Văn Quốc Đống một lòng một dạ đặt lên người Tô Bối, căn bản không chú ý tới động tĩnh bên Lâm Quyên.

Vừa lên giường, lập tức gấp không đợi nổi đè lên người Tô Bối.

“Nửa tháng không làm, có muốn hay không?”

Tô Bối nhướng mày: “Ba… Ba đã quên, tối hôm qua Văn Lê... Ừm...”

Văn Quốc Đống thô bạo gặm cắn đôi môi của Tô Bối: “Nhắc tới Văn Lê lần nữa, ngày mai đừng mơ xuống giường!”

“Ừm... Con không xuống giường được, mẹ biết thì làm sao bây giờ? A...”

Tô Bối nhìn mắt Lâm Quyên giật giật, hơi tách chân ra: 

“Ba... Hôm nay là kỳ nguy hiểm, không đeo bao nhỡ mang thai thì làm sao bây giờ.”

Văn Quốc Đống nhìn hoa huy*t dính ướt giữa hai chân Tô Bối, đột nhiên hiểu ra ông bị chơi.

“Tôi bắn bên ngoài...”

“Ừm...” 

Tô Bối nâng hoa huy*t, để Văn Quốc Đống thấy rõ hơn một chút: 

“Bắn lên ga trải giường sao? Ngày mai người của bệnh viện tới kiểm tra phòng... Thấy tinh dịch và nước d.â.m trên ga trải giường sẽ nghĩ thế nào?”

Văn Quốc Đống nghiến răng, gậy th*t dán sát vào hoa huy*t của Tô Bối giật giật: “Tôi bắn lên bụng em...”

“Ừm… Ba... Hiện giờ ba là tình nhân của con…”

Tô Bối vươn tay xoa bóp gậy th*t: 

“Hôm nay con không muốn dùng nó...”

Đôi mắt của Văn Quốc Đống hơi híp lại: “Tô Bối...”

Làm lơ tức giận trong giọng nói của Văn Quốc Đống, Tô Bối khép hai chân vào:

“Chậc chậc... Quả nhiên tình nhân chính là tình nhân... Vẫn là Văn Lê tốt hơn... Ừm…”

Giọng Tô Bối run lên, ngón tay Văn Quốc Đống không chút do dự cắm vào hoa huy*t của Tô Bối.

hoa huy*t non mềm nhiều nước, ngón tay ra ra vào vào, tiếng nước òm ọp nghe vô cùng rõ ràng ở trong đêm tối... 

“Ừm… Ba... Không đủ…”

gậy th*t của Văn Quốc Đống trực tiếp để lên hoa huy*t: “Dùng nó là đủ...”

Đôi mắt Tô Bối trầm xuống: “Không muốn.”

Văn Quốc Đống không tự giác được cau mày, sau khi Tô Bối kịp phản ứng nâng chân quấn lấy eo Văn Quốc Đống, yêu kiều nói: 

“Ừm... Rất muốn ba liếm hoa huy*t của người ta a... Ừm.”

“Ừm... hoa huy*t rất ngứa… Ba liếm một lát sẽ không ngứa… Ba…”

Tô Bối yêu kiều thở gấp, đôi tay tự mình xoa đầu v*.

Văn Quốc Đống nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt trở nên đỏ au, gậy th*t dưới người cứng rắn đến phát đau.

Trong đầu không khỏi nhớ tới tối đó ở biệt viện, thấy Văn Lê dùng miệng liếm cho Tô Bối, buổi tối ngày đó Tô Bối cũng d.â.m đ.ã.n.g dưới người Văn Lê như vậy.

Thậm chí còn phóng túng lên cao trào dưới tay của Văn Lê.

“Ừm… Ba...”

Tô Bối d.â.m đ.ã.n.g liếc mắt nhìn Lâm Quyên bên cạnh, thấy đôi mắt bà ta giật giật, tiếng rên d.â.m đ.ã.n.g càng to hơn nữa.

Văn Quốc Đống nâng hai chân Tô Bối lên, nhìn chằm chằm hoa huy*t ướt đẫm lúc đóng lúc mở một lát.

Trước đây ông làm với Lâm Quyên đều chỉ theo nhu cầu, tắt đèn làm là xong.

Nhiều năm như vậy, Lâm Quyên và ông ở trên giường gần như máy móc, càng đừng nói nhìn chằm chằm chỗ đó của Lâm Quyên ở khoảng cách gần.

Tô Bối nâng mông: “Ừm… Ba... Đẹp không?”

Văn Quốc Đống không mở miệng.

Tô Bối tiếp tục nói: “Nó chưa từng để người khác nhìn đâu... Ừm... Chỉ có Văn Lê từng hôn... Chỉ có Văn Lê mà thôi... A...”

Đột nhiên Văn Quốc Đống cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên hoa huy*t, chân Tô Bối không tự giác rụt lại.

“Ba..."

Vừa kêu lên, đầu lưỡi của Văn Quốc Đống đã đẩy hoa môi, linh hoạt chui vào.

“Ừm..."

Tô Bối há miệng cắn mu bàn tay kêu lên một tiếng, cô không ngờ Văn Quốc Đống thực sự sẽ dùng miệng.

Văn Quốc Đống mới liếm hoa huy*t, sẽ không tiến vào trong, càng không vừa mút vừa cọ xát như Văn Lê. 

Tô Bối nhìn đầu Văn Quốc Đống nằm giữa hai chân mình, lại nhìn Lâm Quyên luôn cau mày ở bên cạnh.

Toàn thân từ trên xuống dưới sảng khoái, nước d.â.m trong hoa huy*t không nhịn được trào ra ngoài: 

“Ừm... Lại... Lại vào trong thêm chút nữa… Ba... Đúng là chỗ đó…”

“A... Đừng cắn... Ô… Ba... Thật thoải mái... Liếm còn thoải mái hơn Văn Lê liếm…”

Có lẽ vì nghe Tô Bối nhắc tới Văn Lê nên Văn Quốc Đống đột nhiên vươn tay véo mạnh núm vú của Tô Bối.

"A… Ừm..."

Tô Bối không nhịn được thét chói tai, trực tiếp phun ra.

hoa huy*t phun ra nước d.â.m, toàn bộ xối lên mặt Văn Quốc Đống.

Toàn thân Tô Bối mềm nhũn nằm trên giường, đôi mắt ngây ngốc nhìn trần nhà.

“Tiểu d.â.m đ.ã.n.g... Nước nhiều như vậy...”

Văn Quốc Đống vươn tay lau nước d.â.m trên mặt, cọ lên bụng Tô Bối một lát: 

“Trên mặt đều là nước  d.â.m của em, tôi đi rửa mặt.”

Tô Bối nằm trên giường không nhúc nhích, đợi Văn Quốc Đống rời đi, ngón tay Tô Bối chạm lên nước d.â.m trên bụng rồi xuống giường.

Thấy Lâm Quyên ngủ không an ổn, cô nhếch miệng, bôi hết nước d.â.m trên tay lên môi Lâm Quyên, cẩn thận bôi từng tầng.

Trước khi Văn Quốc Đống trở về, mới chậm rãi nằm trở về giường. 

Văn Quốc Đống rửa mặt xong thì quay lại, Tô Bối nghiêng người nằm một bên, rõ ràng là nhường vị trí cho Văn Quốc Đống.

Thấy cảnh này, gậy th*t phía dưới Văn Quốc Đống không tự giác lại nhô cao: “Không cho tôi cắm, còn muốn ngủ với tôi?”

Nghe thấy thế, Tô Bối liếc mắt nhìn ông: “Không muốn ngủ thì thôi.”

Mới nói xong, Văn Quốc Đống lập tức để trần leo lên giường, bàn tay ôm lấy eo Tô Bối kéo cô vào lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện