Bộ Độ Căn nghe được ngẩn ra, trên mặt lộ ra chút tươi cười.

Vì y không có lạ gì kẻ này, đây là huynh trưởng của y Phù La Hàn.

Quan hệ giữa Phù La Hàn và Bộ Độ Căn không được tốt lắm, trong bộ lạc chỉ có vài vạn người, chỉ vì tính tình dữ dằn, cho nên nhiều nhiều bộ lạc không thích. Nhưng gã vô cùng ủng hộ Bộ Độ Căn, sau khi Đàn Thạch Hòe chết, cũng là Phù La Hàn duy nhất đứng ra ủng hộ Bộ Độ Căn, còn đem bộ hạ giao cho y chỉ huy, giúp Bộ Độ Căn trong chốc lát đã có một trăm ngàn thủ hạ, khiến các bộ lạc khác phải kiêng nể. Sau đó Phù La Hàn tại mỗi trận chiến đều vì Bộ Độ Căn lập nên công lao hiển hách.

Sau khi Bộ Độ Căn ngồi vững cái ghế Trung Bộ đại nhân, đã đưa bộ tộc của Phù La Hán trả lại cho y, còn ban cho y rất nhiều dê bò.

- Phù La Hán đại ca hiểu rõ về Lưu Báo không? - Đương nhiên hiểu!

- Vậy ngươi xem phong thư này đi…

Phù La Hán cười nói: - Ta đã được thấy chữ của Lưu Báo huynh đệ, phong thư này đích thật là do gã viết.

Đới Hồ A Lang Nê nhíu mày nói: - Chuyện của Lưu Báo ta cũng đã được nghe nói qua, chỉ dựa vào một phong thư, e rằng có chút sơ sài. Ta thấy, tốt nhất là nên phái người liên lạc với Lưu Báo, rồi tính toán tiếp.

Nào biết được Phù La Hán lại nổi giận: - A Lang Nê, ngươi lo xa như vậy, sao làm được đại sự? Ngươi không thấy trong thư đã nói, Hô Trù Tuyền đã đi tới doanh trại quân Hán dự tiệc…Nói như vậy Lưu Báo đã bắt đầu chuẩn bị rồi, chúng ta chỉ cần làm theo những gì gã nói trong thư, Lưu Báo huynh đệ tất sẽ tiếp ứng chúng ra. Đến lúc đó mọi người nội ứng ngoại hợp, không lo không đuổi được Hán cẩu. Hay là ngươi muốn người của Kha Bỉ Năng đến trước mặt chúng ta mà chê cười?

Đới Hồ A Lang Nê vội nói: - Phù La Hàn đại nhân sao lại nói thế, ta cũng chỉ là vì đại nhân mà suy nghĩ thôi.

Thấy Phù La Hàn và A Lang Nê tranh chấp, Bộ Độ Căn không khỏi đau đầu. Mâu thuẫn giữa huynh trưởng y với A Lang Nê y cũng có biết chút ít. Nói cho cùng Phù La Hàn cho rằng A Lang Nê rất giảo hoạt, vậy nên xưa nay vẫn không thích. Lúc trước sau khi phụ thân A Lang Nê chết, người có khả năng để kế thừa bộ lạc nhất chính là đệ đệ của y. Nhưng y đã tính kế, biết bệnh của phụ thân có thể chữa khỏi, nhưng cần một vị thuốc nọ…nhưng vị huynh đệ của y cũng đầy dã tâm, vì muốn cướp lấy vị trí Bộ lạc đại nhân, nên sớm đã phái người đi tìm, mục đích là để lấy được sự tin tưởng của lão đại nhân.

Nhưng ai mà ngờ được, khi trở về thì lão đại nhân đã chết. A Lang Nê lại nhanh chóng tập hợp mọi người trong bộ lạc, đạt được sự ủng hộ của mọi người. Sau khi huynh đệ kia trở về bộ lạc, đại sự đã định…A Lang Nê lại còn tìm cớ đuổi vị huynh đệ kia đi, lại còn tranh đoạt bãi chăn nuôi với người Đinh Linh, kết quả bị Đinh Linh tiểu vương nhi tính kế đấu lại, nhưng lại bị chết ở bên sông An Hầu. Phù La Hàn cũng bởi vậy mà thù hận Đới Hồ A Lang Nê.

Ân oán giữa hai người, Bộ Độ Căn cũng hiểu rõ. Nhưng sau khi Đới Hồ A Lang Nê kế vị thì lại vô cùng ủng hộ Bộ Độ Căn, nên Bộ Độ Căn cũng không có lý gì làm y khó xử.

Thấy hai người tranh chấp, Bộ Độ Căn vội vàng khuyên giải.

Tuy nhiên, trong lòng y lại tin vào cách nói của Phù La Hàn, cho rằng A Lang Nê đã quá cẩn trọng.

Sau khi suy nghĩ, y đã quyết định: - Phù La Hàn đại ca, đại Hán có câu tục ngữ: cơ hội một đi không trở lại. Lưu Báo đã muốn quay giáo phản kích, mặc kệ là gã xuất phát từ mục đích gì, đối với chúng ta đây đều là cơ hội tốt…Mà nay Hô Trù Tuyền đã dự tiệc trong doanh tại quân Hán, nói vậy phòng vệ của quân Hán tất sẽ lơi lỏng. Ngươi lập tức dẫn bản bộ binh mã, ra khỏi thành đánh lén đại doanh quân Hán.

Ta sẽ để cho A Lang Nê tiếp ứng…A Lang Nê, ngươi thấy thế nào?

Nói thật, Đới Hồ A Lang Nê cũng không muốn phải xuất binh gấp gáp như vậy.

Nhưng nếu Bộ Độ Căn đã mở miệng, tuy rằng nói y là thủ lĩnh bộ lạc, song không thể cự tuyệt, đành khom lưng tuân mệnh, đáp ứng yêu cầu.

**********

Đã hết giờ Tuất, trong đại doanh quân Hán, đèn đuốc sáng trưng. Quân lính trong đại trướng nồng nặc mùi rượu, nhưng Hô Trù Tuyền lại có vẻ vô cùng tỉnh táo, khuôn mặt có hơi tái, nhìn như không có giọt máu nào vậy.

- Thái Sử tướng quân, đây là sự thật sao?

Hô Trù Tuyền nuốt nước miếng một cái, nhìn Thái Sử Từ run giọng hỏi.

Thái Sử Từ cười: - Phong thư này là đêm qua quân tuần tra của ta sau khi bắt một tên gian tế của Thành Thụ Hàng lấy được ở trên người gã. Về chuyện thật giả, ta cũng không biết rõ. Chỉ là quân sư của ta nói, Đại Thiền Vu xem là có thể phân biệt.

Ánh mắt của Hô Trù Tuyền nhìn vào Từ thứ.

Từ Thứ vẫn thản nhiên, như không thèm để ý.

Điền Trù bỗng mở miệng nói: - Tả Hiền Vương là hạng người gì, ta nghĩ Đại Thiền Vu có thể hiểu được. Đại Thiền Vu tâm hướng Hán thất, lần này Hoàng Thúc tập hợp binh một chỗ để công kích Tiên Ti, vốn là một chuyện tốt. Nhưng theo ta biết, từ lúc hợp binh đến nay, Tả Hiền Vương vẫn bằng mặt không bằng lòng. Nhiều lần đáng ra đã có thể giành được chiến thắng, lại không biết vì sao công sức lại như muối bỏ biển.

Ngài là Đại Thiền Vu của Hung Nô, lẽ gì mà không được chính lệnh thông suốt? Vốn dĩ, quân sư và tại hạ cũng không muốn tham gia chuyện này, dù sao đây cũng là chuyện của người hung Nô. Nhưng Hoàng Thúc lại vô cùng coi trọng Đại Thiền Vu, sau khi nghe nói Tuân tướng quân tại Ngũ Nguyên, cũng được Đại Thiền Vu chiếu cố, thật sự không đành lòng thấy Đại Thiền Vu gặp chuyện không may. Về phần thật giả, thiết nghĩ Đại Thiền Vu có thể nhận được ra…

Điền Trù dùng ngôn ngữ Hung Nô để nói.

Hô Trù Tuyền ngẩn người ra, chợt cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong bức thư, sắc mặt âm tình bất định

Lời của Điền Trù nói đã nói trúng vào tâm của Hô Trù Tuyền. Gã thân là Đại Thiền Vu của Hung Nô, nhưng không có cách nào thực sự chỉ huy Nam Hung Nô, nói cho cùng là vì sự hiện hữu của Lưu Báo.

Tả Hiền Vương là danh hiệu quý tộc Hung Nô, có vị trí tối cao trong hàng vương hầu, quyền binh cũng lớn nhất.

Nói chung, Tả Hiền Vương phần lớn là do thái tử đảm nhận.

Vu Phu La trước khi chết, đã dốc sức bồi dưỡng Lưu Báo, hy vọng tương lai Lưu Báo tiếp nhận Nam Hung Nô. Cũng vì ông ta chết quá đột ngột, mới khiến cho Hô Trù Tuyền có thể kế vị. Hô Trù Tuyền cũng biết rằng, trong tâm trí của Vu Phu La, để Lưu Báo làm Tả Hiền Vương mới đúng.

Gã muốn xử lý Lưu Báo, nhưng Lưu Báo cũng rất thông minh.

Dựa theo tục lệ, Tả Hiền Vương, Cốc Lễ Vương, Hữu Hiền Vương, Hữu Cốc Vương tạo thành bốn góc, đúng ra là nên đóng quân ở phía đông.

Nhưng Lưu Báo lại chiếm Sóc Phương, có quan hệ chặt chẽ với Tiên Ti, khiến cho Hô Trù Tuyền lo lắng.

Hiện tại không ngờ Lưu Báo muốn cấu kết với người Tiên Ti, giết chết Hô Trù Tuyền, rồi sau đó thế chỗ…Điều này vượt qua sự chịu đựng của Hô Trù Tuyền.

Mặc kệ phong thư này là thật hay giả, Hô Trù Tuyền đều sinh ra sát tâm với Lưu Báo.

Quan trọng lơn là, Lưu Báo quá thật uy hiếp vị trí của gã, Hô Trù Tuyền sao có thể cam lòng khoanh tay chịu chết.

Sau một lúc lâu, Hô Trù Tuyền ngẩng đầu.

- Không biết Hoàng Thúc có thể giúp ta một tay hay không?

Gã vừa nói, Thái Sử Từ liền cười lớn: - Hoàng Thúc tất nhiên là vô cùng coi trọng Đại Thiền Vu, nếu không người ngồi chỗ này hôm nay đã là Tả Hiền Vương.

- Ta…

Hô Trù tuyền vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài một tiếng ngựa hí, huyên nào không ngừng.

Thái Sử Hưởng bước nhanh đi vào lều lớn: - Khởi bẩm phụ soái, viêc lớn không tốt.

- Nguyên Phục sao lại nói vậy?

- Người Tiên Ti bỗng nhiên xuất hiện ngoài doanh trại, không biết sao lại đi từ bên doanh trại của Tả Hiền Vương đến.

Nay binh mã Tiên Ti đã tới ngoài danh trại, xin phụ soái nhanh chóng hạ lệnh.

Tiên Ti bí mật đánh úp doanh trại?

Hô Trù Tuyền giật nảy mình, giống như tỉnh ngộ.

Đúng vậy, người Tiên Ti sao lại đột nhiên xuất hiện tại doanh trại quân Hán, không lẽ là…

Mồ hôi chảy đầy trên trán, Hô Trù Tuyền vươn người đứng dậy, lớn tiếng nói: - Thái Sử tướng quân, nay Tiên Ti đột kích, ta nguyện ý làm theo sự điều khiển của ngài.

Chớ xem thường mấy chữ nghe theo sự điều khiển này, vì trong đó ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa.

Hô Trù Tuyền là Đại Thiền Vu của Nam Hung Nô, còn Thái Sử Từ dù chưa phải là chủ tướng của quân Hán, nhưng cấp bậc cũng không hề giống nhau, nên giữa quân Hán và quân Hung Nô ai làm chủ thật khó định đoạt, cho nên khi liên quân đánh nhau, rất khó mà có một quân lệnh thống nhất.

Hiện tại, Hô Trù Tuyền tỏ vẻ nguyện ý theo sự điều khiến, gã là đã đồng ý sẽ làm phó rồi.

Thái Sử Từ cũng không khách khí, hướng Hô Trù Tuyền chắp tay, rồi sau đó hạ lệnh: - Truyền lệnh của ta, để Văn Trường suất bộ xuất kích.

Quân lệnh như núi, sau khi Thái Sử Từ ra lệnh, quân Hán trong đại doanh lập tức thổi kèn liên tục.

Từ Thứ cũng đứng dậy cười nói: - Đại Thiền Vu có đồng ý lên lâu cùng ta xem trận chiến hay không?

- Tất nhiên là có rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện