Tịch Mạt ôm đầu gối nằm núp ở trên giường, lòng của cô cũng bởi vì nụ hôn khi nảy mà hốt hoảng không ngừng, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn Bùi Hạo Thần. Khe khẽ cắn lấy đôi môi.

"Quan hệ thân mật hơn cũng đã làm rồi, chẳng qua là một cái hôn, có cần xấu hổ lâu tới vậy không?" Bùi Hạo Thần không vui nhíu mày. Nhìn Tịch Mạt hắn liền cảm thấy thất bại, cô là người duy nhất đối với nụ hôn của hắn không có cảm giác, mặc hắn mọi cách trêu đùa cũng không phản ứng.

"Bùi Hạo Thần!" Tịch Mạt nổi đoá. Người đàn ông này, mặt của hắn rốt cuộc là dày đến cỡ nào a! Lời như vậy hắn cũng có thể không e dè mà nói ra.

"Ăn cơm đi!" Bùi Hạo Thần nhẹ nhàng đem cháo thổi nguội đưa tới khóe miệng Tịch Mạt làm cô sửng sốt một chút.

"Em rất khổ sở?" Bùi Hạo Thần hỏi."Cho dù khổ sở cũng phải ăn cơm đi!" Nghe lời hắn nói, Tịch Mạt há miệng một chút xíu. Bùi Hạo Thần ngồi ở bên giường từng chút một uy cho cô ăn cơm.

"Tôi có thể tự ăn!" Tịch Mạt không có thói quen được chăm sóc như vậy, chỉ trong nháy mắt, không khí liền trở nên ngưng trọng.

"Mặc dù em bị thương là vì người khác, nhưng em là vợ của tôi, tôi làm sao có thể không quan tâm đến em!" Bùi Hạo Thần lời nói mang theo giễu cợt đắc ý , nhưng là trong lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào, chưa bao giờ cảm thấy hắn và Tịch Mạt khoảng cách gần như thế. "Em có phải hay không đặc biệt hận tôi?"

"Vậy còn anh? Anh sao lại hận tôi, có thể hay không. . . .nói cho tôi biết tại sao?" Tịch Mạt lẳng lặng chờ Bùi Hạo Thần  trả lời.

"Lúc này nhất định phải nói đến cái loại sát phong cảnh này sao?" Bùi Hạo Thần không vui.

"Rõ ràng là anh nhắc tới trước mà!" Tịch Mạt chu miệng lên. "Đi mà! Tôi chỉ là muốn biết!" Cô cúi đầu. Ba mẹ cũng đã không còn, không lẽ ngay cả quyền lợi muốn biết sự thật cũng không được hay sao?

"Hiện tại tôi không muốn nói chuyện này!" Bùi Hạo Thần để đũa xuống.

"Hứ!" Tịch Mạt giận lẫy.

"Tôi chỉ là thấy em tâm tình không tốt, không muốn cùng em gây gổ, em cũng nên ngoan ngoãn không cần nói, chuyện của Thẩm Kỳ Nhiên. . . . . ."

"Không có sao!" Tịch Mạt thờ ơ cười cười."Điều này tôi sớm đã muốn nhìn thấy, anh ấy hận tôi có lẽ sẽ tốt hơn!"

"Lương Tịch Mạt, em trong mấy năm qua đã làm những gì?" Cô yêu Thẩm Kỳ Nhiên đã lâu như vậy nhưng khi nghe tin người yêu đính hôn, phản ứng lại vô cùng lạnh nhạt.

"Trừ việc trộm cướp, bán hàng quốc cấm thì không có việc gì mà tôi chưa làm qua cả." Tịch Mạt điệu bộ thờ ơ lạnh nhạt nói. "Bùi Hạo Thần, anh chắc là vẫn còn hận tôi đi, không cần phải làm cho tình cảm như vậy có biến chuyển, tôi thật không muốn quan tâm tới nó nữa rồi, mệt chết đi."

Tịch Mạt híp mắt nhìn Tịch Mạt. Lời nói của cô làm hắn càng thêm xác định có một người đàn ông khác đang tồn tại, cho nên.... vì người kia mà cô mới thản nhiên cự tuyệt Thẩm Kỳ Nhiên.

"Em còn yêu Thẩm Kỳ Nhiên không?" Bùi Hạo Thần hỏi.

"Không phải anh đã nói, tình yêu không phải là vạn năng sao." Tịch Mạt cười xem thường. Bởi vì một khắc muốn che giấu lại càng khiến người ta thêm vạn lần thương tiếc. "Tôi sau khi xuất viện có thể đi làm không?"

"Tịch Mạt, tôi bất kể trong lòng em yêu là ai, cũng không quản em có bao nhiêu người đàn ông. Tôi với em đánh cược, tôi sẽ là cuối cùng!" 1

Tịch Mạt không hiểu nhìn Bùi Hạo Thần, hắn rốt cuộc đang nói cái gì vậy?

Bùi Hạo Thần nghiêm túc nhìn Tịch Mạt. Trong mắt cô là không hiểu thật làm cho hắn khống chế không được muốn hôn cô."Hiện tại, tất cả chuyện tình không vui  không nên nghĩ tới nữa!" Bùi Hạo Thần xoa xoa khóe môi Tịch Mạt."Việc em phải làm chính là thật vui vẻ có biết không?"

"Tại sao không cho phép tôi gọi anh là 'anh Hạo Thần'!" Tịch Mạt ngẩng đầu. "Như anh vậy rất giống 'anh Hạo Thần' khi xưa!" Chỉ có 'anh Hạo Thần' mới có thể như vậy nuông chiều cô, cho dù chọc anh ấy đến phát giận cũng sẽ không bao giờ bộc phát, ngược lại còn dụ dỗ cô cười đến vui vẻ. Chỉ có 'anh Hạo Thần' mới không cần biết đúng sai mà cưng chìu cô. Bùi Hạo Thần trong lòng lại không khỏi co rút đau đớn.

Trước mắt là một cô gái ngoan ngoãn, nhìn cô lại cực kỳ giống em gái nhỏ của hắn. Thật biết điều, chỉ cần là lời hắn nói cô đều sẽ hết mực nghe lời.

"Bởi vì tôi là người đàn ông của em!"

"Nhưng tôi lại không phải là một cô gái xứng đáng." Tịch Mạt tựa đầu trên gối nằm.

"Em vẫn còn nhớ đến sự kiện kia?" Bùi Hạo Thần hỏi.

"Anh biết chuyện như vậy đối với một cô gái có ý vị như thế nào không? Huống chi lúc đó tôi chỉ có mười bảy tuổi, hết thảy bất hạnh xảy ra cũng từ một khắc kia mà bắt đầu!" Tịch Mạt tay nắm chặt chăn. "Giúp tôi tra sự kiện đó được không?" Tịch Mạt hỏi.

Bùi Hạo Thần trong lòng hung hăng cả kinh. "Nếu đã qua thì cứ để cho nó qua đi! Lần nữa nhắc tới chỉ khiến em thêm thống khổ mà thôi!"

"Không biết tôi mới càng thống khổ, chuyện này dây dưa đã bốn năm, nếu như không biết, chết tôi cũng không nhắm mắt, cho nên. . . . . . Hạo Thần, giúp tôi được không?"

Bùi Hạo Thần ý thức không thể khuyên giải cô, tay nắm chặt quả đấm."Hảo!" Hắn gật đầu.

"Cám ơn!" Tịch Mạt cười khẽ hạ mi mắt xuống, nhẹ nhàng ở trên gò má của Bùi Hạo Thần hôn nhẹ một cái.

"Đây được coi là cái gì? Hôn má sao?" Bùi Hạo Thần nhíu mày."Tôi là người Trung Quốc, không phải một món đồ chơi sống, muốn cảm ơn thì trực tiếp tới gần đây một chút."

"Tôi không phải là cũng đã lấy thân báo đáp rồi sao?" Tịch Mạt lời nói đùa giỡn nhưng là Bùi Hạo Thần lại cười không nổi. Tịch Mạt muốn điều tra chuyện này thái độ cực kỳ kiên định. nếu như....nếu như cô biết ngay cả sự kiện kia cũng là một sắp đặt, như vậy. . . . . . Hắn về sau làm sao có thể đối mặt với cô đây?

"Thế nào?" Nhìn Bùi Hạo Thần đột nhiên không lên tiếng, Tịch Mạt cảm thấy kỳ quái.

"Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần vươn cánh tay đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực, khiến cô không thấy được hắn co quắp cùng lúng túng."Yên tâm đi! Tôi tận lực giúp cho em!" Hắn nhẹ giọng nỉ non."Yên tâm đi! Yên tâm!"

"Tôi cảm thấy được suy nghĩ của chúng ta hảo sôi nổi!" Tịch Mạt cười."Đề tài thảo luận vĩnh viễn đều sẽ có biến chuyển như vậy. Bùi Hạo Thần..."

"Lương Tịch Mạt!" Hắn nổi giận.

Tịch Mạt giật mình một cái."Anh lại làm sao nữa?" Cô bất mãn nói.

"Không cho em gọi tôi như vậy!"

"Anh lại không cho tôi gọi là 'anh Hạo Thần'!"

"Gọi tôi là Thần!" Bùi Hạo Thần lần nữa ôm lấy Tịch Mạt."Cái này còn chưa có ai được gọi đấy!" Thanh âm của hắn nhẹ nhàng.
Tịch Mạt trong khoảng thời gian ngắn nhưng có thể đoán không ra ý tứ trong lời nói của hắn. Cô cho là mình vì chuyện của Thẩm Kỳ Nhiên mà khóc, hắn sẽ nổi giận. Cô cũng cho là, mới vừa gặp Thẩm Kỳ Nhiên, phản ứng của mình cũng sẽ làm cho hắn giận dữ, nhưng là hết thảy cũng không có, hắn ngược lại đều rất quan tâm cô, còn dịu dàng như vậy ôm mình.

"Gọi tôi một tiếng được không?"

"Anh làm sao vậy?" Tịch Mạt đưa tay sờ lên cái trán của hắn.

"Cái người phụ nữ này, có thể đừng lúc nào cũng làm cái hành động sát phong cảnh như vậy không?" Bùi Hạo Thần cau mày. Hắn dịu dàng như thế cô đều tuyệt không cảm động sao? "Tịch Mạt, chúng ta cũng không thể vĩnh viễn là kẻ thù, cho nên, vào thời điểm em bị tổn thương, chúng ta sẽ giống như vợ chồng bình thường, để cho tôi an ủi em có được không?" Cằm của hắn gối lên bả vai Tịch Mạt."Chúng ta thử dung hợp thân mật có được không?"

Nghe Bùi Hạo Thần thanh âm ôn nhu, Tịch Mạt lòng của thế nhưng không khỏi đập loạn cả lên. . . . . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện