Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần đưa hai người Tiêu Lăng Phong đến cửa phòng, Trình Diệu Tình đau lòng nhìn Tịch Mạt, cô cảm giác được trong lòng Tịch Mạt đang có áp lực, biết bạn mình rất đau đớn. Cô đột nhiên cảm thấy so với Tịch Mạt, cô như vậy đã rất may mắn bởi vì mắc nợ người yêu là việc đáng sợ nhất mà Tịch Mạt chính là đang vướn vào chuyện này.

"Tịch Mạt, cậu phải tự chăm sóc cho mình thật tốt có biết không? Chờ cậu xuất viện, chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi thoả thích, đem toàn bộ chuyện không vui vứt lại sau lưng." Trình Diệu Tình vỗ vỗ bả vai cô động viên.

Tịch Mạt khẽ cười cùng Trình Diệu Tình vẫy tay một cái.

"Hai người vừa mới nói cái gì?" Qua một phen được Tiêu Lăng Phong khuyên giải, Bùi Hạo Thần trong lòng cũng thoải mái hơn. Tịch Mạt có thể khóc ở trước mặt hắn không chút kiên kỵ, như vậy đã nói lên hắn ở trong lòng cô là vẫn còn lệ thuộc, đây đúng là một chuyện tốt.

"Không có gì, chỉ là an ủi lẫn nhau mà thôi!" Tịch Mạt xoay người.

Bùi Hạo Thần nhìn Tịch Mạt, trong lòng hắn lại có chút lo lắng, nếu như cô biết người cùng Thẩm Kỳ Nhiên đính hôn là ai, cô sẽ oán cậu ta nhiều hơn hay hận hắn nhiều hơn đây?

"Đói bụng chưa, bằng không chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi! Lâu như cũng chưa cùng nhau ra ngoài ăn cơm." Bùi Hạo Thần tiến lên ôm Tịch Mạt, thật bất ngờ là cô không có cự tuyệt.

Tại dãy phòng VIP, cửa thang máy mở ra, trong nháy mắt Tịch Mạt liền sửng sốt, người đứng bên trong là Thẩm Kỳ Nhiên cũng ngây người. Đồng dạng hai người đều bộ đồng phục bệnh nhân đối diện lẫn nhau, trong mắt ẩn chứa nhiều xúc cảm chân tình rối rắm, càng có chút bất đắc dĩ cùng đau đớn tận sâu trong lòng.

"Thân thể không thoải mái sao?"  Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt hỏi.

"Ừm." Giọng nói bình thản, Tịch Mạt cười thầm. 'Đàn ông chính là như vậy. Thời điểm yêu mày sẽ hết mực cưng chiều lên đến tận trời, nhưng một khi tình cảm đã hết liền đẩy mày sâu tận địa ngục.' Bất quá Tịch Mạt biết mình không có tư cách gì để ý, cô đè nén nỗi đau trong lòng nhếch môi cười khẽ.

"Cũng không có gì, bao tử có chút không thoải mái thôi!"

Thẩm Kỳ Nhiên nhìn Tịch Mạt trên trán có dán băng gạt liền biết rõ sự tình, anh khắc chế nắm chặt góc áo sau lưng mình.

"Vẫn ổn chứ?" Thẩm Kỳ Nhiên lên tiếng.

"Kỳ Nhiên, mình có chuyện muốn nói với cậu." Nhìn thấy tin tức Thẩm Kỳ Nhiên đính hôn, Tề Tử Hằng cũng bị doạ đến hết hồn, y vội vã chạy đến bệnh viện lại nhìn thấy trước mắt là thân ảnh của Tịch Mạt. 'Hỏng bét rồi!' Tề Tử Hằng thầm hô trong lòng, y cố gắng trấn tĩnh mình thật tỉnh táo, cầu mong Tịch Mạt vẫn chưa đọc được tin tức kia.

"Ừ, tốt hơn nhiều rồi, Hạo Thần bảo ngày mai có thể xuất viện, lúc đó sẽ lập tức đến phòng làm việc." Tịch Mạt cười nhạt, cố ý lãng tránh nhìn thấy thạch cao bó ở chân Thẩm Kỳ Nhiên.

Nhìn thái độ của cô Tề Tử Hằng liền cảm giác tình huống có phần không ổn.

"Tịch Mạt!" Tề Tử Hằng nhìn một chút Thẩm Kỳ Nhiên rồi lại nhìn qua Bùi Hạo Thần đột nhiên có chút xấu hổ. "Tịch Mạt, hai người có muốn hay không cùng nói chuyện?"

"Tề thiếu, cậu ở trước mặt tôi nói như vậy không thấy có chỗ không thích hợp hay sao?" Bùi Hạo Thần vừa nói vừa đem Tịch Mạt ôm vào trong ngực. Nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên, hắn lại đột nhiên trở nên không có cảm giác an toàn.

"Tôi muốn..."

"Không cần thiết!" Thẩm Kỳ Nhiên mở miệng. "Cậu không phải muốn đi lên sao?" Anh hướng mắt nhìn Tề Tử Hằng hỏi.

"Tịch Mạt chờ một chút a!" Tề Tử Hằng áy náy cười. "Cô chờ ở đây một chút." Y không để ý tới Thẩm Kỳ Nhiên chân đang bị thương liền chạy lại túm lấy tay Tịch Mạt kéo ra một bên.

"Cậu làm gì thế?" Thẩm Kỳ Nhiên bất mãn lên tiếng.

"Tại sao lại quyết định muốn đính hôn, trước đó không phải từng giây từng phút đem tên Tịch Mạt kêu đến khàn cổ hay sao?"

"Người ta đã không quan tâm thì mình còn đeo bám quấn lấy làm gì nữa?" Thẩm Kỳ Nhiên không chấp nhận cười cười.

"Kỳ Nhiên, cậu làm vậy sẽ phải hối hận, cậu mới vừa đối với Tịch Mạt là thái độ gì vậy?"

"Chứ muốn mình làm sao?"

"Nếu như cậu bởi vì Tịch Mạt không tới thăm liền giận dỗi muốn đính hôn thì mình khuyên cậu nên lập tức dừng lại. Tịch Mạt, cô ấy không phải không muốn tới thăm cậu."

"Không muốn chính là không muốn." Anh hít một hơi thật sâu lạnh nhạt lên tiếng.

"Thẩm Kỳ Nhiên. Cậu điên rồi có phải hay không?" Tề Tử Hằng giận dữ. "Cậu không biết Tịch Mạt vì đến thăm cậu mà ngất xỉu trên đường hay sao?"

"Hiện tại đã biết!" Thẩm Kỳ Nhiên gật đầu. "Đã không quan tâm còn tới để làm gì?"
"Thẩm Kỳ Nhiên, cậu..." Tề Tử Hằng tức giận dậm chân.

"Cậu không cần bày ra bộ dạng này với mình, cô ấy không phải đã không sao rồi hay sao?" Anh nhìn qua một chút Tịch Mạt đang tựa người vào Bùi Hạo Thần, thoáng qua cực kỳ an ổn.

"Thẩm Kỳ Nhiên, cậu nói chuyện có lương tâm không vậy?"

"Trong quá khứ, bởi vì có lương tâm nên mới phải chịu nhiều bi thương hại thân như vậy."

"Cậu..." Tề Tử Hằng nổi đoá. "Tịch Mạt tại sao lại không nhìn ra cậu là thể loại đàn ông như vậy cơ chứ?"

"Nếu cảm thấy mình không xứng thì cậu cứ đuổi theo." Thẩm Kỳ Nhiên cười.

Tề Tử Hằng nắm chặt quả đấm. "Thẩm Kỳ Nhiên, thật không nghĩ tới cậu cùng bọn công tử ăn chơi kia không có khác biệt." Y phẫn nộ quát lớn. "Tôi với cậu về sau không có liên hệ gì với nhau."

Tịch Mạt cúi đầu, lời nói của Thẩm Kỳ Nhiên cô nghe không sót một chữ, nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo Bùi Hạo Thần: "Anh Hạo Thần, chúng ta đi thôi!"

"Thế nào, vào lúc này tôi liền có giá trị lợi dụng?" Thời điểm nghe được cô gọi một tiếng 'Anh Hạo Thần', hắn nhẹ nhàng nâng cằm cố xoay qua nhìn mình. "Tịch Mạt, tôi tức giận." Hắn nói rồi lại ôm cô vào lòng. Mặc dù có ẩn nhẫn khó chịu nhưng vẫn không thể khống chế vô hạn yêu thương, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Tịch Mạt bất ngờ lại lúng túng, bàn tay bất chợt níu chặt lấy góc áo.

"Lương Tịch Mạt, đến khi nào em mới chịu tiếp nhận tôi?" Hắn nâng cằm cô lên. "Tôi là chồng, là người đàn ông của em!"

Tịch Mạt khẩn trương nuốt nước miếng, Bùi Hạo Thần lại một lần nữa hỉ nộ vô thường.

"Về sau không cho kêu tôi là 'anh Hạo Thần', phải gọi là anh, em đã nhớ chưa?"

Tịch Mạt gật đầu một cái, Bùi Hạo Thần  hơi thở mãnh liệt, áp bách lần nữa hôn lên môi Tịch Mạt mà cô lúc này cũng đã không còn giãy dụa.

Thang máy chậm rãi di động, Tịch Mạt ngóng nhìn thang máy nhanh lên một chút dừng lại và nó thật là dừng lại mà Bùi Hạo Thần thế nhưng không có rời đi đôi môi êm ái của cô, thời điểm hôn đến mức rã rời, cô không biết phải làm sao thì Bùi Hạo Thần lại buông ra ôm cô xoải bước ra ngoài. Hắn bước đi rất nhanh doạ cô sợ phải nhanh chân níu lấy áo hắn.
"Tôi sẽ không để em phải té ngã." Bùi Hạo Thần cười nhẹ. "Nếu sợ có thể ôm lấy cổ tôi, không cần phải kéo chặt áo, thật giống như tôi đang thiếu tiền em vậy."

Tịch Mạt có chút đỏ mặt.

Đi vào phòng bệnh, Bùi Hạo Thần đem tịch bọt đặt ngồi trên giường.

"Tôi là ai?" Bùi Hạo Thần cúi đầu hỏi.

"Anh...anh là Hạo Thần."

"Suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời!" Nhìn Tịch Mạt sắp sửa mở miệng gọi 'anh Hạo Thần', hắn liền lên tiếng chặn trước. "Lương Tịch Mạt, hãy nhớ đời này thân phận của tôi không phải là anh trai em, cũng sẽ không là cái gì bạn bè, tôi là người đàn ông của em có hiểu không?"

"Nhớ mà, hiện tại buông tôi ra được không?" Tịch Mạt khẩn trương dò hỏi.

"Từ lúc trở về phòng em liền bắt đầu cự tuyệt cùng tôi thân mật. Lương Tịch Mạt, là chồng của em lại không có tư cách thân thiết với em hay sao?"

Tịch Mạt cứng họng, thân thể lại càng thêm bị buộc chặt.

"Tịch Mạt, tôi sẽ khiến em phải quên Thẩm Kỳ Nhiên, tôi đảm bảo." Giống như tuyên thệ, Bùi Hạo Thần cúi đầu ấn lên môi Tịch Mạt một nụ hôn triền miên.

Ngoài phòng bệnh, Thẩm Kỳ Nhiên tựa người lên vách tường, sau một hồi liền xoay người từ từ rời đi.
"Cậy như vậy là muốn gì chứ?" Tề Tử Hằng nghiêng người tựa lên vách tường.

Thẩm Kỳ Nhiên sau lưng cứng lại. "Không phải đã nói sẽ không có quan hệ gì với mình nữa sao?" Anh xoay mặt lại.

"Mình không phải muốn nói như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tề Tử Hằng đứng thẳng người. "Cậu còn yêu Tịch Mạt, tại sao phải dùng bộ dạng như vậy để nói chuyện?"

"Ngay cả việc tự chủ bản thân cũng không có thì làm gì có tư cách nói lời yêu." Thẩm Kỳ Nhiên cười thê lương. "Mình biết rõ Tịch Mạt không có xuất hiện nhất định cùng người nhà mình có liên quan, bọn họ nếu đã quyết định ngăn cản, chúng mình ở bên nhau chỉ càng thêm khổ sở. Mình biết Tịch Mạt ngày đó đứng ở ngoài cửa nhìn mình nhưng mình lúc đó lại không có cảm giác. Nếu như không phải đã xem camera dám sát, sợ rằng cả đời cũng sẽ không thể biết được chuyện này." Nghĩ tới Tịch Mạt khóc đến run rẩy thân thể, Thẩm Kỳ Nhiên càng đau đến tận tâm can.

"Cậu đã biết vậy tại sao còn muốn đính hôn?"

"Tử Hằng, tin tưởng mình, đây là vì muốn tốt cho Tịch Mạt!" Thẩm Kỳ Nhiên khẩn thiết nói. "Về sau ở chỗ làm, mong cậu sẽ chiếu cố cô ấy nhiều hơn."

"Có nỗi khổ tâm gì cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp."

"Không giúp được gì cho mình đâu." Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu, anh hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề thốt ra từng chữ. "Bất quá cậu tin mình thì quá tốt, hiểu mình duy nhất chỉ có cậu, càm ơn cậu, Tử Hằng!" Anh vỗ vỗ bả vai Tề Tử Hằng. "Nhớ giúp mình giữ bí mật." Thẩm Kỳ Nhiên cười cười bước vào thang máy. "Nếu cậu thật sự vì Tịch Mạt thì đừng nói cho cô ấy biết."

"Tại sao các người cứ luôn nghĩ cho người khác, ích kỷ một lần không được hay sao?"

Thẩm Kỳ Nhiên cười nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, nụ cười trên mặt cũng liền biến mất. 'Tịch Mạt, có lẽ em hiện tại rất khổ sở nhưng là anh muốn em hãy quên anh đi.' tựa người vào thang máy, một giọt nước mắt từ khóe mắt từ từ chảy xuống.

Đi từ từ vào phòng bệnh, Kiều Trung Đình lúc này đang ngồi ở trên ghế sa lon.

"Tại sao lâu như thế?"

"Gặp bạn hàn huyên mấy câu." Thẩm Kỳ Nhiêm ngồi xuống. "ông ngoại nói lời phải giữ lấy lời."

"Dĩ nhiên!" Kiều Trung Đình để tờ báo trong tay xuống. "chỉ cần con ngoan ngoãn không cùng Tịch Mạt lui tới ta sẽ không động tới nó, nhưng mà Kỳ Nhiên, nếu như con không nghe lời liền phải biết thực lực của ông ngoại, Bùi Hạo Thần cũng sẽ không bảo vệ được nó." (Boss già xem thường boss trẻ kìa😂)

"Ông ngoại, đối với cháu ngoại tôn người cũng muốn uy hiếp hay sao?"

"Ta không muốn nhưng ta đã không còn biện pháp nào nữa. Ta khuyên con sẽ nghe lời hay sao?"

"A!" Thẩm Kỳ Nhiên bất lực cười một cái.

"Con sẽ không cùng Tịch Mạt lui tới nữa, người cứ yên tâm đi! Hiện tại cô ấy nhất định hận chết con."

"Kỳ Nhiên, nếu như Tịch Mạt không phải là thân phận đặc biệt ta sẽ không quá phận mà ngăn cản. Con phải biết ta không không bao giờ chú trọng đến địa vị của một con người." Kiều Trung Đình than nhẹ. Vốn là chuyện của đám trẻ, ông không nên nhúng tay vào nhưng lần đi Anh quốc lại vô tình biết được một tin tức quả thật làm người ta giật mình.

"Trừ việc ông đáp ứng con về sau chiếu cố Tịch Mạt thì ngoài ra con còn hi vọng người giúp con điều tra sự tình của Lương gia vào bốn năm trước, còn có việc Tịch Mạt bị khi dễ, người kia rốt cuộc là ai."

"Ta biết rồi!" Kiều Trung Đình gật đầu. 'Kỳ Nhiên, đừng trách ông ngoại, con về sau rồi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta.'
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện