Tịch Mạt tỉnh lại đau đớn lắc đầu kêu lên một tiếng.

"Cô đã tỉnh?" Nghe được thanh âm quen thuộc, cô mở mắt nhìn người đang ngồi ở bên giường, là Tề Tử Hằng.

"Tử Hằng!"Tịch Mạt có chút giật mình. "Sao em lại ở nơi này?" Cô xoa xoa mi tâm đau nhức, mờ mờ mờ ảo ảo nhìn đến phía trước.

"Vết thương của cô bị nhiễm trùng nên mới dẫn tới ngất xỉu." Tề Tử Hằng đứng dậy. "Cô không có đầu óc à? Không biết trên người có thương tích không thể tiếp xúc với nước sao?"

Tịch Mạt qua loa xem xét vết thương trên cổ tay đã được băng bó kỹ lưỡng. "Cũng không quá nghiêm trọng!" Cô cười cười, đưa tay sờ sờ cái trán nóng ran, hít nhẹ một hơi mệt mỏi.

"Cô ngã bị thương những chỉ là một chút xây xát không đáng kể, sẽ không để lại sẹo!" Tề Tử Hằng xoay mặt sang một bên, lúc trước bởi vì chuyện của Thẩm Kỳ Nhiên mà y đối với Tịch Mạt thật giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ nhìn cô bị thương thành ra như vậy lại chạy loạn khắp nơi. Mặc dù là quan tâm nhưng y vẫn như cũ dùng những lời lẽ ác liệt.

"Làm sao bây giờ, đoàn trưởng, anh giúp em xuất viện được không?" Không có ý định trả lời vấn đề của Tịch Mạt, nhưng nhìn đến bộ dạng đáng thương của cô, y qua loa cho qua. "Tôi cho cô xin nghỉ hai ngày dưỡng bệnh."

"Nếu biết áy náy thì hảo hảo dưỡng thương cho tôi, sau đó nhanh một chút quay về làm việc." Tề Tử Hằng xem thường. "Tôi đi trước, tôi sẽ báo cho người nhà của cô." Y nói rồi liền xoay người, đối với thái độ của mình có chút áy náy nhưng cũng không cách nào biểu đạt được nó ra ngoài.

"Tử Hằng!" Tịch Mạt kéo lấy tay áo Tề Tử Hằng. "Anh đi xem Kỳ Nhiên, đừng nói cho anh ấy biết đã gặp em được không? Nếu anh ấy có hỏi, anh hãy nói em ở phòng làm việc không tiện gặp."

"Cô tại sao...? Tề Tử Hằng không hiểu, nói như vậy là cô ấy không muốn nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên hay sao?

"Anh đừng hỏi, chỉ cần giúp em là được rồi!" Tịch Mạt thành khẩn cầu xin. "Tin tưởng em, em làm vậy chỉ muốn tốt cho Kỳ Nhiên."

Tề Tử Hằng gật đầu một cái xoay người rời đi, xem ra đây đúng là một đôi uyên ương số khổ. "Haizz!" Y bất lực than nhẹ một tiếng.

Thẩm kỳ nhưng ngồi trên giường bệnh, từ Tiêu Lăng Phong rời đi, anh liền duy trì tư thế này, lời của hắn một mực vang vọng bên tai.

"Kỳ Nhiên, con làm gì mà lại mất hồn mất vía như vậy?" Ông ngoại Kiều Trung Đình gương mặt tức giận. "Vì một cô gái có đáng giá hay không?"

"Ông ngoại, người không thể nói Tịch Mạt như vậy?" Thẩm Kỳ Nhiên bất mãn.

"Con nghĩ nó là người vô tư vô lự hay sao? Con nằm viện hai ngày vì nó mà muốn mất nửa cái mạng, lúc đó nó đang ở nơi nào?"

Thẩm Kỳ Nhiên cúi đầu.

"Tịch Mạt nhất định sẽ tới, cô ấy là do quá bận rộn mà thôi."

"Thẩm Kỳ Nhiên, Kiều Trung Đình ta sao lại có một cháu ngoại tôn như ngươi cơ chứ!!" Ông nổi đoá. "Chuyện của ngươi với Lương Tịch Mạt không cần phải suy nghĩ nữa, một ngày ta vẫn còn sống cũng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra."

"Ông ngoại, người tại sao lại trở nên như vậy? Ngày xưa người rất yêu thương Tịch Mạt kia mà, cô ấy cùng con đính hôn không phải là do người làm chủ hay sao?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi. "Thời điểm chú Lương gặp chuyện bất trắc, là người đã bảo con nhanh một chút rước Tịch Mạt về, tại sao bây giờ lại thay đổi thế này cơ chứ?"

"Khi đó Tịch Mạt chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, còn bây giờ nó là thân phận Bùi thiếu phu nhân." Kiều Trung Đình nhắc nhở. "Bây giờ nó đã được An Hạo Luân để mắt tới, ba lần bốn lượt làm mất thể diện, ngươi rốt cuộc có nghĩ đến hậu quả nếu dính dáng tới nó hay không?"

"Ông ngoại, người đây là có ý tứ gì?"

"Ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh cho ta, nghe lời mà an phận một chút, nếu không đừng trách ta phải dùng biện pháp mạnh với con." Kiều Đình Trung vừa nói vừa liếc nhìn thời gian. "Ta còn có hội nghị quan trọng, con nhớ lời ta nói, chuyện của Lương Tịch Mạt ta tuyệt không cho phép hai đứa ở chung một chỗ. Buổi tối ta sẽ trở lại thương lượng với con chuyện quan trong." Ông nói rồi liền vội vã rời đi.

Thẩm Kỳ Nhiên ảo não tựa người lên thành giường. 'tại sao tất cả mọi người đều phản đối bọn họ? Đã đến nước này chỉ có thể đem Tịch Mạt rời đi thôi.' Anh ngẩng đầu lên. 'Tịch Mạt, mong rằng em sẽ không khiến anh thất vọng một lần nữa.'

Mỗi ngày, hễ có người mở cửa phòng ra anh đều rất mừng rỡ nhưng khi nhìn rõ là ai thì đều thất vọng mà cúi đầu.

"Két!" cửa phòng bệnh lại một lần đẩy ra, nghe tiếng bước chân hơi nhỏ, Thẩm Kỳ Nhiên nằm xuống đem mặt hất lên "Hừ! Trễ như thế mới đến, anh giận rồi!" Anh nói vậy nhưng là khóe miệng cũng không khỏi nâng lên nụ cười.

Nghe thật lâu cũng không có thanh âm đáp trả, anh có chút không nén được tức giận, thật ra thì chỉ cần Tịch Mạt tới là tốt rồi, hắn thế nào nhẫn tâm tức giận!

"Không ngủ a!" Nghe thanh âm, Thẩm kỳ nhưng mờ mịt quay mặt sang nhìn, đứng ở cửa phòng là Tề Tử Hằng, trong mắt anh mừng rỡ trong nháy mắt toàn bộ dập tắt.

"Khá hơn chút nào không?" Tề Tử Hằng nhìn ra Thẩm Kỳ Nhiên tâm tình có biến hóa lại cũng chỉ có thể giả bộ làm như không biết.

"Tử Hằng, sao cậu lại tới đây?" Thẩm Kỳ Nhiên cười cười xấu hổ.

"A, mình đi ngang qua cho nên ghé qua xem cậu một chút." Y cười tự nhiên.

"Tịch Mạt hôm nay có đi làm không, cô ấy thế nào rồi?"

Tề Tử Hằng tay cứng lại nhưng rất nhanh khôi phục thái độ bình thường. "Cô ấy đang ở phòng làm việc, không có gì bất ổn cả."

"Cô ấy...tại sao biết mình nằm viện mà vẫn không đến thăm?" Thẩm Kỳ Nhiên mất mác hỏi.

"Ách!" Tề Tử Hằng do dự một chút, y rất muốn nói Tịch Mạt đang ở lầu dưới, nhưng là lại nghĩ đến đối với Tịch Mạt đã cam kết. "Cậu cũng biết, phòng làm việc của mìng mấy ngày nay rất bận rộn. Tịch Mạt muốn tới nhưng là mình không có phép mà thôi."

Thẩm Kỳ Nhiên khổ sở cười một cái, Tề Tử Hằng mới vừa chần chừ anh liền đoán được y lừa gạt mình, Thẩm Kỳ Nhiên đối với Tịch Mạt căn bản không còn quan trọng nữa rồi.

Tề Tử Hằng đứng ở một bên nhìn Thẩm Kỳ Nhiên khó nén mất mác, mấy lần muốn mở miệng nhưng lý trí đã buộc y phải lựa chọn lặng im, thật ra thì y cũng biết Thẩm Kỳ Nhiên cùng Tịch Mạt thật sự không có khả năng.

Tịch Mạt ngồi trên giường bệnh hơi thở đều đặn, Bùi Hạo Thần mấy lần muốn mở miệng liền bị ánh mắt sắc lạnh của cô đánh trở về.

"Lương Tịch Mạt, Thẩm Kỳ Nhiên đối với em có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao?" Bùi Hạo Thần nhìn cô mà giễu cợt, giọng nói mang theo mấy phần bất đắc dĩ. Đã bị thương thành như vậy cũng muốn đến bệnh viện để thăm cậu ta, hắn tự hỏi đã nhiều năm như vậy, bản thân so với Thẩm Kỳ Nhiên không hề kém cạnh, nhưng tại sao hắn lại không cách nào vượt qua cậu ta ở trong lòng Tịch Mạt. Thẩm Kỳ Nhiên cho dù có uống say vẫn vào mọi thời điểm mà bảo vệ Tịch Mạt, hắn thật sự cảm thấy ghen tỵ, tình cảm của bọn họ không lẽ lại sâu nặng đến vậy hay sao?

"Kỳ Nhiên vì tôi mà bị thương, không lẽ tôi không nên đến thăm anh ấy hay sao?" Tịch Mạt xem thường, trải qua một phen chịu giày vò, cô đã không còn một chút hơi sức, trong lòng cứ lạc đi một nhịp ngỡ như trống không mất mác một cách dị thường.

"Lương Tịch Mạt, tôi cũng vì em mà bị thương, sao không thấy em quan tâm tôi như vậy?" Bùi Hạo Thần muốn phát điên, đúng là người phụ nữ không có lương tâm, hắn vì cô chịu nhiều thương tổn như vậy mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Bày ra vài lời ngọt ngào thoải mái một chút sẽ đều rất đáng giá, thế nhưng Tịch Mạt đáng chết này lại không chịu phối hợp, cứ luôn quật cường buông ra những lời cay nghiệt làm hắn cứ muốn đổi điên lên mà bóp chết cô. (Đầu gỗ yêu nhau khổ ghê nơi😥😥)

"Tôi không nhìn ra có chỗ nào là không ổn cả." Tịch Mạt cúi đầu, tinh lực của cô lúc này đã bị hành hạ đến chết đi sống lại rồi. Nếu hắn như vậy được gọi là bị thương, vậy cô không phải sớm đã thân vong rồi hay sao? (Thần trong mắt chị Mạt😂 Thảm)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện