Tịch Mạt sáng sớm đã thức dậy, tỉ mỉ ngồi tráng điểm chống đỡ những vết thương cùng vẻ tiều tuỵ trên mặt mình.

Từ trong xe chật vật đi ra, Tịch Mạt cố gắng chống đỡ thân mình nhìn trông thật tự nhiên nhất, chỉ là trong cái thời tiết nóng nực lại phải mặc áo dài quần dài thật có chút khó chịu. Kiên trì lê thân mình đi vào thang máy, Tịch Mạt vô lực tựa người, thật sâu hít thở một cái. Nhìn đến đèn nháy báo hiệu, tâm tình không khỏi khẩn trương, không biết có thể nhìn thấy Kỳ Nhiên hay không? Cô chính là đánh bạo đeo bám dai dẳn Tề Tử Hằng y mới nói cho cô biết, mặc dù không nói rõ ra tình trạng của anh hiện tại nhưng trong nói của y, Tịch Mạt đã hiểu rõ anh nhất định là không ổn.

Thang máy đi đến tầng 22 thì dừng lại, Tịch Mạt không chần chừ nhanh chân bước ra liền nhìn thấy một vị phu nhân đang đứng gần đó. Người này không ai khác là Thẩm phu nhân Kiều Vân Tú.

Tịch Mạt bước tới còn chưa kịp mở miệng Kiều Vân Tú trước tiên mở lời.

"Tịch Mạt!" Bà khẽ cười nhìn cô, đã bốn năm trôi qua nhưng bà cứ ngỡ như chỉ mới gặp cô ngày hôm qua vậy. Chỉ đáng tiếc Kỳ Nhiên hiện tại đang ở trong phòng nói chuyện phiếm với ông ngoại, bà không thể để hai đứa nhỏ gặp nhau được. "Chúng ta đã lâu không gặp, cùng đi xuống dưới dùng 1 tách cafe!" Bà mời mọc mong đánh lạc hướng chú ý của Tịch Mạt.

Trong thang máy, không gian rất lớn nhưng Tịch Mạt lại cảm thấy hít thở có chút đè nén không thông, cô không biết nên nói cái gì cho phải.

Kiều Vân Tú mượn hình ảnh phản chiếu từ tấm gương trong thang máy để nhìn rõ Tịch Mạt, cô một thân quần áo kín mít cố ý che dấu, ý đồ đã quá mức rõ ràng. Mặc dù gương mặt đã được trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn không thể nào dấu được thần thái tiều tuỵ, một bộ dáng hư nhược thật làm cho người ta cảm thấy đau lòng.

"Ừm, Thẩm phu nhân!" Tịch Mạt rất muốn gọi bà là dì nhưng hoàn cảnh hiện tại vẫn là nên đổi cách xưng hô. Thẩm Kỳ Nhiên bị hại thành ra như vậy mà bà ấy vẫn còn chưa hướng mặt cô quăng một cái tát đã là kì tích lắm rồi.

Trong quán cafe.

"Tịch Mạt, thế nào lại cùng dì khách khí như vậy?" Kiều Vân Tú dịu dàng cười, nhẹ nhàng cầm lấy tay Tịch Mạt. Cô gái này bà nhìn lần đầu liền thấy thích, chẳng qua đối với con trai Kỳ Nhiên lại là 'hữu duyên vô phận'.

"A!" Bị chạm đến vết thương, Tịch Mạt bị đau liền vội thu tay trở lại.

"Con bị thương?" Kiều Vân Tú lo lắng hỏi han.

"Không có!" Tịch Mạt lắc đầu. "Con không sao!" Nụ cười của cô tái nhợt vô lực, Kiều Vân Tú nhìn Tịch Mạt đầy yêu thương, khi nảy nhìn cô đến cả đi bộ cũng phải chống đỡ thân người mà lại không quản khó nhọc đến thăm Kỳ Nhiên, trong lòng bà không khỏi có chút động tâm,nhưng bây giờ thật không phải là thời điểm để bà có thể mềm lòng.

"Mấy năm nay con vẫn khoẻ chứ?" Bà dịu dàng hỏi Tịch Mạt, đã từng là một thiếu nữ hoạt bát lanh lợi như vậy nhưng giờ đây lại trở nên âm trầm ít nói. Đây rõ ràng đã trải qua bao nhiêu khó khăn mới khiến cô gái nhỏ này trong phút chốc thay đổi đến như vậy.

"Dạ!" Tịch Mạt gật đầu. Kiều Vân Tú ý thức được Tịch Mạt ở trước mặt bà đối mặt hết lực đè nén tâm tình của mình, trạng thái của cô lúc nào cũng bối rối cùng sợ sệt.

"Tịch Mạt!"

"Phu nhân!"

"Không phải đã nói gọi ta là dì sao!" Lần này bà nắm Tịch Mạt tay, động tác cực kỳ cẩn thận.

"Dì, người có lời gì muốn nói với con ?" Tịch Mạt cúi đầu. "Người cứ nói thẳng đi!" Đối với Kiều Vân Tú, cô không cần suy nghĩ cũng biết mình lúc trước cùng Kỳ Nhiên gây ra chuyện huyên náo trên báo chí, lần này anh còn bị cô gián tiếp gây ra thương tích phải nằm viện. Ông ngoại cùng ông nội nhất định đã bị chọc tức không ít đi. Trong tiềm thức của Tịch Mạt sớm đã xem hai người họ như người thân, cô tự giễu mà nhếch môi cười, ' ông nội với ông ngoại, hiện tại mày xứng để gọi họ như vậy nữa sao?'

"Ừm!" Kiều Vân Tú gật đầu, bà biết Tịch Mạt là một cô gái tốt mà không khỏi thầm than trong lòng. "Tịch Mạt, dì cầu xin con một chuyện có được hay không?"

"A, dì, người đừng nói như vậy!" Tịch Mạt vội vàng mở miệng. "Có chuyện gì người cứ nói!"

"Tịch Mạt, dù lời nói này nghe rất phiến diện nhưng con là một cô gái tốt, dì cũng rất thích con nhưng là..." Kiều Vân Tú chậm một hơi: "...Tịch Mạt, con về sai đừng gặp mặt Kỳ Nhiên nữa có được không?" Bà chật vật mở miệng. "Dì biết rõ như vậy là rất vô tình nhưng mà Tịch Mạt, con cùng Kỳ Nhiên nhất định là không có kết quả. Các con tiếp tục như vậy chỉ khiến cả hai cùng thống khổ mà thôi."

"Không phải!" Tịch Mạt lắc đầu. "Người không có sai, là con không nên day dưa với Kỳ Nhiên!" Cô nắm thật chặt ống quần của mình.

"Tịch Mạt, dì thật không muốn tổn thương con, nhưng Kỳ Nhiên là con trai của ta và chúng ta hi vọng nó có thể vui vẻ hạnh phúc. Chúng ta cũng không muốn con bởi vì vậy mà bị quấy nhiễu trước tin tức chấn động lần trước khó khăn lắm mới dẹp yên xuống được. Lần này ông ngoại Kỳ Nhiên rất tức giận, ông đã khăng định những gì nó gặp phải đều do con mà ra."

"Dì, con hiểu!" Tịch Mạt vừa nói, nước mắt liền không tự chủ mà chảy xuống. "Người không cần lo lắng, con sẽ không gặp lại Kỳ Nhiên nữa, con bảo đảm."

Kiều Vân Tú đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô.

"Dì biết tìm con nói chuyện như vậy là rất ích kỉ, nhưng Kỳ Nhiên vẫn sẽ một mực xuất hiện ở xung quanh con."

"Không phải vậy!" Tịch Mạt đè xuống lệ quang, cô ngẩng đầu lên. "Người không nên nói Kỳ Nhiên như vậy. Con thật sự vô cùng xin lỗi." Tịch Mạt cơ hồ cảm giác tâm mình như bị xé nát. 'Kỳ Nhiên, tất cả đều là lỗi của em.' Cô chân thành thầm xin lỗi anh.

"Dì à, Kỳ Nhiên có khoẻ không?" Tịch Mạt theo bản năng cắn môi.

"Nó rất khoẻ!" Kiều Vân Tú gật đầu. "Tịch Mạt, trong chuyện này con không cần phải tự trách, không phải là lỗi của con." Xuyên qua khe hở của cổ tay áo, bà nhìn thấy vết thương trên tay cô, bà rốt cuộc biết tại sao Kỳ Nhiệ lại kích động như vậy nói Tịch Mạt không có hạnh phúc rồi.

"Dì, con về sau sẽ không gặp lại Kỳ Nhiên, con chỉ xin người cho con nhìn anh ấy một chút có được hay không? Chỉ là đứng xa nhìn một cái là tốt lắm rồi!" Tịch Mạt cuối cùng không cách nào khắc chế được nước mắt của mình.

"Đứa nhỏ đáng thương!" Kiều Vân Tú ôm lấy Tịch Mạt khẽ vuốt lên tóc cô. "Tịch Mạt, thật xin lỗi!"

"Dì, chỉ cần cho con nhìn Kỳ Nhiên một chút là tốt rồi, sẽ không để cho anh ấy phát hiện." Tịch Mạt lần nữa bảo đảm.

Kiều Vân Tú không có cự tuyệt, nhẹ nhàng kéo Tịch Mạt đi vào thang máy. Đứng ở trong thang máy, Tịch Mạt sửa sang lại quần áo của mình, vô tình cử động lộ ra cổ tay máu còn ứ đọng. "Tịch Mạt, dì giúp con chính là muốn con có thể thoải mái hơn một chút thôi."

Ngoài phòng bệnh, Kiều Vân Tú hướng về phía vệ sĩ phất tay cho lui, sau đó liền tiến lên đẩy cửa hé ra một khe hở để Tịch Mạt có thể nhìn vào bên trong. Nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên, trong nháy mắt nước mắt của cô trực trào ra, cô che miệng nhìn anh sắc mặt trắng bệch, trên đùi kéo xuống chân còn quấn chặt lớp thạch cao trắng xoá.

'Kỳ Nhiên!' Cô vừa định muốn mở cửa bước chân liền dừng lại. Tại sao có thể quên, bắt đầu vào giờ khắc này, họ không còn bất kỳ quan hệ gì, ngay cả cơ hội gặp mặt về sau cũng sẽ không có.

Thẩm Kỳ Nhiên tựa người trên giường, trong tay anh cầm cái ví tiền. Đây là thời điểm sinh nhật 18 tuổi Tịch Mạt đã tặng cho anh, đến nay cũng đã 6 năm trôi qua, không nghĩ tới anh vẫn còn giữ nó. Nhìn Kỳ Nhiên bộ dáng trân trọng khư khư giữ chặt chiếc ví, Tịch Mạt càng thêm đau lòng. Cô biết bên trong đó có tấm hình hai người chụp chung, cô cười mà nước mắt lăn dài vui mừng mà cũng đầy chua xót.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện