Đương nhiên là Văn Uyển biết Tô Bối tiêu tiền của ai, lượn lờ trong đống hàng xa xỉ xen lẫn không ít đồ lót gợi cảm, đồ lót tình thú của phụ nữ, còn có đồ dùng của nam.

Đi dạo phố là thiên phú sẵn có của phụ nữ, mãi đến khi mặt trời ngả về tây Văn Uyển vẫn chưa đã thèm.

Tô Bối cầm hóa đơn, bảo người đưa đồ thẳng về nhà, liếc thấy Văn Uyển vẫn còn tràn ngập hứng thú, đột nhiên tầm mắt nhìn một quầy hàng.

“Đi... Chọn một đôi nhẫn tình nhân, cho hai chúng ta.”

“Vâng!”

Khi Văn Uyển rời đi, Tô Bối liếc mắt nhìn di động một cái.

Kể từ lúc cô tiến vào đến bây giờ, Văn Quốc Đống không gọi một cuộc.

Thấy thế Tô Bối cười mỉa một tiếng, nhắn tin cho Văn Quốc Đống nói buổi tối có việc, không về nhà xong thì trực tiếp ném di động vào túi.

phí bồi ngủ…

Văn Quốc Đống coi cô làm tiểu thư cùng giường... Vậy cô sẽ làm “tiểu thư” một lát! Sau khi Văn Uyển chọn nhẫn đôi xong, Tô Bối không nói hai lời trực tiếp thanh toán.

Tô Bối nhìn Văn Uyển đeo nhẫn đôi cho cô nói: “Buổi tối chị dâu mời em ăn cơm.” 

“Ồ... Chị dâu, buổi tối ăn cơm xong, có cần phục vụ trên giường hay không?”

Nghe thấy thế, đôi mắt Tô Bối lóe sáng: “Muốn... Dù sao tiền hôm nay em tiêu là ‘phí bồi ngủ.”

Văn Uyển nghe xong những lời này, đôi mắt đen láy khẽ đảo: “Vậy sao, em biết gần đây có khách sạn tình thú rất nổi tiếng, chúng ta có thể đi thử xem?”

Tô Bối nhìn nhẫn: “Có thể...”

Văn Quốc Đống ở trong xe đợi mãi đợi mãi cũng không thấy Tô Bối trở lại.

Nhưng mà trên di động có không ít tin nhắn nhắc nhở của ngân hàng, click mở tùy ý, liếc mắt nhìn thoáng qua. 

“Tính tình còn rất lớn...”

Mãi đến khi Văn Quốc Đống lật tới nhẫn đôi phía cuối, ánh mắt lạnh lùng gọi điện cho Tô Bối.

“Ở đâu?”

Tô Bối nhìn Văn Uyển ân cần rót rượu cho mình bên cạnh: “Bỗng nhiên nhớ tới hôm nay có hẹn với bạn, buổi tối sẽ không trở về.”

“Tô Bối.” Trong giọng nói của Văn Quốc Đống đã có chút lạnh lẽo: “Mười phút... Trở về.”

Tô Bối nhướng mày, nhỏ giọng nói: “Ba... Con nghĩ ý của ba hồi chiều, thì chúng ta đã thanh toán xong.”

“Tô Bối…”

Không đợi Văn Quốc Đống nói xong, Tô Bối lập tức “khổ sở” cúp điện thoại.

Nhấp một ngụm rượu Văn Uyển giới thiệu, Tô Bối gật đầu:

“Rượu này không tệ lắm...”

Văn Uyển xem xong biểu diễn của Tô Bối, nâng ly chạm vào ly của cô: “Chị chơi quá mức rồi.”

Nghe thấy thế Tô Bối lắc đầu: “Chiêu số của bác cả em, không hoang dã như Diệp Liệt Thanh…”

Ngay từ đầu, thái độ của  Diệp Liệt Thanh đối với Văn Uyển đã là dung túng…

Mà Văn Quốc Đống... 

Hiện giờ cô và Văn Quốc Đống còn xa mới đạt đến mức như Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh. 

Rõ ràng là trong lòng Văn Uyển còn sợ hãi: “Nhưng mà nói không chừng...”

Khi Văn Quốc Đống tìm được Tô Bối, hai người họ đều đã uống say.

Tô Bối say khướt nhìn gương mặt âm trầm của Văn Quốc Đống, nghiêng đầu sang một bên không nói chuyện.

Văn Uyển chống cằm, tầm mắt lượn lờ giữa hai người: “Bác cả... Bác cũng tới ăn cơm à?”

Gương mặt Văn Quốc Đống lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Có thể tự mình về không?” 

“Buổi tối con không quay về ngủ.”

Nghe thấy thế, ngực Văn Quốc Đống nghẹn một đống lửa, đè nặng tức giận bế Tô Bối lên. 

Tô Bối bị dọa giật mình: “Ba… Ba làm gì thế?”

Tay Văn Quốc Đống ôm eo Tô Bối, ôm cô chặt hơn một chút: “Câm miệng!”

Cách đó không xa, Văn Uyển há miệng thở dốc nói không phát ra tiếng với Tô Bối: “Bảo trọng…”

Tô Bối vùi đầu lên vai Văn Quốc Đống, đột nhiên mở miệng nói:

“Ừm… Ba, hình như con đặt phòng ở khách sạn tình thú bên cạnh...”

Hơi thở của Văn Quốc Đống gấp gáp, liếc mắt nhìn dưới người Tô Bối: “Đừng làm...”

“Không phải muốn đi theo ba...”

Nghe thấy thế, gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm ôm cô trở về xe.

Trực tiếp ném người lên ghế sau, bóp cằm Tô Bối lạnh lùng nói: “Tô Bối... Tùy hứng thì được... Nhưng quay đầu

đi."

Đôi mắt Tô Bối lạnh lùng, vẻ mặt tùy ý vươn tay đẩy Văn Quốc Đống ra, nghiêm túc nói: “Ba, ba đã quên... Con là nàng dâu của Văn Lê à?”

Sau khi nói xong, nhét thẻ buổi chiều cô và Văn Uyển tiêu xài vào trong túi Văn Quốc Đống, cúi đầu nói: “Quan hệ giữa chúng ta, chiều nay đã thanh toán xong.”

Nghe thấy thế, đôi mắt sắc bén của Văn Quốc Đống nhìn chằm chằm Tô Bối mấy giây.

Thời gian im lặng qua đi, Văn Quốc Đống xuống xe, đóng mạnh cửa xe lại, ngồi trở về ghế lái.

Hai người đều im lặng suốt đường đi.

Sau khi về đến nhà, dưới ánh mắt tràn ngập tức giận của người đàn ông sau lưng, Tô Bối dẫn đầu đi lên tầng.



Văn Quốc Đống ngồi trong phòng khách vẻ mặt âm u không rõ đang hút thuốc, gạt tàn trên bàn trà đã đầy tàn thuốc.

Bỗng nhiên từng tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang trầm tư của Văn Quốc Đống.

“Xin hỏi là nhà Tô Bối, Tô phu nhân đúng không ạ?”

Văn Quốc Đống gật đầu.

Người đàn ông mới đưa từng hộp đồ trên xe xuống.

Văn Quốc Đống hờ hững nhìn người ta đưa đồ vào nhà, mãi đến khi thoáng thấy không ít đồ nam, lông mày nhíu chặt mở miệng hỏi: “Đây là gì?”

Người đàn ông nghe thấy thế, lập tức tiến lên nhìn danh sách: “Đây đều là quần áo, cà vạt, đồng hồ mà Tô phu nhân tỉ mỉ chọn lựa thay chồng của cô ấy...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện