Tịch Mạt vẫn tựa người lên vách tường chống đỡ thân thể, cô lưu luyến nhìn Thẩm Kỳ Nhiên. Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cửa, giống như có một khối thuỷ tinh chắn giữa cô và anh vậy, cứ ngỡ như tay với tới liền có thể chạm anh. Chàng hoàng tử một thân áo sơ mi trắng đã từng tuyên thệ sẽ yêu cô một đời và nuôi người ta thành ' tiêu Trư' mới thôi, nâng niu yêu thương cô trong lòng bàn tay, một chàng trai yêu cô bằng cả tấm lòng.

'Kỳ Nhiên, thật xin lỗi, là em đem anh hại thành như vậy. Hiện tại cũng không dám đứng trước mặt anh mà đối diện, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Kỳ Nhiên, xin đừng trách em có được không? Anh phải hảo hảo chăm sóc bản thân thật tốt, tìm cho mình một cô gái xứng đáng để anh yêu. Kỳ Nhiên, anh nhất định phải hạnh phúc!'

Tịch Mạt khóc đến thương tâm, cô buông tay xuống, đôi môi thở ra hổn hển, thật chặt đè ép ngực mình từ từ trượt dài người xuống.

"Tịch Mạt, không cần khổ sở, không phải đã tính trước sẽ phải rời xa hay sao? Chỉ có con rời đi nó mới có thể được hạnh phúc sau này. Tịch Mạt, đừng khóc nữa!"

Kiều Vân Tú an ủi, vỗ vỗ lên bả vai cô. 'Mình đang làm cái gì thế nào? Tịch Mạt chỉ là cô bé mới 21 tuổi, tại sao có thể tàn nhẫn với con bé như vậy?'

"Đừng khóc!" Kiều Vân Tú an ổn nói. "Tịch Mạt, chỉ có thể trách ông trời tại sao lại nghiệt ngã cho hai con cùng sinh ra trong xã hội thượng lưu, nếu như chỉ là một gia đình bình thường thì ta nhất định sẽ không phản đối các con."

Tịch Mạt lau đi nước mắt trên mặt, do phải nín nhịn cùng rơi nước mắt quá nhiều trong một thời gian khiến cô không thể phát ra một chút thanh âm nào. Nhìn Kiều Vân Tú, Tịch Mạt ý thức được mình có chút thất thố.

"Con...con đi!" Tịch Mạt thấp giọng nói.

"Tịch Mạt, dì phái người đưa con đi!" Kiều Vân Tú đỡ Tịch Mạt đứng dậy, cô bé này ngay cả đứng cũng không vững nữa mà.

"Cảm ơn dì, con có thể tự đi!" Cô đứng dậy. "Người yên tâm, con sau này cùng Kỳ Nhiên sẽ không có dính dáng gì với nhau nữa!" Cô vừa nói vừa hướng vào trong phòng bệnh liếc qua một cái rồi xoay người rời đi, chỉ là mỗi bước cô đi đều mang một nỗi niềm mệt mỏi cùng nặng nề.

Đứng ở một chỗ không xa có một đôi nhãn thần đang không chớp nhìn về phía Tịch Mạt, mỗi một bước cô đi đều đạp lên cõi lòng của hắn.

"Thẩm phu nhân."

"Tiêu thiếu gia." Đối với việc nhìn thấy Tiêu Lăng Phong bà rõ ràng là giật mình.

"Thẩm phu nhân, gọi cháu Lăng Phong là được rồi." Tiêu Lăng Phong khiêm tốn lễ độ. "Kỳ Nhiên có khoẻ không?"

"Nó rất tốt!" Kiều Vân Tú cũng đồng dạng mà hào phóng. "Lần trước cảm ơn cậu đã hỗ trợ!"

"Thẩm phu nhân, người quá khách khí rồi!" Hắn liếc mắt nhìn theo phương hướng Tịch Mạt rời đi. "Không biết cháu có thể hay không gặp Kỳ Nhiên một chút?"

"Dĩ nhiên!" Kiều Vân Tú đáp trả xong liền kéo cửa ra. "Mời vào!"

"Cám ơn!" Tiêu Lăng Phong đi vào phòng bệnh.

Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Thẩm Kỳ Nhiên Minh lộ vẻ ngoài ý muốn.

"Kỳ Nhiên, khá hơn chút nào không?" Tiêu Lăng Phong hỏi thăm.

Kiều Vân Tú không có đi vào mà thận trọng kêu vệ sĩ rời đi để tránh quấy rầy.

Tiêu Lăng Phong tự nhiên đem đoá hồng trắng cắm vào bình trước sự kinh ngạc của Thẩm Kỳ Nhiên. Đó là loại hoa có giá trị xa xỉ, anh cũng không cảm thấy lạ bởi vì Tiêu Lăng Phong đã quá hiểu rõ anh.

"Cậu không cần phải nghi ngờ, bởi vì Hạo Thần rất ghét hoa hồng trắng cho nên tôi đoán là cậu thích nó. Là cậu thích Tịch Mạt? cho nên cũng có thể nói những thứ hắn ghét chính là đồ mà Thẩm Kỳ Nhiên cậu sẽ thích."

"Tịch Mạt có khoẻ không?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.

"Cũng tốt nhưng không tiện đến gặp cậu." Tiêu Lăng Phong thẳng thắng. "Chúng ta đều là đàn ông nên cậu cũng hiểu đàn ông ghét nhất là chuyện gì?"

"Tịch Mạt không tốt sao?" Anh lo lắng hỏi.

"Kỳ Nhiên, tôi hiểu rõ làm người ngoài cuộc, tôi không có tư cách nhúng tay vào chuyện tình cảm của các người, nhưng chuyện đã thành ra nông nổi như vậy, tôi có một số việc cần chúng ta phải nói rõ ràng với nhau."

"Thế nào, Bùi Hạo Thần kêu anh đến đây khuyên răn tôi sao?" Thẩm Kỳ Nhiên cười.

"Không phải, là vì Hạo Thần và cũng vì Tịch Mạt." Tiêu Lăng Phong ngồi xuống. "Chuyện tình của cậu và Tich Mạt đã không cách nào thay đổi được, hai người tiếp tục như vậy có biết sẽ làm Tịch Mạt càng thêm thống khổ hay không?"

Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tiêu Lăng Phong.

"Bất kể cô ấy đối với cậu tình cảm là yêu hay áy náy đi nữa, thì cũng đã quyết dịnh muốn rời xa cuộc sống của cậu rồi. Kỳ Nhiên, không cần phải gượng ép cưỡng cầu làm khó dễ Tịch Mạt nữa, hai người đều là người có thân phận trong giới thượng lưu, cậu không biết có bao nhiêu đôi mắt lúc nào cũng hướng về phía chúng ta chờ xem nổi sóng để 'ngư ông đắc lợi' như thế nào đâu."

"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Thẩm kỳ Nhiên nổi giận.

"Đừng đi tìm Tịch Mạt nữa, như vậy đối với cô ấy mà là tốt nhất."

"Còn nói anh không phải là vì Bùi Hạo Thần. Tiêu Lăng Phong, vốn tôi còn cho là anh vẫn có một chút tình người. Cuộc sống của Diệu Tình rối tinh rối mù còn không phải là do anh hại sao, bây giờ lại muốn tiếp tục hại Tịch Mạt, anh biết rõ Bùi Hạo Thần không hề thương cô ấy kia mà."

"Nếu Bùi Hạo Thần không thương Tịch Mạt, cậu cảm thấy hắn sẽ đi đánh An Hạo Luân một trận hay sao? An gia ở T thị địa vị như thế nào chắc không cần tôi nói cho cậu biết rồi chứ?"

"Vậy thì như thế nào?"

"Cậu nên biết, Tịch Mạt một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không dễ dàng thay đổi. Nếu cô ấy đã muốn cùng cậu vạch rõ ranh giới như vậy liền nhất định không trở lại nữa, cậu day dưa chỉ làm cho Tịch Mạt thống khổ mà thôi!"

"Vạch rõ ranh giới?" Thẩm Kỳ Nhiên hỏi. "Vậy đây chính là nguyên nhân cô ấy không tới."

"Haha." Anh cười. "Là Tịch Mạt kêu anh tới sao? Cô ấy muốn anh tới nói cho tôi biết, tôi day dưa sẽ làm cô ấy thống khổ hơn phải không?"

"Dĩ nhiên là không phải!" Mặc dù mục đích của hắn là vì muốn Thẩm Kỳ Nhiên để Tịch Mạt rời đi, nhưng nếu gây ra hiểu lầm cho cô ấy thì quá đỗi tàn nhẫn. Tịch Mạt đứng ở cửa phòng bệnh bộ dạng thật đáng thương, không thể giúp cậu ta vì họ không tính là bạn bè mà kẻ địch cũng lại càng không phải.

"Không nói đến Hạo Thần thì người nhà của cậu, bọn họ cũng nhất định sẽ không để yên. Kỳ Nhiên, nên buông tay đi thôi!" Tiêu Lăng Phong cảm giác mình lúc này thật tàn nhẫn, nhưng vì không muốn Tịch Mạt chịu nhiều hơn sự thống khổ thì bây giờ phải nhanh chóng dứt khoát.

"Đi ra ngoài." Thẩm Kỳ Nhiên thở phì phò chỉ tay ra cửa. Tại sao tất cả mọi người đều phản đối bọn họ? Là vì cái gì Tịch Mạt ngay một cái liếc mắt cũng không muốn đến gặp anh? Tại sao????

"Oán trách tôi cũng tốt mà hận tôi cũng vậy a! Suy nghĩ thật kỹ lời của tôi, buông tay đối với cậu và đối với Tịch Mạt đều là lựa chọ tốt nhất!" Tiêu Lăng Phong nói rất có thâm ý, nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một cái rồi xoay người đi ra ngoài.

Tịch Mạt đi từ từ ở trên đường, ánh mặt trời vào giờ phút này chói gắt đến độ người đi đường cùng xe cộ qua lại cũng vội vã hơn bình thường.

Kiều Vân Tú lời nói một mực bên tai quanh quẩn, cho dù trong lòng cũng sớm quyết định sẽ rời đi nhưng khi một lần trải qua lại vẫn như cũ đau đến tê tâm phế liệt.

"Kỳ Nhiên, không có em anh nhất định sẽ hạnh phúc hơn."

Suy yếu giơ tay lên lau đi mồ hôi trên trán, Tịch Mạt liếm nhẹ lên đôi môi khô nứt, thân thể đau đớn ngày càng mãnh liệt, ngay cả đầu cũng đau nhứt đến đứng không vững, cô vẫy vẫy cổ tay trước khí trời nóng bứt. Đẩy đẩy cổ áo, cảm giác mệt mỏi choáng váng không cách nào vơi đi.

Nhãn thần mỗi lúc một mơ hồ, đầu óc cũng bắt lay động, cô giống như nhìn thấy được ba đang mỉm cười, nhìn thấy mẹ, sau đó thân thể như hư không mềm nhũn mà ngã xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện