Bùi Hạo Thần không nghĩ tới Thẩm Kỳ Nhiên sẽ như thế bạch trực như vậy. Hắn ngẩng đầu không thể tưởng tượng nổi nhìn thẳng Thẩm Kỳ Nhiên.

"Anh Hạo Thần, tôi biết rõ như vậy rất quá đáng nhưng mà tôi lại...."

"Nếu biết quá đáng tại sao còn nói?" Bùi Hạo Thần cười. "Kỳ Nhiên, tôi sẽ không buông tay Tịch Mạt."

"Nhưng người Tịch Mạt yêu là tôi." Không nghĩ tới Bùi Hạo Thần ngay cả nghĩ một chút cũng không liền cự tuyệt, Thẩm Kỳ Nhiên có chút nóng nảy. Tịch Mạt cùng Bùi Hạo Thần ở chung một chỗ cũng không vui vẻ gì, anh hi vọng cô có thể khoái lạc hoạt bát như lúc xưa.

"Kỳ Nhiên, hình như cậu đã quên Tịch Mạt là vợ của tôi." Bùi Hạo Thần ưu nhã uống cafe, buông một lời hờ hững liền khiến người đối diện liền lâm vào thế thất bại.

"Nhưng là quan hệ của các người căn bản cũng không được pháp luật bảo vệ." Thẩm Kỳ Nhiên ngẩng cao đầu. "Tịch Mạt gả cho anh thời điểm cô ấy mới 17 tuổi, nghiêm chỉnh mà nói còn chưa đủ tuổi vị thành niên."

"Có những lúc pháp luật cũng không phải là bạn năng." Bùi Hạo Thần nhếch môi. "Ở T thị này có ai mà không biết Lương Tịch Mạt tiểu thư là vợ của Bùi Hạo Thần tôi.

Thẩm Kỳ bị đuối lý, lời sắp thốt ra cũng bị chặn lại.

"Kỳ Nhiên, hôm nay tôi tới muốn nhắc nhở cậu một câu, cậu đã không còn là trẻ con nữa, không nên làm ra những chuyện manh động như vậy. Cậu biết rõ qua tin tức báo chí sẽ có những ảnh hưởng không tốt đến Tịch Mạt."

"Muốn thế nào anh mới nguyện ý đem Tịch Mạt trả lại cho tôi?"

"Kỳ Nhiên, người nên quan tâm đến Tịch Mạt tuyệt đối không phải cậu." Bùi Hạo Thần nhắc nhở.

"Nhưng Tịch Mạt căn bản không yêu anh!" Luôn là người ưu nhã nhưng Thẩm Kỳ Nhiên trong thời khắc này lại bởi vì Tịch Mạt mà hình tượng bản thân cũng không màng đến.

"Tôi sẽ khiến cô ấy phải yêu tôi." Bùi Hạo Thần tự tin. Từ nhỏ đến lớn, chưa có một điều gì hắn muốn mà không thể làm được.

"Anh không yêu Tịch Mạt, tại sao còn phải gây khó dễ cho cô ấy?"

"Làm sao cậu biết tôi không thương Tịch Mạt? Bùi Hạo Thần hỏi. "Thẩm Kỳ Nhiên, tôi trước cậu đã biết đến Tịch Mạt. Nếu như không phải vì đợi cô ấy đến 16 tuổi, hiển nhiên sẽ không có chuyện Tịch Mạt quen biết bạn trai."

Thẩm Kỳ Nhiên khẽ cau mày. "Tất cả đã là quá khứ."

"Nói thật hay, một câu 'đã là quá khứ' liền bỏ qua hết thảy mọi chuyện." Bùi Hạo Thần ngẩng đầu. "Cậu đã xem Tịch Mạt là quá khứ vậy tại sao hiện tại lại cầu xin tôi?"

"Anh..."

"Cậu là người anh tuấn lại tuổi trẻ tài cao, là người có tiền tài, bao nhiêu danh môn tiểu thư xếp hàng chờ được lọt mắt xanh của cậu, cớ sao cứ cố tình níu lấy một người đã là vợ người khác?"

"Tịch Mạt không phải..."Thẩm Kỳ Nhiên có chút kích động. "Hai người như vậy sẽ không hạnh phúc. Anh Hạo Thần, anh không phải luôn muốn Tịch Mạt vui vẻ sao?"
"Hạnh phúc? Hừ!" Bùi hạo thần cười thầm. Cô ta không xứng với lấy được hạnh phúc, nghĩ tới bài báo ngày hôm qua cùng người đang ngồi đối diện đang hết sức vãn hồi níu lấy Tịch Mạt, trong lòng hắn càng thêm sinh khí.

"Dĩ nhiên không có ai so với tôi hi vọng Tịch Mạt sẽ được hạnh phúc, nhưng cậu phải biết người làm được điều đó chỉ có thể là tôi."

"Đều là đàn ông với nhau, nơi này lại không có người ngoài, chúng ta hoàn toàn có thể không cần che giấu tâm tư của mình."

Bùi Hạo Thần hảo khí cười cười.
"Sao cậu cứ nhất định là tôi không thương Tịch Mạt? Vậy căn bản là cậu đang ghen tỵ!"

Thẩm Kỳ Nhiên từ từ nắm chặt quả đấm.

"Tôi không phủ nhận mình ghen tỵ." Thẩm Kỳ Nhiên ngẩng đầu. "Bởi vì tôi yêu Tịch Mạt nên tôi hi vọng có thể cùng cô ấy ở chung một chỗ, dù là cái giá đắt bao nhiêu."

"Cậu tựa hồ có hàm ý khác?" Bùi Hạo Thần nhíu mày.

"Ừm." Anh gật đầu. "Muốn thế nào anh mới nguyện ý buông tha Tịch Mạt, có điều kiện gì cứ nói, chỉ cần tôi làm được nhất định sẽ dốc hết toàn lực thoả mãn anh."

"A!" Hắn cười lạnh. "Thẩm Kỳ Nhiên, cậu đến đây quả là đã rất quyết tâm." Bùi Hạo Thần giễu cợt. "Nếu tôi nói muốn cậu từ bỏ tất cả gia sản của Thẩm gia thì thế nào?"

"Tôi nguyện ý!" Thẩm Kỳ Nhiên không chút do dự, ngược lại còn khiến Bùi Hạo Thần một phen cả kinh. "Cậu thật sự yêu Tịch Mạt đến vậy sao?"

"Tôi yêu cô ấy!"

"Chẳng qua thật đáng tiếc, dù cậu có yêu cô ấy như thế nào cũng chỉ có thể nói bằng miệng vì... TÔI-SẼ-KHÔNG-BUÔNG-TAY.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện