Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần quan hệ cấp tốc hòa hoãn, hai người ngược lại có chút lúng túng. Thời điểm đối mặt lẫn nhau lại ngượng ngùng bất an.

Bùi Hạo Thần không cho phép Tịch Mạt xuất viện, mỗi ngày sẽ đúng giờ tới thăm, lúc tối cũng sẽ dành nhiều thời gian hơn ở lại trong bệnh viện. Nói ra oai là chăm sóc bệnh nhân, nhưng những hành động của hắn lại tuyệt không giống như đang lo lắng cho thân thể của Tịch Mạt, giả như việc hắn cứ như trẻ con tranh giành cùng nằm với cô trên một chiếc giường chật chội, thật là hết nói nổi.

"Tịch Mạt, tôi khát nước!" Ly nước rõ ràng đang ở phía sau hắn, hắn chỉ cần xoay người đưa tay là có thể lấy được.

Tịch Mạt nằm an tĩnh, cô cảm thấy vô luận là cải nhau hay dung hợp thì Bùi Hạo Thần vẫn luôn ở thế thượng phong. Điều này làm cho cô cảm thấy bất mãn, nhưng cũng tràn đầy cảm giác vô lực.

Suốt cả ngày Tịch Mạt sống ở trong phòng bệnh, tuy thời gian chỉ có ba ngày nhưng cô cảm giác được mình sắp nổi điên.

Bước xuống giường, Tịch Mạt đẩy cửa phòng ra, khu vực phòng bệnh cao cấp luôn rất an tĩnh. Không phải là giờ thăm bệnh, trong hành lang cơ hồ không có ai, chán đến chết, Tịch Mạt đi tới khu nghỉ ngơi, tiện tay từ giá báo rút ra một tờ báo lật xem, vốn là cô cũng không có thói quen xem báo. Chỉ là nhớ lại lúc trước ba cũng hay xem báo, cô thường vào thời điểm ấy tinh nghịch quậy phá bên cạnh ông, còn có Bùi Hạo Thần nữa, Tịch Mạt nhớ nhất là khi hắn chuyên tâm đọc báo, cô rất thích ở cạnh loay hoay nghịch ngón tay của hắn.

Khẽ than một tiếng, Tịch Mạt ngồi xuống hàng ghế, đây đều là những kí ức tốt đẹp nhất mà cô còn níu giữ lại, nhưng hai mảnh kí ức lại không ngừng xung đột đối chọi nhau trong tiềm thức.

Tịch Mạt thở dài, anh Hạo Thần, anh tại sao lại làm ra những chuyện thế này? Nếu như anh chỉ tổn thương một mình tôi tôi liền có thể bỏ qua cho anh, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng đó lại là ba mẹ tôi, bọn họ đối với tôi thật quá quan trọng.

"Wey, cậu đã xem báo sáng nay chưa? Thẩm thiếu gia muốn đính hôn!"

"Cái gì?"

"Tôi không có đọc báo! Thẩm Kỳ Nhiên, con trai độc nhất Thẩm gia muốn đính hôn? Thế nào lại như vậy a, mấy ngày trước không phải là vẫn cùng vợ Bùi Hạo Thần có qua lại hay sao?"

"Cậu thôi đi, vậy mà cũng tin, Thẩm Kỳ Nhiên là ai ở T thị này chứ? Thiếu gia con nhà giàu, gia thế tốt, lớn lên lại đẹp trai mà nhân phẩm lại càng khỏi nói đến, muốn có bao nhiều cô gái mà không được chứ, làm sao có thể đối với phụ nữ đã kết hôn quan hệ không rõ ràng được."

Nghe thanh âm bàn tán càng ngày càng xa, Tịch Mạt một hồi lâu cũng không thể từ kinh ngạc thoát ra được, cô ngây người từ bên trong đi ra. Cô mở ra tờ báo trong tay, nhìn lên trang đầu, trong lòng liền không khỏi dâng lên một hồi đau buồn.

Tờ báo vô lực từ trên tay Tịch Mạt rơi xuống đất. Đây hết thảy là chuyện gì, tại sao có thể nhanh như vậy?

Bùi Hạo Thần an bài xong tất cả chuyện ở công ty, đem cuộc họp vào buổi trưa giao luôn cho Phương Uyển Kiệt. Từ trong thang máy bước ra, nhìn mình trên xuống một hồi liền nhẹ nhàng mỉm cười, Tịch Mạt gần đây cũng không còn bài xích hắn nữa, thân thể cô cũng dần phục hồi, vết thương bị nhiễm trùng cũng dần kéo da non, những thứ này đều là tin tức tốt. Đến nơi liền nhìn thấy cô ngây ngẩn ngồi trên ghế, bên dưới chân là một tờ báo, hắn liền khẽ cau mày.

"Tịch Mạt?"

"A!" Tịch Mạt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Hạo Thần, hốt hoảng trên mặt liền nhanh chóng biến mất."Anh Hạo Thần!"

Bùi Hạo Thần nhìn bộ dạng của cô, hắn cúi đầu nhìn đến tờ báo trên mặt đất.

"Em biết?"

Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần, hắn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hiện tại người duy nhất không biết chính là cô hay sao?
"Em rất khổ sở?" Nhìn Tịch Mạt rơi nước mắt, Bùi Hạo Thần tức giận hỏi. Thẩm Kỳ Nhiên rốt cuộc tốt ở chỗ nào mà đáng giá khiến cô cả ngày cứ khóc lóc đến thương tâm như vậy chứ?

Tịch Mạt nắm thật chặt quần áo. Đúng vậy, cô khổ sở, rất khổ sở, một khắc trươc còn luôn miệng nói yêu thương nhưng đảo mắt một cái liền đi đính hôn với người khác! Trái tim của cô thật sự rất đau.

"Tịch Mạt, trong lòng em vẫn tâm tâm niệm niệm không quên được, cậu ta luôn miệng nói yêu em nhưng bây giờ thì thế nào, ngay tại thời điểm em vì đến bệnh viện thăm cậu ta mà té xỉu thì cậu ta lại muốn đi đính hôn." Bùi Hạo Thần lạnh lùng giễu cợt.

"Đừng nói nữa." Tịch Mạt lắc đầu.' Tịch Mạt, không cần phải khổ sở, đây không phải là điều mày muốn thấy hay sao? Kỳ Nhiên sẽ phải đính hôn, anh ấy đã tìm được hạnh phúc cho mình rồi.' Cô cắn môi, nhưng tại sao lại nhanh như vậy, cô ngay cả chuẩn bị tâm lý tiếp nhận cũng không có.

"Ngẩng đầu lên nhìn tôi!" Bùi Hạo Thần nắm lấy cánh tay Tịch Mạt." Đừng cho tôi nhìn thấy nước mắt của em, nhất là khi em vì một người đàn ông khác!" Hắn tỉnh táo cảnh cáo." Hiểu không?"

Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần." Tình yêu đối với các ngươi mà nói được coi là cái gì?" Tịch Mạt hỏi.

"..."

"Anh nói anh yêu thích tôi, thế nhưng hết thảy đều là giả đấy thôi! Kỳ Nhiên nói anh ấy yêu tôi, nhưng là quay người lại liền cùng người khác đính hôn!"

"Lương Tịch Mạt!"

"Tại sao làm cho tôi để ý rồi lại lạnh lùng tổn thương tôi?" Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần. "Tôi đã làm sai điều gì?" Cô hỏi. "Tại sao các người lại ngoan tâm với tôi như vậy?"

Vấn đề mà cô hỏi làm trong lòng Bùi Hạo Thần như bị xé rách đến đau đớn.

"Tại sao từng người tôi yêu thương đều dùng phương thức này mà rời đi, hung hăng tổn thương tôi, sau đó tuyệt tình rời khỏi cũng không quay đầu lại." Tịch Mạt đau đến tê tâm phế liệt mà lên án, cô chính là bất đắc dĩ uất ức tố cáo làm người ta cảm thấy đau lòng. "Tại sao tôi càng yêu lại càng phải chịu những tổn thương chí mạng như vậy?"

"Lương Tịch Mạt." Bùi Hạo Thần cau mày.

"Anh là như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên cũng như vậy, các người đều giống nhau một dạng người." Tịch Mạt dùng sức đẩy Bùi Hạo Thần ra. "Tôi chính là được anh dùng tiền để mua về hay sao? Ở tại nhà anh, cảm nhận của tôi sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì mà tuỳ ý để anh tổn thương có phải hay không?" Tịch Mạt khóc nấc lên.

"Lương Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần tức giận.

"Tôi nói không đúng sao?" Tịch Mạt khóc rống lên. "Bùi Hạo Thần, anh so với anh ta càng đáng giận hơn." Cô lớn tiếng mắng. "Anh trăm phương ngàn kế tiếp cận tôi, anh không biết như vậy sẽ càng yêu thương sâu đậm hơn hay sao? Thời điểm gia đình tôi gặp nạn, ba mẹ trước sau gặp chuyện không may, tôi cảm thấy anh chính là người thân duy nhất, là người ở bên cạnh chống đỡ cho tôi lúc thế giới xung quanh đều suy sụp. Nhưng kết quả thì thế nào, lựa vào thời điểm tôi tin tưởng dựa dẫm vào anh nhất lại biến thành một con quỷ hút máu, tàn nhẫn như vậy đẩy tôi thẳng xuống địa ngục."

Bùi Hạo Thần không biết phải nói gì nữa.

"Thẩm Kỳ Nhiên!!" Tịch Mạt cười nhỏ. "Tôi làm sao có thể nói được gì, tôi đã lập gia đình, không có tư cách can thiệp chuyện của anh ấy. Tôi cũng hi vọng anh ấy được hạnh phúc. Nhưng tại sao không thương còn chạy tới nhiễu loạn cuộc sống của tôi?" Tịch Mạt gạt đi nước mắt trên mặt. "Chúng ta cũng không phải là người xa lạ. Cứ xem như là thương hại tôi đi, các người không lẽ một tí không đành lòng xuống tay cũng không có hay sao?" Nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.

Bùi Hạo Thần có chút không biết làm sao, hắn không biết Tịch Mạt là đang hỏi hắn hay là hỏi Thẩm Kỳ Nhiên nữa.

"Tôi là vì cái gì muốn trở về?" Tịch bọt từ từ ngồi chồm hổm xuống. Lại một lần nữa cô vì sự cố chấp của mình mà trả giá quá lớn. Nếu như cô không về thăm mộ ba mẹ có phải hay không sẽ không gặp lại Bùi Hạo Thần, tất cả những chuyện về sau cũng sẽ không xảy ra. Ngồi bệt trên mặt đất, Tịch Mạt ôm chặt lấy đầu gối của mình.

Nhìn một thân co rút của Tịch Mạt, Bùi Hạo Thần trong lòng vô cùng buồn khổ. Đây là lần đầu tiên Tịch Mạt nói hết những cảm nhận trong lòng của cô cho hắn biết, hắn cũng từ từ khom người ngồi xuống đem Tịch Mạt ôm chặt vào trong ngực. 'Tịch Mạt, thật xin lỗi, hãy tin tưởng tôi, tổn thương em, tôi cũng giống như em đều cảm thấy rất đau.'
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện