Bùi Hạo Thần về nhà, hắn đứng ở ngoài cửa phòng, bác sĩ đã vào thật lâu và vẫn chưa ra ngoài, trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, không biết phải đối mặt với Tịch Mạt như thế nào? Mới tối qua còn đối đãi hung ác tổn thương cô nhưng khi nghe những lời nói của Tiêu Lăng Phong, hắn lại có chút sợ. Đúng! Tịch Mạt là người phụ nữ của hắn, tìm một bác sĩ nữ đến chủ yếu chính là chữa trị cho cô. Vết thương trên người có thể mau chóng bình phục, nhưng vết thương lòng thì phải làm thế nào đây?

Qua thật lâu mới thấy bác sĩ bước ra, Bùi Hạo Thần liền nhanh chân tiến tới.

"Cô ấy thế nào rồi?"

"Sao không ra sức thêm một chút giết chết cô ấy luôn đi?" Bác sĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. "Bùi Hạo Thần, anh với Tiêu Lăng Phong vừa đúng một đôi đều là súc sinh." Lời nói hiện rõ sự giận dữ, bác sĩ nhẹ nhàng lên tiếng: "Nói với Tiêu Lăng Phong, tôi từ chức." Lạnh lùng bỏ lại một câu liền xoải bước rời khỏi nhà Bùi Hạo Thần. 1

Bùi Hạo Thần đứng tại chỗ nhìn người phụ nữ do Tiêu Lăng Phong mời tới, bà ấy đã tức giận đến như vậy không biết Tịch Mạt tột cùng là bị thương bao nhiêu? Vô lực lui về phía sau mấy bước, lòng hắn thật lâu không thể bình tĩnh trở lại. Nghĩ đến Tịch Mạt, tâm liền đau đến không thể hô hấp được.

"Thiếu phu nhân, có nơi nào không khoẻ không, người mở miệng nói chuyện đi a!" Quản gia lo lắng nhìn Tịch Mạt từ đầu tới cuối đều không lên tiếng.

Cô vẫn khư khư ôm chặt tấm chăn, mắt bởi vì rơi lệ quá lâu mà có chút sưng đỏ.

Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng đi tới liếc mắt nhìn vào bên trong nhưng lại không có dũng khí mở cửa đi vào.

'Bùi Hạo Thần, mày đến tột cùng là đã làm cái gì?' Hắn hối tiếc chất vấn chính mình. Tịch Mạt thân thể cuộn thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệt không có một tia huyết sắc. Hắn nặng nề thở ra một hơi dài, duỗi cánh tay từ từ hướng đến phía trong cửa, tựa hồ như có thể chạm được Tịch Mạt trong gang tấc vậy.

"Thiếu phu nhân, bằng không gọi điện thoại cho thiếu gia đi có được không? Ngài ấy rất lo lắng cho người!" Quản gia tiếp lời. "...người cứ như vậy cũng không phải là biện pháp!" Tịch Mạt giống như nghe được một thông tin doạ người liền vội vã quay người trở lại.

"Không cần." Cô kéo lấy tay quản gia lắc đầu. "Tôi không muốn nhìn thấy hắn, không muốn."

Bùi Hạo Thần trong lòng cực kỳ buồn bực.

"Thiếu phu nhân, thiếu gia đã gọi bác sĩ đến đã nói lên ngài ấy là quan tâm đến người."

"Quan tâm?" Tịch Mạt buồn cười. "Biết tại sao hắn phải làm vậy không?" Cô cười nhạt: "Hắn sợ nếu tôi chết đi sẽ không còn ai cho hắn trả thù nữa mà thôi. Hắn đã từng nói, muốn ở trên người tôi đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần." Tịch Mạt vừa nói vừa nhẹ nhàng lau đi nước mắt. "Hừm, cứ coi như quan tâm đi thì thế nào? Tổn thương đã rồi mới quay lại lo lắng chăm sóc có lợi ích gì nữa không?" Cô căn bản không cần sự bố thí đó của hắn, không cần.

Bùi Hạo Thần đứng ở ngoài cửa nghe thanh âm rất nhẹ nhàng của Tịch Mạt nhưng hắn lại buồn bực muốn phát điên. Cô đúng là xú nha đầu không có lương tâm, cư nhiên dám nói hắn mời bác sĩ đến chỉ vì muốn trả thù mà thôi, tức chết hắn mà.

"Quản gia." Tịch Mạt giương mắt lên. "Bà có biết ba tôi đã làm gì Bùi gia hay không?"

Quản gia lắc đầu một cái: "Thiếu gia sau khi về nước tôi mới đến nơi này làm việc nên cũng không biết gì nhiều."

Tịch Mạt gật đầu một cái. Bà ấy không biết vậy còn người nào biết nữa không? Tiêu Lăng Phong hay là Phương Uyển Kiệt, người nào có thể cho cô một đáp án đây.

Bùi Hạo Thần đứng ở ngoài cửa nghe Tịch Mạt hỏi thăm, hắn đột nhiên trong lòng liền không còn áy náy nữa, không ngừng nhắc nhở bản thân mình: ' đó là con gái của Lương Văn Xương, cô ta không đáng để mày phải đồng tình thương hại. Dù mày có làm gì cô ta đi nữa cũng không có sai, đây chính là Lương gia bọn họ nợ mày.'

'Tại sao phải ở chỗ này áy náy vì con gái của kẻ thù? Mày ở đây hối hận cô ta cũng vẫn khinh thường sự quan tâm đó của mày mà thôi.' Sau khi lạnh lùng tự nói với bản thân, Bùi Hạo Thần liền xoay người rời đi. 'Lương Tịch Mạt, hết thảy của ngày hôm nay, tất cả đều do cô tự tìm lấy.'

Bệnh viện.

Toàn bộ tầng lầu cực kỳ an tĩnh, cửa ở bên ngoài cũng được vệ sĩ trấn thủ. Bọn họ mặt mày không cảm xúc, bộ dáng giống như bất kể lúc nào cũng sẽ có người xuất hiện ám sát Thẩm Kỳ Nhiên, tập trung đến mức cao độ.

Trong phòng bệnh, Thẩm Kỳ Nhiên trên tay đang cầm một quyển sách nhưng ánh mắt vẫn luôn chung thuỷ nhìn ra cửa. Đã trễ thế này mà Tịch Mạt sao vẫn chưa tới? Anh chính là vì cô mà bị thương, vậy mà Tịch Mạt cũng không quan tâm anh nữa sao?

"Đừng nhìn nữa!" Kiều Vân Tú Mở miệng.

"Mẹ, người đem điện thoại trả lại cho con đi." Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Kiều Vân Tú nói.

"Điện thoại của con hiện tại ông ngoại đã giúp con bảo quản rồi, hãy an tâm dưỡng thương đi! Chờ con xuất viện tự khắc ông sẽ trả lại cho con. Ngoan ngoãn một chút, đừng có vọng tưởng sẽ rời đi, bên ngoài tất cả đều đã có vệ sĩ tinh anh trấn thủ hết rồi."

"Con không phải là tù nhân, các người không thể nhốt con như vậy được. Ông ngoại, con muốn gặp ông ngoại."

"Ông ngoại có thời gian sẽ quay lại thăm con." Kiều Vân Tú thu dọn đồ đạc một chút.

"Sao ông có thể làm như vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên bất mãn.

"Còn không phải là vì con sao?" Kiều Vân Tú cau mày.

"Hảo, con sẽ ngoãn ngoãn. Mẹ, người có thể giúp con gọi điện thoại đến Lăng Vân Hiên được không? Con chỉ muốn biết Tịch Mạt có khoẻ hay không thôi."

"Yên tâm đi. Mẹ sẽ gọi." Kiều Vân Tú than nhẹ. Phải làm đến mức thế này mới tốt cho Kỳ Nhiên, dù biết con trai rất yêu Tịch Mạt, nhưng còn hai vị lão nhân ở nhà nhất định sẽ phản đối mà Kỳ Nhiên cũng lại sống chết muốn phản kháng tới cùng. Bà đã quá hiểu ba của mình, nếu như khuyên răn là vô dụng, thì ông cũng sẽ không để ý mà cứng rắn dùng bạo lực với anh.

Bất đắc dĩ lắc đầu, biết rõ kết cục đang dần hiện ra trước mắt, bà không thể trơ mắt nhìn nó xảy ra mà không có một chút phản kháng nào như vậy được.

'Kỳ Nhiên, mẹ thật sự rất thương con, cuộc sống sau này sẽ phải trải qua sóng gió, có thể sẽ bị thương, sẽ đau nhưng vết thương nào rồi cũng sẽ lành và lớp da sau đó sẽ liền lại không dấu vết mà thôi.'

Theo bước chân của Kiều Vân Tú rời đi, Thẩm Kỳ Nhiên đem cuốn sách trong tay đặt xuống. Nếu như để Tiêu Lăng Phong đưa Tịch Mạt đến đây thì Bùi Hạo Thần nhất định sẽ biết bọn họ đang ở chung một chỗ, như vậy hắn sẽ làm khó Tịch Mạt thì biết làm sao bây giờ?

"Người đâu!" Anh hô to.

"Thiếu gia!" Vệ sĩ cung kính khom lưng. "Cậu có gì phân phó?"

"Tôi muốn đi ra ngoài!"

"Thật xin lỗi thiếu gia, Kiều tiên sinh nói không cho phép cậu được rời khỏi đây."

"Ngươi..." Thẩm Kỳ Nhiên nổi đoá nhưng với sức của anh thì không thể động mạnh được. "Đưa điện thoại cho tôi."

"Thiếu gia, tầng lầu này đã bị cắt tín hiệu rồi."

"Các người đang giở trò quỷ gì vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên tức giận đem cuốn sách trên bàn bên cạnh ném mạnh xuống đất. "Tôi chỉ bị gãy xương, không phải là người tàn tật. Tôi muốn gặp ông ngoại, muốn xuất viện."

"Thiếu gia, Kiều tiên sinh hôm nay bề bộn công việc, cậu thân thể còn yếu nên nghỉ ngơi cho thật tốt!" Vệ sĩ dứt lời liền cúi đầu rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

"A!" Thẩm Kỳ Nhiên phiền não rống lên một tiếng, anh nắm lấy gối đầu ném ra ngoài, động tác quá mạnh làm động đến vết thương trên người, ngăn chặn tạm thời cơn đau đang kéo tới. Dù bất đắc dĩ bị nhốt lại nơi này nhưng hiện tại anh cũng không thể làm gì, muốn rời khỏi chỗ này chỉ có thể dưỡng thật tốt thân thể của mình. +

"Tịch Mạt, chờ anh!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện