“Không mặc...” 

Văn Quốc Đống từ chối Tô Bối, nhỏ giọng nói: “Không phải trước đây cũng ngủ trần như vậy ư?”

“Không giống... Mẹ còn ở đây...”

Văn Quốc Đống cố chấp ôm sát Tô Bối: “Đừng để ý tới bà ta...”

Sau khi nói xong, Văn Quốc Đống cọ cần cổ Tô Bối, hạ giọng nói: “Ngày mai đi về thì dọn về đi...”

Tô Bối nhíu mày: “Không muốn...”

Đôi mắt Văn Quốc Đống lạnh lùng: “Vì sao?”

Tiếng hít thở của Tô Bối nhẹ hơn mấy phần: “Không phải là ba đang trang trí phòng chúng ta sao? Bây giờ trở về có chỗ ngủ à?”

Nghe thấy thế, lạnh lùng trong mắt Văn Quốc Đống mới xua tan đi một ít: “Chẳng lẽ trong nhà không còn phòng cho em ngủ?”

Tô Bối kìm nén một lát rồi gối đầu lên cánh tay Văn Quốc Đống, liếc mắt nhìn Lâm Quyên: “Vậy mẹ thì sao…”

“Để bà ta ở viện điều dưỡng một thời gian…”

“Ồ....” Tô Bối cuộn tròn người rúc trong lòng Văn Quốc Đống, hai cơ thể ở trong bóng tối dính sát lấy nhau.

Văn Quốc Đống ôm Tô Bối, rõ ràng hạ thân cứng rắn phát đau, kết quả ôm Tô Bối không lâu thì bắt đầu mơ màng sắp ngủ. 

Trong phòng bệnh, đèn đêm mờ nhạt lộ ra ái muội mông lung.

Trên hai chiếc giường, một bên là đôi nam nữ dịu dàng ôm nhau ngủ, một bên là người phụ nữ cau mày mồ hôi lạnh đầm đìa cơ thể phát run.

Khi Văn Quốc Đống lại mở mắt ra, nhìn đồng hồ đã bốn giờ sáng.

Đi công tác ở bên ngoài hơn nửa tháng, chưa từng ngủ ngon giống như tối nay.

Nghĩ như vậy, Văn Quốc Đống nhíu mày, ông và Lâm Quyên ở bên nhau nhiều năm như vậy, từ trước tới nay đều mỗi người ngủ một bên, không can thiệp chuyện của nhau.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này có Tô Bối, buổi tối Tô Bối ngủ luôn thích rúc vào trong lòng ông, dần dần cũng hình thành thói quen.

Văn Quốc Đống nhìn Lâm Quyên ở một bên khác, tay chân nhẹ nhàng rút ra vì bị Tô Bối gối tê dại rồi đứng dậy xuống giường.

Khi Văn Quốc Đống cử động Tô Bối đã tỉnh, nhìn Văn Quốc Đống rón rén mặc quần áo.

“Ba?"

“Xuỵt...” Văn Quốc Đống đè thấp giọng: “Mẹ em sắp tỉnh.”

Thuốc an thần không có tác dụng lâu như vậy, hơn nữa lát nữa còn có bác sĩ tới kiểm tra phòng.

Nếu thấy được…

Tô Bối vươn tay chỉ quần áo trên đất: “Tay con đau, ba mặc giúp con.”

Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn cô một cái: “Em tự làm...”

Nghe thấy thế, Tô Bối vén chăn mỏng trên người: “Vậy con nằm, đợi bác sĩ tới kiểm tra phòng…”

Văn Quốc Đống lạnh lùng nhìn Tô Bối, nhặt quần áo trên đất mặc giúp Tô Bối.

Hai người bận rộn một lát, rửa mặt xong, xử lý “hiện trường yêu đương vụng trộm”. 

Văn Quốc Đống lại ôm Tô Bối tới ghế sofa ở phòng ngoài, tiếp tục triền miên.

Nửa người trên của Tô Bối trần trụi khóa ngồi trên đùi Văn Quốc Đống, thở dốc muốn tránh nụ hôn sâu của ông:

“Ừm… Ba... Không còn sớm nữa... Mẹ sắp tỉnh...”

Tay Văn Quốc Đống cảm thấy chưa đã thèm xoa nắn người Tô Bối, nhìn đồng hồ tức giận nói: “Thêm chút nữa... Không cho tôi cắm... Còn không cho tôi sờ nữa à?”

Nghe thấy thế, Tô Bối nâng mông cọ gậy th*t của Văn Quốc Đống:

“Còn sờ tiếp, ba muốn bác sĩ tới kiểm tra phòng thấy gậy th*t của ba đang cương cứng sao?”

Văn Quốc Đống vùi đầu trên đầu v* của Tô Bối hít sâu một hơi: 

“Tối nay tôi bảo lão Lý đón em tới đảo Phù Dung...”

Tô Bối vẫn luôn tính thời gian, lúc này Lâm Quyên đã sắp tỉnh, đôi mắt giật giật, đầu v* cọ môi Văn Quốc Đống một lát: 

“Vậy ba bảo chú Lý bây giờ tới đón con về nhà thay quần áo…”

Văn Quốc Đống không muốn thả người như vậy, do dự một lát: “Thời gian còn sớm…”

Tô Bối không quan tâm nhiều như vậy, Lâm Quyên vừa tỉnh sẽ nổi điên, cô không dám mạo hiểm ở lại. 

“Ba... Con học mấy tư thế mới ở trên mạng, nghe bọn họ nói rất thoải mái... Buổi tối chúng ta thử xem?”

Đột nhiên, hơi thở của Văn Quốc Đống gấp gáp, tay xoa mạnh đầu v* mềm mại của Tô Bối:

“Chuyện buổi tối bây giờ lấy ra câu ông đây à?”

“Ừm... Không phải ba nói chưa đã thèm sao...” 

Tô Bối dán sát bên tai Văn Quốc Đống, yêu kiều dụ dỗ: “Con sẽ uống thuốc trước... Tối nay để ba bắn đủ vào trong hoa huy*t... Buổi tối con phải kiểm tra chất lượng tinh dịch của ba có được không...”

“Kiểm tra xem nửa tháng nay ba có ra ngoài tìm phụ nữ hay không.”

Tô Bối càng nói, dục hỏa trên người Văn Quốc Đống càng dấy lên, vật phía dưới cứng không chịu được.

“Tiểu d.â.m đ.ã.n.g... Nhanh đi đi! Lại trêu chọc tôi, ông đây sẽ đè em ngay tại chỗ!”

Văn Quốc Đống gọi điện thoại cho tài xế, không lâu sau đối phương tới.

Trước khi đi, Tô Bối để lại một dấu răng trên ngực Văn Quốc Đống:

“Ba... Chỗ này phải che giấu kỹ một chút đừng để mẹ phát hiện...”

Văn Quốc Đống nhíu mày, cài cúc áo sơmi: 

“Nhanh đi đi... Buổi tối tôi có tiệc rượu, sẽ về muộn một chút...” 

“Ồ... Vậy ba trở về sớm một chút... Con ở nhà tắm rửa sạch sẽ đợi ba…”

Tô Bối “lưu luyến” mỗi bước ra cửa, phút cuối cùng còn không quên quay lại hôn Văn Quốc Đống. Văn Quốc Đống lạnh lùng nói với Tô Bối luôn ầm ĩ: “Không muốn đi thì hôm nay đừng đi làm nữa…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện