Ngày đó, tiếng sáo và trống liền vang dội khắp hoàng thành.

Mà người khắp thiên hạ, đến hôm nay mới giật mình, thì ra là nhiếp chính vương điện hạ và vương phi của hắn còn chưa thành thân với nhau sao!

Hôm nay, tất cả ngự lâm quân ở kinh thành đều xuất động để duy trì trật tự, cũng là vì bảo đảm an toàn cho vị vương phi này!

Một con đường đỏ rực một mảnh, hai bên thảm đỏ đứng hai hàng cấm vệ quân thật dài. Hôm nay bọn họ đều bị nhiếp chính vương điện hạ ép mặc đồ hồng y thống nhất, trường kích trên tay cũng phải buộc một đóa hoa lớn màu đỏ thẩm khôi hài. Theo lời phân phó của nhiếp chính vương điện hạ, là vừa an toàn nhưng cũng không mất đi không khí vui mừng!

Nhưng, nhìn đóa hoa lớn màu đỏ thẩm khôi hài trên trường kích trong tay, bọn họ cảm giác rất mất mặt đó!

Vũ Văn Tiểu Tam được hạ nhân thay trang phục và trang điểm, lần thứ tư mặc vào hỉ phục của tân nương! Hai lần kia là với Hiên Viên Ngạo, hỉ bào nặng nề chiếm đa số, mà lần thành thân với Gia Luật Trục Nguyên, cảm giác uy nghiêm lại chiếm đa số, chỉ có lần này hỉ phục được may hoàn toàn xa hoa!

Đai lưng được khảm bảo thạch màu đỏ, tấm lụa mỏng ở bên ngoài không biết được may bằng chất liệu gì, lại có chút tỏa sáng lấp lánh.

Hiên Viên Ly và Tiểu Nguyệt đứng ở một bên đều là vẻ mặt thán phục, bộ y phục này thật là đẹp mắt!

Có người đang gõ cửa ở bên ngoài: "Giờ lành đã đến, đội ngũ rước dâu đến rồi!"

Tiểu Nguyệt lập tức chạy tới, phủ khăn voan lên cho Vũ Văn Tiểu Tam: "Tiểu thư, đến giờ rồi. Người nên đi ra rồi!"

Đi tới cửa, một chân bước ra, Vũ Văn Hạo liền đứng ở trước mặt nàng: "Tam nhi, ca ca cõng muội!"

"Hả? Không cần phiền toái như vậy đâu?" Tại sao phải cõng chứ!

"Nha đầu ngốc, lúc xuất giá không có ca ca hoặc phụ thân cõng ra cửa, như vậy có nghĩa là không được nhà mẹ đẻ coi trọng, xuất giá rồi cũng sẽ khiến người khác xem thường." Mặc dù hắn biết coi như không cõng, Hiên Viên Vô Thương cũng sẽ không bạc đãi nàng, nhưng mình làm ca ca, cũng muốn làm chút chuyện cho muội muội. Ban đầu, hôn lễ của Hiên Viên Ngạo với nàng, Hiên Viên Ngạo cũng không có tự mình đến, cho nên mình cũng tiết kiệm trình tự này.

Giọng nói ôn nhu khiến Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa cảm động rơi xuống vài giọt lệ, nghẹn ngào mở miệng: "Được!"

Vũ Văn Hạo đang muốn đi tới trước mặt của nàng, lại nghe thấy một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên: "Bổn vương cõng nàng."

À? Câu này nói ra, mọi người đều kinh hãi! Trừ số ít người chứng kiến, những người khác đều chỉ biết, vị Tam vương gia của Hiên Viên đế quốc này yêu thích tân nương tử hôm nay, sao lại dám nói một câu như vậy? Hiên Viên Ngạo không để ý chút nào. Hôm nay hắn xuất hiện ở đây, vốn là vì cõng nàng ra cửa.

"Bổn vương tới cõng nàng. Nếu cuộc đời này, chúng ta nhất định vô duyên, hãy để ta làm ca ca của nàng có được không? Nếu, nếu cuộc đời này nhất định vô duyên, vậy để cho ta tự mình giao nàng đến trong tay hoàng thúc, được không?" Nói xong, trong đôi mắt lạnh của hắn suýt nữa rơi lệ .

Nếu, nếu thời gian có thể quay lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi tới bước này. Nhưng, nhưng. . . . . . bây giờ chuyện hắn có thể làm cho nàng, chỉ là giao nàng cho hoàng thúc, chỉ có thể giao hạnh phúc vào trong tay của nàng.

Mắt nhiễm một tầng nước, nàng gật đầu một cái: "Được!"

Môi mỏng lạnh lẽo nâng lên, cõng nàng lên. Cõng nàng trên lưng, bước từng bước về phía cửa. Đồng thời, dùng giọng nói chỉ để hai người bọn họ có thể nghe được: "Vũ Văn Tiểu Tam, lần này ta tặng hạnh phúc cho nàng, nàng nhất định phải giữ chặt, giữ thật chặt, biết không?"

Nước mắt của nàng, nhỏ lên vạt áo màu xanh dương của hắn. Nằm ở trên lưng của hắn không nói gì, chỉ là gật đầu một cái.

Hắn cảm giác được nàng gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn. Nữ nhân, nàng sẽ hạnh phúc, sẽ. . . . . .

Đi tới cửa, nhìn nam tử tuyệt sắc đứng ở cửa, dừng lại, có chút không nỡ, nhưng vẫn đặt nàng xuống. Hiên Viên Vô Thương gật đầu cười với hắn, liền tiến lên chuẩn bị đón lấy nàng.

Lụa đỏ bị ném qua một bên, tiến lên, nắm tay của nàng, ngón tay thon dài vén lên, khăn voan theo gió bay lên, một dung nhan tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt người đời. . . . . .

Lau nước mắt trên mặt nàng, mở miệng cười: "Tam nhi, chúng ta về nhà!" Bọn họ không phải đang thành thân, chỉ là tướng công đón nương tử về nhà mà thôi. Tình yêu của bọn họ, cho tới bây giờ đều không cần bất kỳ nghi thức gì tới giám định, chỉ vì trong lòng có nhau, cũng chỉ có đối phương, luôn ở bên nhau suốt cuộc đời!

"Được! Chúng ta về nhà!" Nhìn sau lưng hắn một chút, không có kiệu hoa, không có ngựa cao to, chỉ có một mình hắn đứng ở nơi đó. Hai hàng đều là thị vệ, cầm trường kích đứng.

Hiên Viên Ngạo muốn nói, nhưng vẫn nghẹn lại ở trong cổ. Thời khắc như vậy, hắn còn cần nói cái gì? Cho dù không nói gì, hoàng thúc cũng sẽ chăm sóc nàng rất tốt, rất tốt, mình còn có cái gì không yên lòng đây? Còn có cái gì không yên lòng đây. . . . . .

Hắn ôm lấy nàng, dọc theo thảm đỏ, bước từng bước đi về hướng phủ nhiếp chính vương. Chẳng biết từ lúc nào, bên cạnh xuất hiện rất nhiều thị nữ trang phục màu đỏ như lửa, trong tay cầm giỏ hoa, ném cánh hoa rơi xuống. . . . . .

Mưa hoa đào bay khắp bầu trời, nam tử xinh đẹp như trích tiên, cô gái xinh đẹp động lòng người. . . . . .

Cảnh tượng như vậy quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi mọi người đều quên hành động như vậy là không hợp lí, cũng quên phải nói thêm gì nữa, thậm chí quên luôn. . . . . .hô hấp! Chỉ cam tâm say mê vì hai người này. . . . . .

Đây chính là xuất giá trong truyền thuyết sao? Vũ Văn Tiểu Tam nhìn mưa hoa đào đầy trời, giống như đang ở trong mộng! Giờ khắc này, nàng cảm giác mình tựa như công chúa trong truyện cổ tích, có lẽ, đây chính là truyện cổ tích!

Khi hai người bọn họ đi tới cửa. Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng mặc một thân hồng y đứng ở cửa, cười hì hì chờ bọn họ.

Đến trước cửa, đặt nàng xuống. Hai người đều cười một tiếng, dung mạo khuynh thành!

Trong lúc nhất thời, vô số dân chúng che cái mũi của mình, nhưng máu mũi vẫn dọc theo khe hở chảy ra. Dáng dấp nhiếp chính vương điện hạ, thật sự là rất xinh đẹp đó! Một người nam tử, tại sao lại có thể đẹp như vậy hả!

Vũ Văn Tiểu Tam tự nhiên mắt tinh nhìn thấy một màn chảy máu mũi kia, ánh mắt đã hóa thành hình trái tim nhìn Hiên Viên Vô Thương, mím mím môi, ở trong lòng mắng to tên yêu nghiệt này! Vốn dáng dấp mình cũng rất đẹp mắt, nhưng có đẹp thế nào cũng không so được với tên yêu nghiệt đáng chết này! Cả ngày lẫn đêm chỉ biết dành danh tiếng của mình!

Nàng không khỏi bắt đầu có chút hối hận. Nếu không, nàng không gả nữa? Nếu gả cho hắn, không phải nửa đời sau chỉ có thể sống dưới bóng của hắn thôi sao?

Nhưng người nọ hoàn toàn không cho nàng cơ hội đổi ý, kéo nàng vào vương phủ. Bái thiên địa, tự nhiên không thể thiếu.

Bên trong đại sảnh, đám người Hiên Viên Mặc, Hiên Viên Triệt, Dạ Tử Lân, Mộ Di Tuyết và người dự lễ đứng ở một bên. Bởi vì Gia Luật Trục Nguyên có chuyện ở Mông Man đế quốc nên không thể tới.

Người điều khiển chương trình liền bắt đầu cao giọng nói: "Tân lang, tân nương đến, bắt đầu bái đường!"

"Nhất bái thiên địa!"

Hai người cùng nhau cười một tiếng, quay đầu về phía cửa, nhẹ nhàng cúi một chút.

"Phu thê giao bái!" Cha mẹ của nhiếp chính vương điện hạ không có ở đây, hoàng thượng lại không chịu nổi lễ của vương gia, cũng chỉ có thể bỏ qua một bước này.

Hắn nhìn nàng, trên khuôn mặt như cánh hoa đào tràn đầy nụ cười. Đôi mắt tà mị đào hoa ẩn giấu một chút dịu dàng. . . . . .

Nàng nhìn hắn, khuôn mặt từ trước đến nay còn dày hơn Nam Sơn, giờ phút này hiếm khi lại xuất hiện chút ửng hồng, có chút dáng dấp nữ nhân được gả đi. . . . . .

Hiên Viên Mặc và Hiên Viên Ngạo ở một bên nhìn bọn họ, trên mặt đều treo nụ cười, chỉ là một cười đến khổ sở, một cười đến gượng ép.

Hai người cứ nhìn bọn họ một lúc lâu, cho đến khi người chủ lễ mở miệng lần nữa: "Phu thê giao bái!"

Lúc này mới cùng nhau cúi người, cùng cúi chào nhau. Chỉ là mỗ nữ nghe giọng nói bén nhọn của người chủ lễ xong, có chút kích động quá độ, cho nên dùng sức quá mạnh, đụng phải đầu của hắn.

"Ha ha ha. . . . . ." Các tân khách ở đó không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Hiên Viên Vô Thương càng thêm mở miệng trêu chọc: "Tam nhi không kịp chờ đợi muốn gả cho ta như vậy sao?"

"Cút!" Không chút lưu tình!

Đúng lúc này, tân khách ở một bên vốn là tới tham gia hôn lễ, lại rút ra thanh kiếm sắc bén, đâm về phía Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

Trận kinh biến này tất nhiên khiến tất cả mọi người hoảng sợ trợn to mắt!

Các phu nhân, thiên kim nhát gan một chút càng thêm hoảng sợ, bắt đầu kêu la thảm thiết!

"Hiên Viên Vô Thương, để mạng lại!" Là giọng nói của Hạ Mộ Yên. Thanh kiếm bén nhọn đâm thẳng trực diện về phía Hiên Viên Vô Thương, còn cách mặt hắn khoảng một tấc liền bị hai ngón tay của hắn kẹp lại.

Hơi dùng lực một chút, sau đó nhẹ nhàng bắn ra, kiếm kia liền bị gãy thành hai đoạn!

Có chút không dám tin nhìn kiếm trên đất. Võ công của Hiên Viên Vô Thương, rốt cuộc đã cao đến cảnh giới nào rồi!

Đưa ngón tay thon dài ra, đánh tới cổ của nàng ta, ngoài cửa lại vọng tới một tiếng nói không phân biệt được nam nữ: "Hiên Viên Vô Thương, khi dễ nữ nhân thì có bản lãnh gì! Có gan, ngươi tới đánh với ta!"

Lời này vừa rơi xuống, chỉ thấy một đạo hồng quang chợt lóe, bóng dáng của Hiên Viên Vô Thương đã nhảy ra ngoài phòng, chỉ truyền tới một câu "Ngạo, bảo vệ nàng!" "Nàng" này là ai, mọi người dĩ nhiên đều biết!

Bước chân của Hiên Viên Mặc không tự giác di chuyển lên phía trước, đứng ở bên phải Vũ Văn Tiểu Tam. Hạ Mộ Yên đã bị Hiên Viên Triệt bắt, không thể động đậy!

Mà Thanh Trúc ẩn trong bóng tối, đáy mắt thoáng qua một đạo ánh sáng lạnh, đâm một kiếm về phía Vũ Văn Tiểu Tam. Tiện nhân, ngươi nợ vương gia, hôm nay Thanh Trúc ta muốn thay vương gia đòi lại toàn bộ!

Kiếm phong bén nhọn đánh tới, Hiên Viên Ngạo rút Quân Tử Kiếm bên hông ra, đánh nhau với nàng ta! Tuy võ công của Thanh Trúc không bằng Hiên Viên Ngạo, nhưng cũng không yếu, ba mươi mấy chiêu vẫn chống đỡ được. . . . . .

Trong lúc nhất thời, kiếm quang ở khắp nơi. Một hôn lễ thật tốt, lại lâm vào những trận đánh nhau! Bàn xung quanh bị lật tung, đồ sứ, ngọc khí càng thêm bể nát dưới đất!

Mộ Di Tuyết không biến sắc đi tới trước người của Vũ Văn Tiểu Tam vài bước, Vũ Văn Tiểu Tam có ý tốt cười với hắn một tiếng. Người này, đúng là luôn bảo vệ nàng

Mà ở ngoài cửa, Viên Vô Thương và người áo đen kia đánh nhau, lại càng đánh càng cảm thấy không thích hợp, lần trước hắn từng giao thủ với người áo đen kia, mặc dù võ công người áo đen kia không bằng hắn, nhưng chiêu thức cũng rất tuyệt diệu! Hôm nay cũng là thân hình này, giọng nói cũng biến đổi như trước, nhưng võ công lại lộ ra rất nhiều điểm yếu!

Tiêu rồi! Trúng kế!

Nhanh chóng quay đầu, lại nhìn thấy một màn khiến hắn sợ hãi! Con ngươi co rút lại, hét to lên một tiếng: "Mặc!"

"Đại hoàng huynh!"

"Hoàng huynh!"

"Hoàng huynh!"

. . . . . .

Chỉ thấy, người mặc quần áo đen như mực kia, ôm Vũ Văn Tiểu Tam thật chặt, một thanh trường kiếm, đâm xuyên ngực hắn từ sau lưng. . . . . .

Mà người cầm kiếm, lại là -- Mộ Di Tuyết!

Vũ Văn Tiểu Tam ngơ ngác nhìn người trước mắt, còn không kịp phản ứng rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ nhìn thấy máu, mặt tràn đầy máu tươi. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện