“Chị dâu, chị và bác cả em chơi khá lắm... Quang minh chính đại yêu đương vụng trộm ở nhà... Lợi hại lợi hại! Bội phục bội phục!”
Năm đó cô ấy cũng là nhân lúc Văn Tuyết không ở nhà, lên giường của Văn Tuyết làm với Diệp Liệt Thanh hai lần.
Hai người này đúng là biết cách chơi, trực tiếp ở chung xằng bậy trong nhà một cách trắng trợn.
Tô Bối nghĩ tới dấu vết cô lưu lại ở phòng ngủ, đôi mắt thâm trầm: “Thu dọn sao? Thu dọn thế nào? Hiện giờ, đồ vật của vợ ông ta chị không thể để lại nguyên dạng.”
Lúc trước khi cô dọn vào phòng ngủ chính, đồ của Lâm Quyên đều bị cô ném vào phòng để đồ, hiện giờ phòng để quần áo đều là quần áo của cô và Văn Quốc Đống.
Còn đồ của Lâm Quyên, cô chướng mắt, đã sớm không biết ném đi đâu.
Hiện giờ muốn để Lâm Quyên về nhà ở, bắt cô thu dọn đồ ra đúng không? Không phải không thể…
Điều Tô Bối thấy kinh ngạc chính là Văn Quốc Đống nói quan hệ giữa bọn họ trời biết đất biết, kết quả lúc này lại đẩy Văn Uyển tới đây.
Miệng lưỡi đàn ông…
Tô Bối thong thả ung dung thu dọn đồ của mình, không hề luống cuống tay chân sợ gian tình bị lộ.
Văn Uyển nằm trên giường to trong phòng ngủ chính, thấy thái độ này của Tô Bối không nhịn được nhếch miệng: “Tốt xấu gì cũng đã ở đây lâu như vậy, không để lại thứ gì sao?”
Đôi mắt Tô Bối lóe sáng: “Đương nhiên là có quà.”
Nghe thấy thế, Văn Uyển lập tức tràn ngập hứng thú: “Ở chỗ nào? Để em nhìn xem!”
Tô Bối nâng cằm, nhìn hộp nhỏ được cô đặt trên bàn trang điểm lần nữa: “Cái đó...”
Văn Uyển không hiểu chữ trên hộp đóng gói, nhíu mày:
“Như vậy quá rõ, chị đừng quên trước đây bác cả em làm gì? Làm quá rõ không tốt...”
“Đặt mấy sợi tóc bên cạnh bồn tắm là được...”
Tô Bối lắc đầu! “Cái đó cũng không phải là của chị...”
Sau khi nói xong, cô nhếch miệng cười nói: “Em lên mạng tra thử xem đó là gì.”
Văn Uyển nghi ngờ nhìn cô một cái, dùng di động chụp ảnh gửi cho bạn bè.
Tô Bối không để ý tới Văn Uyển, thu dọn sạch sẽ đồ của mình.
Còn đồ của Lâm Quyên, muốn cô đặt về như cũ…
Loại chuyện này nên để Văn Quốc Đống tự mình ra tay thì hơn.
Nửa ngày sau, Văn Uyển nhìn tin nhắn bạn gửi tới trực tiếp cười to.
“Ha ha... Hoàn toàn không nhìn ra được...”
“Em còn nghĩ bác gái em như vậy, căn bản không cần chuyện đó!”
“Không ngờ tới bà ta cũng đói khát như vậy! Chậc chậc... Chẳng trách cả ngày thổi râu trừng mắt, hóa ra là chuyện đó không được thỏa mãn... Cũng đúng thôi, đổi lại là em, bà ta như vậy em cũng không làm nổi…
Nghe thấy thế Tô Bối nhướng mày: “Em đoán xem... Chị cho gì vào trong?”
"Hừm?"
Văn Uyển nghĩ một lát, ý cười trên mặt rõ hơn: “Không phải là...”
Tô Bối nhoẻn miệng cười, gật đầu: “Ngày đó bác cả em bắn không ít.”
Tưởng tượng đến sau này Lâm Quyên cầm lọ tinh dịch Văn Quốc Đống bắn vào hoa huy*t của cô, bôi lên trên hoa huy*t của mình…
Tô Bối không nhịn được run lên, trong cơ thể đột nhiên trào ra tình triều rất khó hiểu.
Cho dù bây giờ Văn Quốc Đống không ở bên cạnh cô, hoa huy*t đều ướt át.
Văn Uyển nghe xong lời Tô Bối nói, cười càng to hơn nữa:
“Ha ha ha! Chị dâu... Lợi hại! Quả nhiên là em không nhìn nhầm chị…
Nghe thấy thế, Tô Bối nhếch miệng: “Hôm nay không đi đâu à?”
Văn Uyển nằm trên giường Tô Bối lắc đầu, cười tủm tỉm nói:
“Không đi không đi... Đều cho chị xem cảnh giường chiếu của em và Diệp Liệt Thanh, không biết tối nay có cơ hội thưởng thức cảnh giường chiếu của chị và bác cả em hay không.”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Uyển một cái:
“Không đến hai ngày nữa bác gái em trở về, em không tin bác cả em không quý trọng cơ hội cuối cùng này, kéo chị đại chiến mấy chục hiệp.”
Nghe thấy thế, Tô Bối tức giận trừng Văn Uyển một cái, tình triều trong cơ thể cô càng nồng đậm hơn. Lơ đãng liếc đồng hồ.
Tự nhiên nhớ tới, khoảng thời gian này ở đảo Phù Dung.
Đúng là khi cô và Văn Quốc Đống chia nhau về nhà, Văn Quốc Đống lôi kéo cô cùng “rèn luyện”.
Vừa nghĩ tới đây, Văn Quốc Đống Gọi đã gọi điện thoại tới.
Trong lòng Tô Bối nghẹn đầy lửa giận, không nghĩ ngợi tắt điện thoại.
Chưa tới một phút, Văn Quốc Đống lại gọi điện thoại tới.
Đột nhiên trong lòng Tô Bối dâng lên lửa giận, một tay ném di động đi.
Văn Uyển thấy thế, tiến lên vỗ bả vai Tô Bối: “Chậc chậc... Đừng tức giận đừng tức giận... Cẩu nam nhân này... Không đáng…”
"Ừm..."
Văn Uyển còn chưa nói xong, chỉ nghe Tô Bối nôn khan một tiếng, chạy vào toilet.
“Nôn.”
Tô Bối dựa vào bồn rửa mặt, dạ dày như sông cuộn biển gầm, muốn nôn nhưng không nôn được.
Văn Uyển nối gót tiến vào thấy dáng vẻ chật vật của Tô Bối, vội vàng ném di động xoa giúp cô.
“Ừm...” Tô Bối không nhịn được trực tiếp nôn ra.
Văn Uyển vội vàng đưa khăn giấy cho cô, khiếp sợ đến mức hít sâu một hơi: “Mẹ kiếp! Chị dâu... Chị, chị, không phải là chị…”
Còn chưa nói hết câu, di động của Văn Uyển đã vang lên.
Tô Bối liếc mắt nhìn di động của Văn Uyển, nhìn dãy số kia trong lòng không tự giác run lên: “Đừng nghe!”
Năm đó cô ấy cũng là nhân lúc Văn Tuyết không ở nhà, lên giường của Văn Tuyết làm với Diệp Liệt Thanh hai lần.
Hai người này đúng là biết cách chơi, trực tiếp ở chung xằng bậy trong nhà một cách trắng trợn.
Tô Bối nghĩ tới dấu vết cô lưu lại ở phòng ngủ, đôi mắt thâm trầm: “Thu dọn sao? Thu dọn thế nào? Hiện giờ, đồ vật của vợ ông ta chị không thể để lại nguyên dạng.”
Lúc trước khi cô dọn vào phòng ngủ chính, đồ của Lâm Quyên đều bị cô ném vào phòng để đồ, hiện giờ phòng để quần áo đều là quần áo của cô và Văn Quốc Đống.
Còn đồ của Lâm Quyên, cô chướng mắt, đã sớm không biết ném đi đâu.
Hiện giờ muốn để Lâm Quyên về nhà ở, bắt cô thu dọn đồ ra đúng không? Không phải không thể…
Điều Tô Bối thấy kinh ngạc chính là Văn Quốc Đống nói quan hệ giữa bọn họ trời biết đất biết, kết quả lúc này lại đẩy Văn Uyển tới đây.
Miệng lưỡi đàn ông…
Tô Bối thong thả ung dung thu dọn đồ của mình, không hề luống cuống tay chân sợ gian tình bị lộ.
Văn Uyển nằm trên giường to trong phòng ngủ chính, thấy thái độ này của Tô Bối không nhịn được nhếch miệng: “Tốt xấu gì cũng đã ở đây lâu như vậy, không để lại thứ gì sao?”
Đôi mắt Tô Bối lóe sáng: “Đương nhiên là có quà.”
Nghe thấy thế, Văn Uyển lập tức tràn ngập hứng thú: “Ở chỗ nào? Để em nhìn xem!”
Tô Bối nâng cằm, nhìn hộp nhỏ được cô đặt trên bàn trang điểm lần nữa: “Cái đó...”
Văn Uyển không hiểu chữ trên hộp đóng gói, nhíu mày:
“Như vậy quá rõ, chị đừng quên trước đây bác cả em làm gì? Làm quá rõ không tốt...”
“Đặt mấy sợi tóc bên cạnh bồn tắm là được...”
Tô Bối lắc đầu! “Cái đó cũng không phải là của chị...”
Sau khi nói xong, cô nhếch miệng cười nói: “Em lên mạng tra thử xem đó là gì.”
Văn Uyển nghi ngờ nhìn cô một cái, dùng di động chụp ảnh gửi cho bạn bè.
Tô Bối không để ý tới Văn Uyển, thu dọn sạch sẽ đồ của mình.
Còn đồ của Lâm Quyên, muốn cô đặt về như cũ…
Loại chuyện này nên để Văn Quốc Đống tự mình ra tay thì hơn.
Nửa ngày sau, Văn Uyển nhìn tin nhắn bạn gửi tới trực tiếp cười to.
“Ha ha... Hoàn toàn không nhìn ra được...”
“Em còn nghĩ bác gái em như vậy, căn bản không cần chuyện đó!”
“Không ngờ tới bà ta cũng đói khát như vậy! Chậc chậc... Chẳng trách cả ngày thổi râu trừng mắt, hóa ra là chuyện đó không được thỏa mãn... Cũng đúng thôi, đổi lại là em, bà ta như vậy em cũng không làm nổi…
Nghe thấy thế Tô Bối nhướng mày: “Em đoán xem... Chị cho gì vào trong?”
"Hừm?"
Văn Uyển nghĩ một lát, ý cười trên mặt rõ hơn: “Không phải là...”
Tô Bối nhoẻn miệng cười, gật đầu: “Ngày đó bác cả em bắn không ít.”
Tưởng tượng đến sau này Lâm Quyên cầm lọ tinh dịch Văn Quốc Đống bắn vào hoa huy*t của cô, bôi lên trên hoa huy*t của mình…
Tô Bối không nhịn được run lên, trong cơ thể đột nhiên trào ra tình triều rất khó hiểu.
Cho dù bây giờ Văn Quốc Đống không ở bên cạnh cô, hoa huy*t đều ướt át.
Văn Uyển nghe xong lời Tô Bối nói, cười càng to hơn nữa:
“Ha ha ha! Chị dâu... Lợi hại! Quả nhiên là em không nhìn nhầm chị…
Nghe thấy thế, Tô Bối nhếch miệng: “Hôm nay không đi đâu à?”
Văn Uyển nằm trên giường Tô Bối lắc đầu, cười tủm tỉm nói:
“Không đi không đi... Đều cho chị xem cảnh giường chiếu của em và Diệp Liệt Thanh, không biết tối nay có cơ hội thưởng thức cảnh giường chiếu của chị và bác cả em hay không.”
Tô Bối liếc mắt nhìn Văn Uyển một cái:
“Không đến hai ngày nữa bác gái em trở về, em không tin bác cả em không quý trọng cơ hội cuối cùng này, kéo chị đại chiến mấy chục hiệp.”
Nghe thấy thế, Tô Bối tức giận trừng Văn Uyển một cái, tình triều trong cơ thể cô càng nồng đậm hơn. Lơ đãng liếc đồng hồ.
Tự nhiên nhớ tới, khoảng thời gian này ở đảo Phù Dung.
Đúng là khi cô và Văn Quốc Đống chia nhau về nhà, Văn Quốc Đống lôi kéo cô cùng “rèn luyện”.
Vừa nghĩ tới đây, Văn Quốc Đống Gọi đã gọi điện thoại tới.
Trong lòng Tô Bối nghẹn đầy lửa giận, không nghĩ ngợi tắt điện thoại.
Chưa tới một phút, Văn Quốc Đống lại gọi điện thoại tới.
Đột nhiên trong lòng Tô Bối dâng lên lửa giận, một tay ném di động đi.
Văn Uyển thấy thế, tiến lên vỗ bả vai Tô Bối: “Chậc chậc... Đừng tức giận đừng tức giận... Cẩu nam nhân này... Không đáng…”
"Ừm..."
Văn Uyển còn chưa nói xong, chỉ nghe Tô Bối nôn khan một tiếng, chạy vào toilet.
“Nôn.”
Tô Bối dựa vào bồn rửa mặt, dạ dày như sông cuộn biển gầm, muốn nôn nhưng không nôn được.
Văn Uyển nối gót tiến vào thấy dáng vẻ chật vật của Tô Bối, vội vàng ném di động xoa giúp cô.
“Ừm...” Tô Bối không nhịn được trực tiếp nôn ra.
Văn Uyển vội vàng đưa khăn giấy cho cô, khiếp sợ đến mức hít sâu một hơi: “Mẹ kiếp! Chị dâu... Chị, chị, không phải là chị…”
Còn chưa nói hết câu, di động của Văn Uyển đã vang lên.
Tô Bối liếc mắt nhìn di động của Văn Uyển, nhìn dãy số kia trong lòng không tự giác run lên: “Đừng nghe!”
Danh sách chương