Nghe đến đây, sắc mặt Văn Quốc Đống hoàn toàn âm trầm.
Túi mua hàng, hộp mua sắm đầy đất.
Văn Quốc Đống nóng nảy nhìn đồ trên đất, ngửa đầu buồn bực uống rượu.
“Dùng tiền bồi ngủ ông đây, đi nuôi tiểu tình nhân... Ô...”
Buổi tối trước khi Tô Bối ngủ, nghĩ tới lời Văn Uyển nói, nhìn khóa ở cửa phòng đôi mắt lóe sáng. Khóa trái cửa lại.
Nửa đêm ngủ đến mơ mơ màng màng, Tô Bối bất ngờ cảm thấy bên cạnh lún xuống.
Không đợi cô mở mắt, mùi rượu lập tức nghênh diện mà đến, trong chăn vốn không ấm áp bị lạnh lẽo tách ra.
"Um… Ba..."
Ngón tay lạnh lẽo của Văn Quốc Đống đẩy váy ngủ trên người Tô Bối, chui vào trên người mềm mại của cô:
“Cầm tiền bán mình từ chỗ ba, mua đồ cho Văn Lê... Sao con không hỏi nó dám nhận hay không?”
Tô Bối nghe lời nói chua sắp rụng răng của Văn Quốc Đống, cố ý co rúm người lại, lẩm bẩm một tiếng: “Ba... Con lạnh...”
Nghe thấy thế bàn tay Văn Quốc Đống kéo một cái, kéo chăn đắp lên người hai người lần nữa.
Không đợi Tô Bối nói gì nữa, trực tiếp lột sạch người cô, cúi người cắn lên núm vú trắng nõn một cái.
“Ừm… Ba... Đừng…”
Cơ thể Tô Bối trần trụi, chỉ cảm thấy trong hoa huy*t có từng dòng nước nóng trào ra.
“Đừng? Đừng cái gì?”
Đôi tay của Văn Quốc Đống dùng sức bóp ngực của Tô Bối, ve núm vú nhỏ trên đầu v*, đầu lưỡi lượn lờ trên núm vú, đột nhiên cắn một cái.
Tô Bối đau tới mức hít sâu một hơi: “Tê… Ba… Ba, ba nhẹ một chút... A...”
“Mới như vậy mà đã muốn ** à?”
Văn Quốc Đống đứng dậy cởi hết quần áo trên người mình, gậy th*t dữ tợn nóng bỏng để ngay trước mắt Tô Bối.
Bàn tay tuốt phía trên trước mặt Tô Bối: “Lúc trước nó ** con sướng hay không?”
Tô Bối không nhìn gậy th*t dưới người Văn Quốc Đống, cắn môi quay đầu đi.
Thấy thế Văn Quốc Đống bất ngờ lật người Tô Bối lại, không biết trong tay cầm cái chai nhỏ từ lúc nào, bôi một tầng dầu lên trên gậy th*t tuốt, ngón tay dinh dính đột nhiên vươn về phía hậu huyệt của Tô Bối.
Tô Bối còn chưa kịp phản ứng Văn Quốc Đống muốn làm gì, đột nhiên hậu huyệt lạnh lẽo, cảm giác không ổn khi dị vật xâm lấn truyền tới đại não.
“Ba… Ba làm gì…”
Trong lòng Tô Bối thấp thỏm, cơ thể giãy dụa theo bản năng:
“Ba.”
Ngón tay Văn Quốc Đống được dầu bôi trơn trợ lực, dễ dàng cắm vào hậu huyệt của Tô Bối: “Buổi chiều là ai nói với con chúng ta thanh toán xong?”
“Ừm...”
Tô Bối giãy dụa thế nào đều không tránh thoát khỏi áp chế của Văn Quốc Đống, đành phải mềm nhũn dụ dỗ: “Ba... Đừng...Đừng mà...”
Cho đến bây giờ, Tô Bối mới hiểu câu “bảo trọng” của Văn Uyển là có ý gì.
“Bây giờ... Trả hết chưa?”
Ngón tay Văn Quốc Đống không nhanh không chậm di chuyển trong hậu huyệt của Tô Bối, gậy th*t cố ý vô tình cắm vào rút ra giữa hai chân cô.
“Ừm..."
Hai chân Tô Bối bị gậy th*t nóng bỏng cọ xát ra lửa nóng, người phụ nữ tới tháng dục vọng vốn mãnh liệt, bây giờ bị trêu đùa như thế, tình triều trong cơ thể càng thêm mãnh liệt.
“Rõ ràng là… Ba...”
Vừa dứt lời, ngón tay của Văn Quốc Đống lại cắm vào thêm một chút: “Sau này còn có thể ** không?”
Nghe đến đây, Tô Bối cắn môi không nói.
Ngón tay của Văn Quốc Đống dạo quanh hậu huyệt của Tô Bối một vòng, cảm nhận được nhỏ hẹp cực hạn của hậu huyệt, cố nén dục vọng nói:
“Không nói sao?”
Gương mặt Tô Bối đỏ lên, cố gắng kìm nén xúc cảm ở hậu huyệt, cắn môi dưới đến chảy cả máu.
“Người cầu ba ** là con, bây giờ muốn phủi tay rời đi?”
Tô Bối vẫn không hé răng.
Lửa giận trong lòng Văn Quốc Đống càng thịnh vượng hơn, lạnh lùng rút ngón tay ra: “Đừng hối hận...”
Sau khi nói xong, ômg cầm quần áo xoay người xuống giường.
Phút cuối cùng, Tô Bối vẫn luôn vùi đầu vào gối đầu giật giật, vươn tay vừa lúc bắt được gậy th*t dưới người Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói:
“Ba... Vừa rồi... Quá khó để tiếp nhận...”
Cơ thể Văn Quốc Đống cứng đờ, gương mặt âm trầm nhìn Tô Bối.
Đến lúc này ông mới lấy lại tinh thần, cục tức bị Tô Bối làm cho nghẹn trong lòng.
“Tô Bối... Con đúng là tàn nhẫn!”
Hiện giờ ông đi, là “thẹn quá hóa giận”.
Hắn ở lại, là hắn “hối hận”, cũng là ông “dư tình chưa xong”.
Tô Bối vùi đầu vào trong gối, tay búng gậy th*t của Văn Quốc Đống.
Thấy ông không có phản ứng, hậm hực rút tay về.
Kết quả tay mới buông lỏng, Văn Quốc Đống đã đi xuống giường.
Chỉ một lát sau Tô Bối đã bị người đàn ông trực tiếp khiêng lên vai.
"A… Ba..."
Văn Quốc Đống đánh lên mông Tô Bối một cái: “Câm miệng!”
“Á...”
Văn Quốc Đống khiêng cô về phòng ngủ của mình, ném Tô Bối lên trên giường, trầm giọng nói: “Ngủ đi.”
Tô Bối quấn chăn, lăn một vòng trên giường xong, lộ ra đôi mắt nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau này ba định bao đêm, hay là tính số lần?”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, nghiêng người đè lên người Tô Bối: “Chuyện này cũng không bỏ qua? Bao đêm? Bao năm được không?”
“Ừm… Ba... Ừm...”
Tô Bối còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã hôn xuống, mùi thuốc lá xen lẫn mùi cồn quanh quẩn lấy nhau:
“Trên người ba đều là mùi thuốc lá... Đi tắm đi.”
Túi mua hàng, hộp mua sắm đầy đất.
Văn Quốc Đống nóng nảy nhìn đồ trên đất, ngửa đầu buồn bực uống rượu.
“Dùng tiền bồi ngủ ông đây, đi nuôi tiểu tình nhân... Ô...”
Buổi tối trước khi Tô Bối ngủ, nghĩ tới lời Văn Uyển nói, nhìn khóa ở cửa phòng đôi mắt lóe sáng. Khóa trái cửa lại.
Nửa đêm ngủ đến mơ mơ màng màng, Tô Bối bất ngờ cảm thấy bên cạnh lún xuống.
Không đợi cô mở mắt, mùi rượu lập tức nghênh diện mà đến, trong chăn vốn không ấm áp bị lạnh lẽo tách ra.
"Um… Ba..."
Ngón tay lạnh lẽo của Văn Quốc Đống đẩy váy ngủ trên người Tô Bối, chui vào trên người mềm mại của cô:
“Cầm tiền bán mình từ chỗ ba, mua đồ cho Văn Lê... Sao con không hỏi nó dám nhận hay không?”
Tô Bối nghe lời nói chua sắp rụng răng của Văn Quốc Đống, cố ý co rúm người lại, lẩm bẩm một tiếng: “Ba... Con lạnh...”
Nghe thấy thế bàn tay Văn Quốc Đống kéo một cái, kéo chăn đắp lên người hai người lần nữa.
Không đợi Tô Bối nói gì nữa, trực tiếp lột sạch người cô, cúi người cắn lên núm vú trắng nõn một cái.
“Ừm… Ba... Đừng…”
Cơ thể Tô Bối trần trụi, chỉ cảm thấy trong hoa huy*t có từng dòng nước nóng trào ra.
“Đừng? Đừng cái gì?”
Đôi tay của Văn Quốc Đống dùng sức bóp ngực của Tô Bối, ve núm vú nhỏ trên đầu v*, đầu lưỡi lượn lờ trên núm vú, đột nhiên cắn một cái.
Tô Bối đau tới mức hít sâu một hơi: “Tê… Ba… Ba, ba nhẹ một chút... A...”
“Mới như vậy mà đã muốn ** à?”
Văn Quốc Đống đứng dậy cởi hết quần áo trên người mình, gậy th*t dữ tợn nóng bỏng để ngay trước mắt Tô Bối.
Bàn tay tuốt phía trên trước mặt Tô Bối: “Lúc trước nó ** con sướng hay không?”
Tô Bối không nhìn gậy th*t dưới người Văn Quốc Đống, cắn môi quay đầu đi.
Thấy thế Văn Quốc Đống bất ngờ lật người Tô Bối lại, không biết trong tay cầm cái chai nhỏ từ lúc nào, bôi một tầng dầu lên trên gậy th*t tuốt, ngón tay dinh dính đột nhiên vươn về phía hậu huyệt của Tô Bối.
Tô Bối còn chưa kịp phản ứng Văn Quốc Đống muốn làm gì, đột nhiên hậu huyệt lạnh lẽo, cảm giác không ổn khi dị vật xâm lấn truyền tới đại não.
“Ba… Ba làm gì…”
Trong lòng Tô Bối thấp thỏm, cơ thể giãy dụa theo bản năng:
“Ba.”
Ngón tay Văn Quốc Đống được dầu bôi trơn trợ lực, dễ dàng cắm vào hậu huyệt của Tô Bối: “Buổi chiều là ai nói với con chúng ta thanh toán xong?”
“Ừm...”
Tô Bối giãy dụa thế nào đều không tránh thoát khỏi áp chế của Văn Quốc Đống, đành phải mềm nhũn dụ dỗ: “Ba... Đừng...Đừng mà...”
Cho đến bây giờ, Tô Bối mới hiểu câu “bảo trọng” của Văn Uyển là có ý gì.
“Bây giờ... Trả hết chưa?”
Ngón tay Văn Quốc Đống không nhanh không chậm di chuyển trong hậu huyệt của Tô Bối, gậy th*t cố ý vô tình cắm vào rút ra giữa hai chân cô.
“Ừm..."
Hai chân Tô Bối bị gậy th*t nóng bỏng cọ xát ra lửa nóng, người phụ nữ tới tháng dục vọng vốn mãnh liệt, bây giờ bị trêu đùa như thế, tình triều trong cơ thể càng thêm mãnh liệt.
“Rõ ràng là… Ba...”
Vừa dứt lời, ngón tay của Văn Quốc Đống lại cắm vào thêm một chút: “Sau này còn có thể ** không?”
Nghe đến đây, Tô Bối cắn môi không nói.
Ngón tay của Văn Quốc Đống dạo quanh hậu huyệt của Tô Bối một vòng, cảm nhận được nhỏ hẹp cực hạn của hậu huyệt, cố nén dục vọng nói:
“Không nói sao?”
Gương mặt Tô Bối đỏ lên, cố gắng kìm nén xúc cảm ở hậu huyệt, cắn môi dưới đến chảy cả máu.
“Người cầu ba ** là con, bây giờ muốn phủi tay rời đi?”
Tô Bối vẫn không hé răng.
Lửa giận trong lòng Văn Quốc Đống càng thịnh vượng hơn, lạnh lùng rút ngón tay ra: “Đừng hối hận...”
Sau khi nói xong, ômg cầm quần áo xoay người xuống giường.
Phút cuối cùng, Tô Bối vẫn luôn vùi đầu vào gối đầu giật giật, vươn tay vừa lúc bắt được gậy th*t dưới người Văn Quốc Đống, nhỏ giọng nói:
“Ba... Vừa rồi... Quá khó để tiếp nhận...”
Cơ thể Văn Quốc Đống cứng đờ, gương mặt âm trầm nhìn Tô Bối.
Đến lúc này ông mới lấy lại tinh thần, cục tức bị Tô Bối làm cho nghẹn trong lòng.
“Tô Bối... Con đúng là tàn nhẫn!”
Hiện giờ ông đi, là “thẹn quá hóa giận”.
Hắn ở lại, là hắn “hối hận”, cũng là ông “dư tình chưa xong”.
Tô Bối vùi đầu vào trong gối, tay búng gậy th*t của Văn Quốc Đống.
Thấy ông không có phản ứng, hậm hực rút tay về.
Kết quả tay mới buông lỏng, Văn Quốc Đống đã đi xuống giường.
Chỉ một lát sau Tô Bối đã bị người đàn ông trực tiếp khiêng lên vai.
"A… Ba..."
Văn Quốc Đống đánh lên mông Tô Bối một cái: “Câm miệng!”
“Á...”
Văn Quốc Đống khiêng cô về phòng ngủ của mình, ném Tô Bối lên trên giường, trầm giọng nói: “Ngủ đi.”
Tô Bối quấn chăn, lăn một vòng trên giường xong, lộ ra đôi mắt nhìn ông, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau này ba định bao đêm, hay là tính số lần?”
Gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm, nghiêng người đè lên người Tô Bối: “Chuyện này cũng không bỏ qua? Bao đêm? Bao năm được không?”
“Ừm… Ba... Ừm...”
Tô Bối còn chưa nói xong, Văn Quốc Đống đã hôn xuống, mùi thuốc lá xen lẫn mùi cồn quanh quẩn lấy nhau:
“Trên người ba đều là mùi thuốc lá... Đi tắm đi.”
Danh sách chương