Sau khi Hiên Viên Ly nước mắt nước mũi nói cảnh ngộ của mình cho Vũ Văn Tiểu Tam nghe, mỗ nữ ngược lại cảm thấy trong dự liệu. Ban đầu nghe Tiểu Nguyệt nói Tiểu Ly gả cho Phong Cuồng Tiêu, liền cảm giác có chút không đúng, không ngờ quả nhiên đã xảy ra chuyện.

"Nói cho hoàng thẩm biết, ngươi còn thích hắn không?" Hắn, dĩ nhiên là chỉ Phong Cuồng Tiêu.

Nàng ngẩn ra, gật đầu một cái, lại lắc đầu, lắc đầu rồi lại rơi nước mắt: "Hắn không thích ta...ta thích hắn thì có ích lợi gì? Cuộc hôn nhân này, từ lúc vừa mới bắt đầu đã là sai!" Nếu không phải không thích nàng, sao có thể nói những lời nhẫn tâm như vậy với nàng? Vũ Văn Tiểu Tam sờ sờ đầu của nàng, thở dài nói: "Nha đầu ngốc!" Nhìn bộ dáng kia của nàng, liền có kết luận."Mấy ngày trước đây, hoàng thẩm cũng phạm phải một lỗi giống như vậy."

". . . . . . ?" Ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mờ mịch nhìn nàng.

Vũ Văn Tiểu Tam liền nói ra hiểu lầm trước đó của mình và Hiên Viên Vô Thương: "Tiểu Ly, muội xem, vấn đề của ta so với của muội cũng không khác biệt lắm, giữa phu thê cần phải có sự tin tưởng. Hắn không tin muội, cho nên mới nói với muội như vậy, mà muội không tin hắn, cho nên mới xảy ra chuyện này, đã cảm thấy hắn không thích muội! Muội ngẫm lại chuyện trước kia đi, nhớ lại những chuyện mà các người đã từng trải qua, muội vẫn cảm thấy hắn không thích muội sao?"

Nói đến đây, nàng cũng lâm vào suy tư. Đi tới cổ đại, nàng và Thương Thương gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, hứa hẹn, mãi cho đến cuối cùng sống chết không rời. Cách làm người của hắn nàng còn không rõ sao? Hắn bới vì bản thân thích sạch sẽ, bởi vì chuyện mẫu thân của mình mà tự ti, nhưng lại nói ra, để nàng lựa chọn có muốn đi cùng hắn hay không? Cho tới bây giờ đều không có nguyên nhân mà sợ nàng không cần hắn, nhưng vẫn che giấu không nói. Sao có thể làm chuyện như vậy với Đình Vũ mà không nói cho nàng biết?

Lúc ấy nàng không nghĩ thấu, mới ngốc nghếch phạm vào. Nghĩ thấu rồi, lại cảm thấy giữa phu thê, sau khi có sự tin tưởng, sẽ không có hiểu lầm gì là không hóa giải được, cũng không có cửa ải khó nào không thể vượt qua.

Hiên Viên Ly ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nén lệ gật đầu một cái: "Hắn rất yêu muội." Những thứ tình cảm kia đều không giống như giả bộ.

"Muội cũng biết hắn rất yêu muội? Cho nên vấn đề giữa các người, cũng không có liên quan tới chuyện vừa bắt đầu đã là sai, có một vài vấn đề đừng nên luôn võ đoán. Nếu như muội còn muốn trở lại bên cạnh hắn, phải nghĩ biện pháp vượt qua cửa ải khó khăn này, nghĩ biện pháp để cho hắn tin tưởng muội. Nếu như muội không muốn nghĩ, vậy cũng không sao, xem hắn làm thế nào." Vũ Văn Tiểu Tam nói ra suy nghĩ của mình.

Mà ở một nơi không xa Vũ Văn Hạo và Vũ Văn Triệt liếc mắt nhìn nhau, đều ở trong đáy mắt của đối phương nhìn thấy được một tin tức "Muội muội trưởng thành!" . Đúng là đã trưởng thành, mặc dù cho đến bây giờ bọn họ cũng không hiểu vì sao sau khi nàng tự vận liền thay đổi tính tình. Nhưng bọn họ vẫn cảm thấy sau khi muội muội tỉnh lại từ lần đó, liền không đủ thành thục. Có nhiều khi, xử lý chuyện cũng rất trẻ con. Giống như là chọc Hiên Viên Ngạo giận đến giơ chân, nếu không phải bởi vì có quan hệ với phủ tướng quân, chỉ sợ đã sớm chết trăm ngàn lần rồi, sao còn có thể có ngày hôm nay?

Rốt cuộc bây giờ nàng đã có chút lý trí rồi. Người làm ca ca như bọn họ, tự nhiên cũng thở phào nhẹ nhõm thay nàng.

Hiên Viên Ly cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, chợt ngẩng đầu lên, mở miệng nói với Vũ Văn Tiểu Tam: "Hoàng thẩm, tùy hắn đi. Gióng như người nói, hắn không tin muội, hắn đã không tin muội, thì có nói nhiều hơn nữa cũng là vô ích."

Vũ Văn Tiểu Tam cũng không mở miệng, chỉ là cười. Tiểu Ly là bạn tốt của nàng, nàng tự nhiên hi vọng nàng ấy có thể được hạnh phúc, kế tiếp phải làm sao, sẽ phải xem biểu hiện của Phong Cuồng Tiêu rồi. Nếu biểu hiện của Phong Cuồng Tiêu là không quan tâm, nàng cũng không còn cần thiết kiên quyết đặt Tiểu Ly bên cạnh hắn, như vậy còn làm chậm trễ Tiểu Ly. Chỉ là, nếu Phong Cuồng Tiêu cũng để ý, nàng ngược lại có thể giúp hắn hòa giải một phen. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Dù sao, thà phá mười ngôi miếu, cũng không nên hủy một cuộc hôn nhân mà!

Kỳ lạ là lời này của bọn họ nói xong chưa được bao lâu, quản gia liền tới báo, nói là bên ngoài có một vị Phong công tử cầu kiến.

"Mời." Không hỏi ý kiến Hiên Viên Ly, liền trực tiếp mở miệng.

Lúc này Hiên Viên Ly có chút bất mãn nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, Vũ Văn Tiểu Tam lại sử dụng ánh mắt ý bảo nàng bình tĩnh chớ nóng.

Chỉ chốc lát sau, Phong Cuồng Tiêu liền vào tới, bên cạnh còn có một lục y cô nương đi theo, dáng dấp ngược lại như nước, chỉ là đáy mắt rõ ràng là vẻ âm độc.

Phong Cuồng Tiêu vẫn là nam tử xinh đẹp phóng khoáng như vậy. Vào nhà, ánh mắt liền rơi xuống người của Hiên Viên Ly, nhìn nàng khóc sưng hốc mắt, trong lòng cũng là một hồi quặn đau, oán giận ngày đó mình nói quá nặng lời, còn tát nàng một cái. Có lẽ Ly nhi điêu ngoa một chút, nhưng tuyệt đối không phải là cô gái thích lục đục đấu đá, nhưng ngày đó mình lại nói như vậy.

"Hi vương phi!" Hành lễ với Vũ Văn Tiểu Tam.

Tỳ nữ này cũng cung kính ngồi xổm xuống: "Nô tỳ bái kiến Hi vương phi, bái kiến công chúa!"

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Ly liền quay đầu đi, không nhìn nàng ta. Mà Vũ Văn Tiểu Tam cũng mắt tinh nhìn thấy lúc Tiểu Ly quay đầu đi, Phong Cuồng Tiêu nhíu nhíu mày, trong lòng liền hiểu Phong Cuồng Tiêu vẫn không biết chân tướng, vừa rồi vẻ mặt lộ ra nét hối hận, chỉ sợ chỉ vì nhìn thấy bộ dáng đau lòng của Tiểu Ly.

Tỳ nữ này cúi chào xong, liền đứng lên.

Lúc này Vũ Văn Tiểu Tam quát lớn một tiếng: "Tiên tỳ, lá gan ngươi cũng không nhỏ, bổn vương phi để cho ngươi đứng lên sao?" Khi dễ tỷ muội của Vũ Văn Tiểu Tam nàng, cũng không cân thử một chút, bản thân được bao nhiêu phân lượng!

Tỳ nữ này vừa nghe, bị sợ đến quỳ gối xuống, một bộ dáng nhu nhược cần bảo vệ. Vũ Văn Tiểu Tam nhìn nàng ta, không nhịn được ở trong lòng lắc đầu một cái, người này so với Nguyệt Vô Hạ năm đó cũng không thua kém bao nhiêu. Tiểu Ly - nha đầu đần này làm sao có thể đấu thắng?

Phong Cuồng Tiêu đang muốn vì thị tỳ cận thân của mình nói mấy câu, chỉ thấy Vũ Văn Tiểu Tam nâng ly trà lên, mở miệng: "Không biết Phong công tử đến đây, là vì chuyện gì?" Tiểu Ly chân trước đến đây chưa được bao lâu, hắn chân sau đã đến, chắc chắn hẳn luôn chú ý, cho nên ấn tượng của Vũ Văn Tiểu Tam đối với hắn cũng không quá kém.

"Hi vương phi, tại hạ tới đón ái thê về nhà!" Nói xong, xem xét Hiên Viên Ly.

"Ầm!" Tay Vũ Văn Tiểu Tam đập mạnh lên bàn đá, "Ái thê? Hay cho một từ ái thê! Phong công tử, vẫn là thỉnh công tử trở về đi. Nơi này của bổn vương phi chỉ có một mình bổn vương phi và hai huynh trưởng nhà mẹ, cộng thêm một chất nữ, không có ái thê của Phong công tử."

"Hi vương phi, Ly nhi liền. . . . . ."

"Phong công tử tự trọng, Tiểu Ly dầu gì cũng là Cửu công chúa của Hiên Viên đế quốc. Khuê danh của nó, sao Phong công tử có thể tùy tiện kêu được. Nếu Phong công tử không có chuyện gì, mời trở về đi!" Vũ Văn Tiểu Tam cắt đứt lời của hắn, tự mở miệng.

"Hi vương phi, Ly nhi là thê tử Phong mỗ cưới hỏi đàng hoàng, có thể nào. . . . . ."

"À, cái này sao! Mới vừa rồi hoàng thượng đã đồng ý với bổn vương phi, chấp thuận cho các ngươi hòa ly. Sau này các ngươi đã không có quan hệ gì với nhau. Phong công tử, mời." Lần nữa hạ lệnh đuổi khách.

Lời này vừa nói ra, Hiên Viên Ly có chút không dám tin quay đầu nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, hòa ly? Hình như Phong Cuồng Tiêu cũng bị đả kích lớn, có chút không chịu nổi, lui về sau một bước: "Ly nhi, hòa ly?"

Hiên Viên Ly vừa nghe hắn hỏi, tâm ngược lại trở nên cứng rắn, gật đầu một cái: "Ừ, hòa ly!"

Quỳ một lúc lâu, lúc này tỳ nữ kia một bộ dáng sốt ruột mở miệng: "Thiếu phu nhân, nô tỳ thật biết sai rồi, nô tỳ tuyệt đối không nên nói chuyện ngày đó cho công tử. Ngài đừng hòa ly với công tử được không? Thiếu phu nhân!"

"Ba!" Lời này vừa rơi xuống, Vũ Văn Tiểu Tam tát một cái lên mặt nàng ta, "Chủ tử nói chuyện, có đến lượt nô tài như ngươi lắm mồm sao?" Làm bộ ngu xuẩn, sinh thời nàng nhìn không nổi nhất là loại người cực kỳ ghê tởm này!

Lấy tác phong thường ngày của Phong Cuồng Tiêu, khẳng định luôn bảo vệ nàng ta, nhưng nghe được hai chữ hòa ly từ Hiên Viên Ly, toàn thân hắn đều bối rối, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến chuyện khác: "Ly nhi, chuyện này vốn chính là nàng không đúng, Thái Y đã nguyện ý tới đây nhận lỗi với nàng, nàng. . . . . ."

Nói tới chỗ này, Hiên Viên Ly đã không nghe nổi nữa, quay đầu bỏ đi.

Phong Cuồng Tiêu đang muốn đuổi theo, lại nghe giọng nói Vũ Văn Tiểu Tam vang lên: "Phong công tử có thể mang theo tiện tỳ của ngươi ở chỗ này ở hai ngày. Nếu Tiểu Ly vẫn không muốn trở về với ngươi, thì mời Phong công tử tự mình trở về đi thôi." Miệng luôn nói hai chứ "tiện tì".

Phong Cuồng Tiêu vừa nghe, tuy có chút cau mày khi Vũ Văn Tiểu Tam đối xử với thị nữ mình như vậy, nhưng hắn cũng biết bây giờ là ở trên địa bàn nhà người ta, vì vậy liền thi lễ với Vũ Văn Tiểu Tam: "Vậy Phong mỗ liền tạ ơn vương phi!"

. . . . . .

"Tiểu Ly, chuyện này thật ra vẫn có thể xử lý!" Vũ Văn Tiểu Tam lấy diệu kế của mình nói cho Tiểu Ly nghe.

Hiên Viên Ly cau mày mở miệng: "Như vậy được không?"

"Hừ, chắc chắn được!" Lúc tiền tỳ đó dám làm như vậy, đã nói lên bản tính nàng ta liều lĩnh. Cho nên Vũ Văn Tiểu Tam không sợ nàng ta không mắc mưu, thật ra thì trong lòng ngược lại có chút bội phục nàng ta. Hiên Viên Ly là công chúa đó, lá gan của nàng ta thật đúng là lớn đến khiến người ta chắc lưỡi! Chẳng lẽ không nghĩ tới mình có thể trực tiếp bị xử tử sao? Nói thẳng ra, chẳng qua là thấy tính tình Tiểu Ly dễ khi dễ thôi.

Hiên Viên Ly do dự gật đầu một cái, hoàng thẩm ra chủ ý, chắc sẽ không sai.

Hôm sau, Thái Y bị Hiên Viên Ly gọi vào hậu đường.

"Nơi này chỉ có hai người chúng ta, nói đi, vì sao phải hãm hại ta?" Trên mặt Hiên Viên Ly tràn đầy phẫn uất. Hoàng thẩm nói phải ra vẻ phẫn nộ một chút, tiện tỳ này mới dễ dàng bị lừa hơn.

Thái Y nhìn thấy bộ dáng tức giận của nàng, nhìn bốn bề vắng lặng một chút, ngược lại nở nụ cười đắc ý: "Tại sao? Quả thật là kim chi ngọc diệp nuôi dưỡng ở hoàng gia, lại hỏi ta tại sao, bởi vì ta cũng thích công tử! Từ nhỏ đến lớn, ta đều hầu ở bên người công tử, ngươi lại đột nhiên tới chặn ngang một cước! Ngươi có tư cách gì chặn ngang một cước? Chỉ vì ngươi là công chúa sao? Đúng vậy, công chúa, thân phận cao quý cỡ nào! Những thứ nô tỳ như chúng ta tự nhiên không thể so sánh! Nhưng tại sao ngươi? Gả cho công tử coi như xong, tại sao vừa xuất hiện liền đoạt mọi ánh mắt của công tử. Tại sao? Tại sao?"

"Ngươi thừa nhận ngươi hãm hại ta sao?" Hiên Viên Ly cười đến có chút âm hiểm.

"Ta thừa nhận thì thế nào? Ngươi có thể làm gì ta, ngươi đi nói cho công tử ư? Chuyện cười, ngươi cho rằng hắn sẽ tin ngươi sao?" Thái Y nói xong, đã bắt đầu có chút kích động, thậm chí không chú ý tới nụ cười quỷ dị trên mặt Hiên Viên Ly.

Nhưng lời này của nàng vừa rơi xuống, Phong Cuồng Tiêu đi ra từ nhà sau, bên cạnh hắn còn có Vũ Văn Tiểu Tam.

Trên gương mặt tuấn dật của Phong Cuồng Tiêu là vẻ không dám tin, không nghĩ tới Thái Y đi theo hắn nhiều năm như vậy, lại có thể làm ra chuyện như vậy: "Thái Y! Ngươi!"

"Công tử, công tử, không phải như vậy, người nghe ta giải thích. . . . . ." Nhìn thấy Phong Cuồng Tiêu, nàng ta đã biết rõ mình trúng kế! 

Nhưng Hiên Viên Ly tuyệt đối không có thông minh như vậy. Nghĩ tới đây, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Vũ Văn Tiểu Tam, nhất định là nàng ta giúp Hiên Viên Ly nghĩ ra chủ ý này. Từ lúc vừa mới bắt đầu, nàng ta đã làm khó mình, nhất định là nàng ta!

Vũ Văn Tiểu Tam không sao cả nhìn lại nàng ta. Không sai, chính là chủ ý của nàng, vậy thì thế nào? Nàng cũng không tin, một nô tỳ tay trói gà không chặt có thể làm gì nàng!

Chợt, Đình Vân hiện thân, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, giơ tay chém xuống. Thái Y còn chưa kịp phản ứng, đã bị cắt đứt cổ họng. Lãnh khốc mở miệng: "Vương gia đã nói, người bất kính với vương phi, chết! Trợn mắt cũng không được!"

Thái Y đáng thương, chết cũng không biết mình vì sao mà chết!

"Ly nhi, ta. . . . . ." Phong Cuồng Tiêu đã hoàn toàn ném Thái Y ra sau đầu, giờ phút này chỉ muốn giải thích với Hiên Viên Ly.

Mà Hiên Viên Ly lại có chút thất vọng nhìn hắn một lát. Tiếp, nghiêng đầu mở miêng nói với Vũ Văn Tiểu Tam: "Hoàng thẩm, chúng ta đi thôi." Nàng không muốn nhìn thấy người này, ít nhất hiện tại không muốn.

Vũ Văn Tiểu Tam gật đầu cười, liền dẫn nàng rời đi. Để Phong Cuồng Tiêu chịu chút đau khổ cũng tốt!

Nhìn bầu trời một chút, trong lòng thầm than, giải quyết xong chuyện này cũng nên giải quyết chuyện của Tiểu Nguyệt rồi! Thật đúng là gấp gáp mà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện