Bùi Hạo Thần ôm Tịch Mạt khóc đến run rẩy, hắn không cho phép cô xuất viện cũng chính vì nguyên nhân này. Hắn cũng cảm thấy rất kì quái, tại sao Thẩm Kỳ Nhiên lại đột nhiên tuyên bố muốn đính hôn, chẳng lẽ trong chuyện này ẩn tình gì hay sao? Bùi Hạo Thần cúi đầu nhìn Tịch Mạt, cô vẫn còn rất yêu Thẩm Kỳ Nhiên, hắn cảm thấy rất ghen tỵ nhưng cũng không biết phải làm gì để có thể thay đổi.

"Đừng khóc!" Bùi Hạo Thần đè xuống lòng mình mà nhẹ giọng an ủi.

Tịch Mạt nắm thật chặt quần áo của mình, nước mắt theo cổ trượt vào trong áo.

"Tịch Mạt, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi!" Bùi Hạo Thần hóng nhẹ an ủi. "Vết thương sau một thời gian cũng sẽ khép lại, hết thảy đều sẽ khá hơn!"
'Tịch Mạt, tôi chính là muốn em quên đi Thẩm Kỳ Nhiên, hướng tới tôi mà quen với cuộc sống mới, thế giới của em chỉ có một mình tôi!' Bùi Hạo Thần nghĩ tới điều này liền nắm chặt nắm tay hạ quyết tâm.

"Tại sao các người đều muốn lừa gạt tôi?" Tịch Mạt ngẩng đầu lên đau thương hỏi. "Tại sao?"

Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt, Thẩm Kỳ Nhiên một lần nữa phản bội khiến cô nghĩ đến tổn thương mà hắn đã gây ra hay sao? Tịch Mạt đã nói những người cô yêu thương, toàn bộ đều dùng phương thức tàn nhẫn để rời đi làm cho hắn không biết là nên kinh hỉ hay là bi thương đây nữa, có phải những người cô yêu mới có thể dễ dàng tổn thương đến cô hay không? Với trí tuệ của hắn liền biết rõ vị trí của mình trong lòng Tịch Mạt, có một vị trí quan trọng nhất mà hắn phải luôn ngậm ngùi chịu lùi bước nhưng vị trí đứng thứ hai cũng sẽ không xa nữa, trong lòng Tịch Mạt người cô quan tâm nhất cũng chỉ có ba mẹ và người kia, hắn nhất định sẽ thay đổi vị trí đó.

"Tịch Mạt đừng khóc được không?" Bùi Hạo Thần kiên nhẫn an ủi Tịch Mạt.

"Anh Hạo Thần!" Tịch Mạt tựa đầu vào ngực Bùi Hạo Thần ô ô khóc thành tiếng, hắn khẽ vuốt ve mái tóc cô. Thẩm Kỳ Nhiên đính hôn, bất kể là vì nguyên nhân gì, chỉ cần chuyện này không có thay đổi vậy hình tượng của cậu ta trong mắt Tịch Mạt sẽ biến mất vĩnh viễn. Cũng tốt, điều này đối với hắn có thể nói là một cơ hội tốt, hắn nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô. "Trở lại phòng bệnh đi!" Bùi Hạo Thần vừa nói vừa ôm lấy Tịch Mạt, cô không có giãy giụa, trong lòng cảm thấy rất khổ sở, thật ra thì cô biết chuyện như vậy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, chẳng qua là thời gian quá ngắn ngủi khiến Tịch Mạt có chút không cách nào tiếp nhận được.

Bùi Hạo Thần đem Tịch Mạt đặt ngồi trên giường, cầm lên khăn lông xoa một chút lên gò má cô.

"Anh không có nổi giận thật sự rất kỳ lạ?" Tịch Mạt ngẩng đầu, nhìn Bùi Hạo Thần sắc mặt cũng không mấy dễ nhìn.

"Nổi giận?" Hắn đương nhiên nghĩ muốn nổi giận, một người đàn ông dù có tốt đến mấy cũng không thể dung thứ cho người phụ nữ của mình trong lòng suy nghĩ đến người khác, nhưng Tịch Mạt thân thể vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, hiện tại tâm tình nhất định cũng không tốt, hắn như thế nào nhẫn tâm nổi giận, huống chi cô còn là người phụ nữ trong lòng hắn, cô sớm muộn gì cũng sẽ phải thừa nhận. Tiêu Lăng Phong nói rất đúng, càng nóng tính tổn thương càng đẩy Tịch Mạt ra xa hơn, hắn khẽ vuốt ve gò má cô. Nếu như cô đã yêu kiên định và nghiêm túc như vậy thì cứ như Tiêu Lăng Phong nói, đây cũng là một chuyện tốt bởi vì phía sau cô cũng có một người yêu cô nhiều đến như vậy.

"Em hi vọng tôi nổi giận sao?" Bùi Hạo Thần cười một cái, lệ thuộc vào cũng tốt mà thích cũng được, bất kể là tình cảm gì hắn đều có thể tự tin đem nó biến thành tình yêu. Tịch Mạt, em nhất định sẽ yêu tôi!!

Tịch Mạt cúi đầu. "Không muốn!" Cô lắc đầu, mặc dù đã khóc nhưng trong lòng vẫn như cũ thật là khổ sở.

"Tịch Mạt!"

"Anh Hạo Thần, cho tôi xuất viện được hay không? Tôi không muốn ở chỗ này nữa." Tịch Mạt mở miệng, thanh âm mềm nhũn mang theo một tia cầu xin. Bùi Hạo Thần cũng không đành lòng cự tuyệt.

"Không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần một chút là được rồi, để cho tôi yên tĩnh để tiếp nhận chuyện này! Chỉ cần một chút thời gian là tốt rồi!" Tịch Mạt vừa nói vừa rơi nước mắt, Kỳ Nhiên muốn đính hôn, sẽ cùng người con gái khác ở chung một chỗ, Tịch Mạt cúi đầu ôm lấy đầu gối lặng lẽ khóc.

"Tịch Mạt!"

"Anh Hạo Thần, tôi biết rất rõ không nên ở trước mặt anh vì người đang ông khác mà khóc, nhưng tôi thật sự rất khổ sở ô...ô..." giống như một con thú nhỏ bị thương, Tịch Mạt không ngừng nức nở.

Chẳng biết tại sao ngày trước thì rất thích cách xưng hô 'anh Hạo Thần' nhưng vào giờ khắc này hắn thế nhưng lại cảm thấy rất phiền não, chán ghét cô gọi như vậy. Xưng hô thế này có phải hay không ngay từ đầu hắn đã sai khi lấy thân phận là một người anh để xuất hiện bên cạnh chăm sóc cô.

"Không sao, khóc đi! Nếu như khóc lên em sẽ thoải mái hơn một chút thì cứ khóc đi!" Hắn đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực, cô thật cứ như vậy khóc thành tiếng, thanh âm đau đến tê tâm liệt phế liệt lại làm cho người ta cực kỳ đau lòng. Tịch Mạt tựa vào trong ngực Bùi Hạo Thần, nước mắt ướt đẫm cả một góc áo của hắn cho đến khi cô mệt mỏi từ từ đi vào giấc ngủ.

Bùi Hạo Thần ôm Tịch Mạt nằm xuống, thân thể cô mềm mại ôm vào trong ngực rất thoải mái. Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt khóe mắt còn vươn nước mắt, hắn từ từ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mắt cô. 'Tôi muốn em trong lòng chỉ có một mình tôi!' Tay giơ lên nhẹ nhàng gỡ ra sợi tóc dính trên mặt cô.

"Tịch Mạt, em biết không, xem em lần lượt ở trước mặt của tôi vì Thẩm Kỳ Nhiên khóc nhiều như vậy, tôi thật sự vô cùng tức giận!" Hắn thì thầm.

Trong phòng bệnh, ánh sáng đang nhu hoà chiếu vào bên trong, nhìn Tịch Mạt bộ dáng đang ngủ say, đáy lòng của hắn cảm giác đau đớn, mờ mờ ảo ảo cảm nhận lời tố cáo khi nảy của cô vang vọng ở bên tai. "Tại sao tất cả những người tôi yêu thương đều muốn tổn thương tôi?" Bùi Hạo Thần nhìn chằm chằm Tịch Mạt đến mất hồn. 'Nếu như em biết tôi đã làm gì thì...'

"Không phải là hận cho nên không cần em biết tôi đã làm gì, chỉ xin em tin tưởng, đây là chuyện duy nhất tôi lừa gạt em." Từ từ cúi đầu nhẹ nhàng ở trên môi Tịch Mạt hôn xuống một cái, cái tráng đụng vào nhau. Hắn nhớ lại ngày xưa, nha đầu này có lẽ còn không biết hắn đã trộm đi nụ hôn đầu của cô đi! Nghĩ tới đây, Bùi Hạo Thần khóe miệng lộ ra một nụ cười. 'Tịch Mạt, em hết thảy đều là của tôi.' Hướng đến bên người cô cọ xát khiến cả hai thân thể càng thêm gần sát.

Trình Diệu Tình đi tới bệnh viện đã là giữa trưa, nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của Tịch Mạt, nước mắt trong nháy mắt chực trào ra. Nếu như không phải cô đã coi tin tức, muốn một chuyến đến Lăng Vân Hiên thì sợ rằng Tiêu Lăng Phong chắc cũng sẽ không nói chuyện Tịch Mạt đã nhập viện cho cô biết.
"Tịch Mạt, cậu làm sao vậy?" Cô chạy tới

"A, không có sao!" Tịch Mạt cười cười.

"Làm sao lại không có chuyện gì, xem cậu cậu bộ dáng đã tiều tuỵ thế kia rồi. Thẩm Kỳ Nhiên, tại sao anh ta lại đột ngột muốn đính hôn?" Diệu Tình hiển nhiên vô cùng tức giận, tựa hồ so với Tịch Mạt còn khó có thể tiếp nhận hơn.

"Trình Diệu Tình, em câm miệng cho tôi!" Tiêu Lăng Phong cau mày, sau đó nhìn một chút sắc mặt của Bùi Hạo Thần.

"Tiêu Lăng Phong, anh đang ở phòng bệnh của tôi mà còn ở đây đối với bạn tôi 'hô mưa gọi gió' hay sao?" Tịch Mạt không vui lên tiếng.

"Tôi không sao, Trình tiểu thư hàn huyên với Tịch Mạt một chút đi." Bùi Hạo Thần vừa xoay người với Tịch Mạt liền trừng mắt liếc Trình Diệu Tình không thức thời, Tiêu Lăng Phong cũng đi theo ra ngoài.

Bùi Hạo Thần ở bên ngoài phiền não đốt một điếu thuốc.

"Cậu làm sao vậy?" Tiêu Lăng Phong không hiểu. "Thẩm Kỳ Nhiên muốn đính hôn, vừa đúng giúp cậu giải quyết phiền toái lớn nên phải vui không phải sao?"

"Vui? hừ!" Bùi Hạo Thần cười. "Nhưng Tịch Mạt không vui, từ khi nhìn thấy tin tức thì bắt đầu khóc lóc đến thương tâm, mệt rồi sẽ liền ngủ thiếp đi, trong mộng cũng sẽ nghẹn ngào khóc nấc, tỉnh giấc rốt cuộc cũng không khóc nữa nhưng cô ấy lại không mở miệng nói câu nào!"

"Tình cảm đầu đời đối với phụ nữ luôn có ý nghĩa rất đặc biệt!" Tiêu Lăng Phong an ủi.

"Mình cũng không biết từ lúc nào có thể nhẫn nhịn đến như vậy." Bùi Hạo Thần tự giễu. "Nhìn thấy vợ của mình vì người đàn ông khác mà khóc vẫn phải ở bên cạnh an ủi, mình thật cmn thế nào lại như vậy?" Hắn quăng điếu thuốc trên tay xuống đất.

"Tịch Mạt khóc trước mặt cậu không phải đã nói rõ, cô ấy không còn che dấu bản thân với cậu rồi sao? Cậu như vậy đã may mắn lắm rồi, Diệu Tình trước mặt mình khóc toàn là khinh thường, cho nên rất lâu mình thật sự rất hâm mộ cậu!" 1

"Hâm mộ vợ của mình yêu người đàn ông khác?"

"Cậu còn có cơ hội đuổi được người kia đi nhưng còn mình...hừm!" Tiêu Lăng Phong cười khổ, Trình Diệu Tình đời này chắc cũng sẽ không quên được người đàn ông kia. "Được rồi Hạo Thần, mình đột nhiên lại cảm thấy những lời kia của Ly Khiết nói rất đúng, chúng là vừa đúng là một đôi, giống nhau tàn nhẫn mà cũng giống nhau đều bi thảm." (Ly Khiết là vị bác sĩ nữ đã mắng BHT á)

"Mình và cậu không giống nhau!" Bùi Hạo Thần lên tiếng phủ nhận. "Cậu yêu Trình Diệu Tình nhưng mình thì..."

"Đây mới là điểm chung của chúng ta, cả hai đều không dám đối mặt với con tim mình." Tiêu Lăng Phong đốt một điếu thuốc. "Cậu biết Thẩm Kỳ Nhiên đính hôn đối tượng là ai không?"

Bùi Hạo Thần nhìn Tiêu Lăng Phong chờ câu trả lời của hắn.

"Tiêu Nghinh Hạ."

Nghe Tiêu Lăng Phong nói, Bùi Hạo Thần sửng sốt. "Không phải là bốn năm trước..."

Trong phòng bệnh, Trình Diệu Tình kéo lấy tay Tịch Mạt đặt vào tay mình, đau lòng nhìn vẻ mặt tiều tuỵ của cô.

"Cái gì?" Diệu Tình kêu lên. "Tịch Mạt, cậu có phải điên rồi hay không, đó là Thẩm Kỳ Nhiên!" Nghe Tịch Mạt trầm tĩnh thuật lại việc sau lưng anh hôn Bùi Hạo Thần, Diệu Tình thiếu chút nữa ngã người xuống dưới đất vì kích động.

"Mình biết rõ như vậy rất quá đáng!"
Tịch Mạt gật đầu. "nhưng mà Diệu Diệu, mình thật sự không có lựa chọn khác!" Cô cúi đầu.

"Lương Tịch Mạt, hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Kỳ Nhiên yêu cậu như vậy, làm sao cậu lại có thể tổn thương anh ấy?" Diệu Tình tức giận tức giận. "Còn Thẩm Kỳ Nhiên nữa, sao đột ngột lại làm như vậy?"

"Diệu Diệu!" Tịch Mạt ngẩng đầu. "Không cần trách cứ Kỳ Nhiên, thật ra mình cũng không quá khổ sở. Lần trước hiểu lầm cậu với anh ấy phản bội làm mình bị đả kích nhưng tất cả cũng đều qua đấy thôi, cho nên hiện tại cũng không có gì trở ngại mình cả!"

"Nhưng mà hai người yêu nhau!"

"Tình yêu không phải là vạn năng!" Tịch Mạt lắc đầu một cái. "Mình cùng Kỳ Nhiên nhất định là không thể nào!"

"Cho nên cậu quyết định chấp nhận số mệnh? Cậu nghĩ cùng Bùi Hạo Thần ở cùng một chỗ?" Diệu Tình cau mày. "Tịch Mạt, cậu nhất định là có nổi khổ tâm nhưng không phải như vậy mà..."

"Nổi khổ tâm?" Tịch Mạt cười. "Không quan trọng nữa! Được Thẩm Gia nhìn trúng chắc chắn là một cô gái tốt xứng đáng với Kỳ Nhiên!"

"Nếu như cậu nhìn thấy Kỳ Nhiên trong bốn năm qua vì cậu hành hạ bản thân như thế nào, cậu nhất định sẽ không nói như vậy!"

"Diệu Diệu, mình biết là cậu nghĩ cho hạnh phúc của mình nhưng chuyện của mình và Kỳ Nhiên đã là quá khứ. Giây phút quyết định tổn thương anh ấy thì mình đã lựa chọn cắt đi đường lui của cả hai rồi."

"Cậu cam tâm cả đời như vậy cùng Bùi Hạo Thần hay sao?" Diệu Tình nổi đoá. "Cậu không muốn tìm một người mà mình yêu?"

Tịch Mạt lắc đầu. "Mình sẽ không cưỡng cầu nhất định phải tìm một người mà mình yêu!" Cô đi tới cửa sổ. "Vô luận là Kỳ Nhiên hay là Bùi Hạo Thần sẽ đều không có khả năng." Cô cười. "Diệu Diệu, chắc chắn sẽ có một người muốn ở bên mình, dù hắn có phụ toàn thế giới cũng sẽ không thể phụ mình."

"Người này có tồn tại sao!" Diệu Tình khó hiểu hỏi tới.

"Hắn đang ở Anh quốc!" Tịch Mạt quay mặt hướng ra phía bầu trời xa xăm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện