Thẩm Kỳ Nhiên đứng ở trước cửa phòng khiêu vũ, quả nhiên Tịch Mạt đã không đến đây. Anh thật sự lo lắng bởi vì báo chí đưa tin sẽ ảnh hưởng đến cô. Thẩm Kỳ Nhiên anh rõ hơn ai hết tính cách của Bùi Hạo Thần, hắn chẳng phải loại người tốt đẹp gì, sợ rằng cô sẽ khốn đốn vì bị hắn gây khó dễ, không biết Tịch Mạt bây giờ thế nào? Anh lo lắng lấy điện thoại ra gọi cho cô, thật bất ngờ là lại có người bắt máy.

"Alo." Nghe được thanh âm ở đầu dây bên kia, Thẩm Kỳ Nhiên bất giác cứng người.

"Anh Hạo Thần." Giống như người làm việc trái với lương tâm, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy chột dạ nhưng liền rất nhanh tỉnh táo, chuyện đã như vậy không bằng nhân cơ hội này cùng hắn nói chuyện một chút.

"Kỳ Nhiên, cậu thật không phụ lòng tôi." Vừa định mở cửa ra ngoài lại nghe điện thoại Thẩm Kỳ Nhiên gọi cho Tịch Mạt khiến hắn cực kì bất mãn, gặp thêm bên trong phòng tắm Tịch Mạt đang kịch liệt nôn mửa làm hắn càng thêm giận đến phát run. Các người đúng là đôi 'cẩu nam nữ.'

"Anh Hạo Thần, chúng ta gặp mặt đi. Tôi có chuyện muốn nói với anh." Thẩm Kỳ Nhiên tận lực đè nén âm thanh nhỏ nhẹ nhất.

"Tôi hôm nay không có thời gian." Bùi Hạo Thần ngồi lại trên giường. "Tôi rất mệt." Hắn cố ý khiến âm thanh của mình nghe thật mệt mỏi, ngả người xuống giường, hắn ngửi nhẹ mùi hương còn vương lại của Tịch Mạt cười đắc ý.

Nghe Bùi Hạo Thần nói, tim Thẩm Kỳ Nhiên lỡ đi một nhịp.

"Anh...."

"Cậu muốn tìm Tịch Mạt? Cô ấy đang tắm, muốn tôi gọi giúp không?" Bùi Hạo Thần đắc ý hỏi.

Thẩm Kỳ Nhiên toàn thân co rút đau đớn.

"Anh Hạo Thần, hết thảy mọi chuyện là lỗi của tôi. Anh không cần phải khi dễ Tịch Mạt."

"Kỳ Nhiên, cậu suy nghĩ quá nhiều, Tịch Mạt là vợ của tôi, tôi sẽ không vì những chuyện thật giả chưa phân thế này mà hoài nghi cô ấy!"

"Anh Hạo Thần, chúng ta đều đã hiểu rất rõ lẫn nhau, tôi cũng quá hiểu Tịch Mạt, cho nên anh không cần dùng những lời nói đó kích thích tôi, tôi sẽ không tin nên chúng ta hãy gặp mặt đi. Tôi có mấy lời cần gặp thẳng mặt anh để nói rõ."

Vốn là nụ cười đắc ý trong phút chốc liền biến mất. Thẩm Kỳ Nhiên đối với Tịch Mạt có thể nói là tín nhiệm đến mù quáng, trong lòng Bùi Hạo Thần phiền muộn không cách nào hô hấp. Tại sao rõ ràng bọn họ làm chuyện có lỗi với hắn nhưng lại hùng biện khẳng khái đến vậy. Bùi Hạo Thần dần dần nắm chặt quả đấm.
"Bùi Hạo Thần tôi sống đến nay đã 26 năm, chưa một ai dám khiêu khích tôi. Nhưng Kỳ Nhiên, tôi sẽ nhường cậu, để xem Lương Tịch Mạt không dáng giá này rốt cuộc chiếm bao nhiêu tín nhiệm của cậu. Chọc tới tôi, cậu vốn cũng không bận tâm đến mặt mũi của ông nội với ba của cậu đi. Tốt lắm, chúng ta sẽ gặp mặt." Bùi Hạo Thần dứt lời liền cúp máy. Nghe trong phòng tắm ào ào tiếng nước chảy, hắn nheo mắt một cách nguy hiểm. 'Lương Tịch Mạt cảm thấy ghê tởm sao?'

"Cả đời này cô cũng chỉ có thể là người phụ nữ của tôi"

Trong quán cafe.

Thẩm Kỳ Nhiên bao luôn cả quán, hôm nay anh muốn dứt khoát kết thúc mọi chuyện với Bùi Hạo Thần. Anh không chờ được một khắc nào mà cũng không muốn chờ, anh tuyệt không hi vọng Tịch Mạt mỗi ngày cùng Bùi Hạo Thần ở chung một chỗ.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Bùi Hạo Thần ngồi đối diện với Thẩm Kỳ Nhiên, vừa gặp liền đi thẳng vào vấn đề.

"Anh Hạo Thần, vẫn như lúc trước, tôi hi vọng anh có thể để cho Tịch Mạt được tự do."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện