“Ồ! Vâng... Vâng.”
Văn Uyển luống cuống tay chân cúp điện thoại, không ngờ tới ấn quá nhanh tay nên ấn nút nghe.
“Chị dâu cháu đâu?”
Tô Bối nghe giọng Văn Quốc Đống khẩn trương đến mức dạ dày lại co rút, che miệng cố gắng không để mình nôn khan.
“Chuyện này…”
Văn Uyển thấy thế, vừa mắng vừa rời khỏi phòng vệ sinh: “Chị dâu đang tắm... Bác cả có chuyện gì?”
Văn Quốc Đống nghe âm thanh nhỏ vụn ở bên kia điện thoại, nhíu mày trầm giọng nói: “Bảo cô ấy nghe điện thoại…”
Văn Uyển nhìn bên trong, Tô Bối cuống quít lắc đầu.
“Hiện giờ chị dâu không tiện…”
Nghe thấy thế, giọng Văn Quốc Đống lạnh hơn mấy phần: “Rốt cuộc cô ấy đang làm gì?”
“Không phải đã nói rồi sao... Đang tắm?”
Còn chưa nói xong, điện thoại đã cúp.
Văn Uyển hít sâu một hơi đi tới cửa phòng vệ sinh, thật cẩn thận hỏi: “Chị dâu... Trong bụng chị…”
Tô Bối dùng nước lạnh hất lên mặt, sau khi ổn định lại khàn giọng nói: “Cháu trai của em...”
Văn Uyển nghẹn một lát mới nói: “Không... Không có khả năng.”
Tô Bối sửa mái tóc hỗn loạn, nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương.
Tính thời gian, một tháng rưỡi… Kinh nguyệt của cô cũng chưa tới.
Thấy Văn Uyển chần chừ, Tô Bối bình tĩnh nhìn cô ấy: “Đứa bé chỉ có thể là cháu trai hoặc cháu gái của em...”
Cô còn chưa đứng vững ở Văn gia, đứa bé trong bụng chỉ có thể là “con Văn Lê”.
“Vậy bác cả em... Bác ấy có tin không?”
Văn Uyển tự thấy tam quan của mình rất cường đại, thực sự không ngờ tới thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.
Ba chồng và con dâu loạn luân thì thôi, còn có một đứa con.
Cho dù là cô ấy, cũng cảm thấy khiếp sợ.
Tô Bối lau mặt, hiện giờ trong lòng cô cũng không bình tĩnh. Dự tính ban đầu của cô là làm với Văn Quốc Đống, đồng thời cũng chiếu cố Văn Lê, đợi mình mang thai xong thì tránh xa Văn Quốc Đống.
Đến lúc đó Văn Quốc Đống hoài nghi mục đích mang thai của cô không đơn thuần, sẽ không nghĩ tới chuyện cô mượn t*ng trùng.
Chỉ cần cô luôn chắc chắn đó là con của Văn Lê, Văn Quốc Đống không có khả năng bỏ đứa bé.
Nhưng bây giờ... Từ khi làm với Văn Quốc Đống, Văn Lê chưa từng xuất hiện bên cạnh cô, càng khỏi phải nói cuộc sống vợ chồng.
Văn Uyển thấy vẻ mặt của Tô Bối u sầu, xác nhận: “Thực sự chị muốn sinh ra sao?”
Tô Bối gật đầu: “Nếu không vì đứa bé, chị quyến rũ bác cả em làm gì?”
Văn Uyển nghĩ tới những lời nghe được vào buổi tối ăn cơm trên đảo, thở dài một hơi: “Vậy chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Nếu mọi việc không bại lộ, Văn gia vẫn có thể tốt đẹp…
Nhỡ đâu ngày nào đó giấy không gói được lửa, vậy hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc đầu óc của Diệp Liệt Thanh có vấn đề đòi cưới cô ấy.
“Trước khi còn chưa chắc chắn, chị không muốn bất cứ người nào biết.”
Sau khi nói xong, Tô Bối dừng một lát mới nói tiếp: “Bao gồm bác cả em...”
Nghe thấy thế Văn Uyển vội vàng nói: “Vậy chị cứ coi như tối nay em chưa từng tới...”
Nhưng nghĩ tới cuộc gọi vừa rồi, cô ấy khóc không ra nước mắt:
“... Nhỡ đâu chuyện của chị bị lộ, có thể nói em không biết hay không... Em sợ bác cả đánh em...”
Tô Bối: “... ”
“Em không nói, không ai biết.”
Văn Uyển sờ di động: “Vậy thì chưa chắc, hiện giờ bác cả em đã sớm nhận định đôi ta cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc.”
Tô Bối im lặng một lát mới nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Từ nhỏ cô đã biết mình muốn gì, cùng với tương lai sẽ trở thành người gì.
Chuyện đến nước này, cô đã sớm không còn đường lui.
Ba tháng đầu muốn giấu diếm tai mắt của Văn Quốc Đống, chỉ có thể tránh mặt ông…
Mà bây giờ... Lý do tránh Văn Quốc Đống đều đã có.
Sau khi Tô Bối nôn xong, tinh bì lực tẫn nằm trên giường mơ màng sắp ngủ.
Không đợi cô ngủ say, thì nghe Văn Uyển kinh hãi kêu lên.
Vừa mở mắt thì thấy gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đứng ở mép giường cô, ngực Tô Bối như bị nắm chặt trở mình, quay lưng về phía Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống thấy gương mặt Tô Bối trắng bệch, nhíu mày hỏi: “Buổi tối con không ăn cơm à?”
“Ba quan tâm con làm gì?”
Tô Bối co rụt người ở trong chăn: “Tìm chính thất của ba đi...”
Văn Uyển dựng lỗ tai lên nghe xong, vội vàng nói: “Haizz... Đàn ông ấy à... Hoa nhà đâu thơm bằng hoa dại, hơn nữa bác gái em đã nhiều tuổi, đâu nhiều nước mềm mại làm thoải mái như con dâu...”
Văn Quốc Đống xoay người trừng Văn Uyển một cái: “Cháu ra phòng khác ngủ đi!”
Nghe thấy thế, Văn Uyển không vui:
“Không được đâu, lúc trước chị dâu mua cháu, cháu còn chưa phục vụ bồi ngủ đâu!”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Uyển: “Muốn bác gọi điện thoại bảo dượng cháu tới đón cháu à?”
Văn Uyển ngây ngốc, đại não nhất thời chưa kịp phản ứng: “Bác cả, bác nói gì thế?”
Văn Quốc Đống nhanh chóng tiến lên, một tay xách cổ áo sau của Văn Uyển ném ra ngoài: “Đi nhanh đi!”
“Đừng mà... Bác cả... Cháu thật lòng thích chị dâu...”
Văn Uyển càng nói, gương mặt Văn Quốc Đống càng âm trầm.
Tô Bối nghe động thái, không tự giác dùng chăn bảo vệ bụng.
Văn Quốc Đống ném Văn Uyển ra ngoài xong, trở về phòng khóa trái cửa lại, mắt sắc bén nhìn di động bị vỡ thành mạng nhện trên bàn.
Văn Uyển luống cuống tay chân cúp điện thoại, không ngờ tới ấn quá nhanh tay nên ấn nút nghe.
“Chị dâu cháu đâu?”
Tô Bối nghe giọng Văn Quốc Đống khẩn trương đến mức dạ dày lại co rút, che miệng cố gắng không để mình nôn khan.
“Chuyện này…”
Văn Uyển thấy thế, vừa mắng vừa rời khỏi phòng vệ sinh: “Chị dâu đang tắm... Bác cả có chuyện gì?”
Văn Quốc Đống nghe âm thanh nhỏ vụn ở bên kia điện thoại, nhíu mày trầm giọng nói: “Bảo cô ấy nghe điện thoại…”
Văn Uyển nhìn bên trong, Tô Bối cuống quít lắc đầu.
“Hiện giờ chị dâu không tiện…”
Nghe thấy thế, giọng Văn Quốc Đống lạnh hơn mấy phần: “Rốt cuộc cô ấy đang làm gì?”
“Không phải đã nói rồi sao... Đang tắm?”
Còn chưa nói xong, điện thoại đã cúp.
Văn Uyển hít sâu một hơi đi tới cửa phòng vệ sinh, thật cẩn thận hỏi: “Chị dâu... Trong bụng chị…”
Tô Bối dùng nước lạnh hất lên mặt, sau khi ổn định lại khàn giọng nói: “Cháu trai của em...”
Văn Uyển nghẹn một lát mới nói: “Không... Không có khả năng.”
Tô Bối sửa mái tóc hỗn loạn, nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương.
Tính thời gian, một tháng rưỡi… Kinh nguyệt của cô cũng chưa tới.
Thấy Văn Uyển chần chừ, Tô Bối bình tĩnh nhìn cô ấy: “Đứa bé chỉ có thể là cháu trai hoặc cháu gái của em...”
Cô còn chưa đứng vững ở Văn gia, đứa bé trong bụng chỉ có thể là “con Văn Lê”.
“Vậy bác cả em... Bác ấy có tin không?”
Văn Uyển tự thấy tam quan của mình rất cường đại, thực sự không ngờ tới thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.
Ba chồng và con dâu loạn luân thì thôi, còn có một đứa con.
Cho dù là cô ấy, cũng cảm thấy khiếp sợ.
Tô Bối lau mặt, hiện giờ trong lòng cô cũng không bình tĩnh. Dự tính ban đầu của cô là làm với Văn Quốc Đống, đồng thời cũng chiếu cố Văn Lê, đợi mình mang thai xong thì tránh xa Văn Quốc Đống.
Đến lúc đó Văn Quốc Đống hoài nghi mục đích mang thai của cô không đơn thuần, sẽ không nghĩ tới chuyện cô mượn t*ng trùng.
Chỉ cần cô luôn chắc chắn đó là con của Văn Lê, Văn Quốc Đống không có khả năng bỏ đứa bé.
Nhưng bây giờ... Từ khi làm với Văn Quốc Đống, Văn Lê chưa từng xuất hiện bên cạnh cô, càng khỏi phải nói cuộc sống vợ chồng.
Văn Uyển thấy vẻ mặt của Tô Bối u sầu, xác nhận: “Thực sự chị muốn sinh ra sao?”
Tô Bối gật đầu: “Nếu không vì đứa bé, chị quyến rũ bác cả em làm gì?”
Văn Uyển nghĩ tới những lời nghe được vào buổi tối ăn cơm trên đảo, thở dài một hơi: “Vậy chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Nếu mọi việc không bại lộ, Văn gia vẫn có thể tốt đẹp…
Nhỡ đâu ngày nào đó giấy không gói được lửa, vậy hậu quả còn nghiêm trọng hơn việc đầu óc của Diệp Liệt Thanh có vấn đề đòi cưới cô ấy.
“Trước khi còn chưa chắc chắn, chị không muốn bất cứ người nào biết.”
Sau khi nói xong, Tô Bối dừng một lát mới nói tiếp: “Bao gồm bác cả em...”
Nghe thấy thế Văn Uyển vội vàng nói: “Vậy chị cứ coi như tối nay em chưa từng tới...”
Nhưng nghĩ tới cuộc gọi vừa rồi, cô ấy khóc không ra nước mắt:
“... Nhỡ đâu chuyện của chị bị lộ, có thể nói em không biết hay không... Em sợ bác cả đánh em...”
Tô Bối: “... ”
“Em không nói, không ai biết.”
Văn Uyển sờ di động: “Vậy thì chưa chắc, hiện giờ bác cả em đã sớm nhận định đôi ta cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng một giuộc.”
Tô Bối im lặng một lát mới nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Từ nhỏ cô đã biết mình muốn gì, cùng với tương lai sẽ trở thành người gì.
Chuyện đến nước này, cô đã sớm không còn đường lui.
Ba tháng đầu muốn giấu diếm tai mắt của Văn Quốc Đống, chỉ có thể tránh mặt ông…
Mà bây giờ... Lý do tránh Văn Quốc Đống đều đã có.
Sau khi Tô Bối nôn xong, tinh bì lực tẫn nằm trên giường mơ màng sắp ngủ.
Không đợi cô ngủ say, thì nghe Văn Uyển kinh hãi kêu lên.
Vừa mở mắt thì thấy gương mặt Văn Quốc Đống âm trầm đứng ở mép giường cô, ngực Tô Bối như bị nắm chặt trở mình, quay lưng về phía Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống thấy gương mặt Tô Bối trắng bệch, nhíu mày hỏi: “Buổi tối con không ăn cơm à?”
“Ba quan tâm con làm gì?”
Tô Bối co rụt người ở trong chăn: “Tìm chính thất của ba đi...”
Văn Uyển dựng lỗ tai lên nghe xong, vội vàng nói: “Haizz... Đàn ông ấy à... Hoa nhà đâu thơm bằng hoa dại, hơn nữa bác gái em đã nhiều tuổi, đâu nhiều nước mềm mại làm thoải mái như con dâu...”
Văn Quốc Đống xoay người trừng Văn Uyển một cái: “Cháu ra phòng khác ngủ đi!”
Nghe thấy thế, Văn Uyển không vui:
“Không được đâu, lúc trước chị dâu mua cháu, cháu còn chưa phục vụ bồi ngủ đâu!”
Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Văn Uyển: “Muốn bác gọi điện thoại bảo dượng cháu tới đón cháu à?”
Văn Uyển ngây ngốc, đại não nhất thời chưa kịp phản ứng: “Bác cả, bác nói gì thế?”
Văn Quốc Đống nhanh chóng tiến lên, một tay xách cổ áo sau của Văn Uyển ném ra ngoài: “Đi nhanh đi!”
“Đừng mà... Bác cả... Cháu thật lòng thích chị dâu...”
Văn Uyển càng nói, gương mặt Văn Quốc Đống càng âm trầm.
Tô Bối nghe động thái, không tự giác dùng chăn bảo vệ bụng.
Văn Quốc Đống ném Văn Uyển ra ngoài xong, trở về phòng khóa trái cửa lại, mắt sắc bén nhìn di động bị vỡ thành mạng nhện trên bàn.
Danh sách chương