Tịch Mạt không nhịn được muốn cười, đây cũng là một cách làm nhục nhưng thật sự hôn nhân của bọn họ là phi pháp. Dù sao đây cũng là do hắn một bên tình nguyện, cô sẽ không thừa nhận bọn họ có bất kỳ quan hệ nào.

"Lương Tịch Mạt, cô lại một lần nữa ở trước mặt tôi mất hồn." Bùi Hạo Thần nắm lấy cằm Tịch Mạt bất mãn mở miệng.

Tịch Mạt ngẩng đầu nhìn Bùi Hạo Thần.

"Anh thật sự là bị làm đến hư rồi!" Tịch Mạt cười. "Anh buông tôi ra đi, tôi không muốn vết thương bị hở, tôi còn muốn sống." Trên cái thế giới này cô không phải là người ' vô khiên vô quải'*, cô đẩy tay của Bùi Hạo Thần ra lại để hắn thuận thế nắm lấy tay không bị thương của cô.

"Nguyên lai là làm bộ làm tịch!" Bùi Hạo Thần cười. "Tôi biết ngay Lương gia các người đều rất sợ chết, chẳng qua chỉ là làm giá một chút. Cần gì phải chơi lớn đến như vậy, còn đập bể cả gương, cô bãn lĩnh ghớm nhỉ!"

Tịch Mạt nhìn Bùi Hạo Thần khoé miệng nở nụ cười. Rốt cuộc hắn là người thế nào mà những lời như thế một người đàn ông như hắn có thể nói ra đươc.

"Nếu không muốn chết như vậy liền ngoan ngoãn một chút. Nếu như còn có lần sau tôi cũng sẽ không quản cô nữa, tôi lập tức đào ngay phần mộ của Lương Văn Xương lên."

"Anh Hạo Thần, anh không cần dùng cách này để uy hiếp tôi, tôi đây còn sống sẽ không trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra nhưng một khi đã chết thì cái gì cũng không biết. Coi như anh khiến tôi phơi thay đầu đường xó chợ tôi cũng sẽ giống như vậy chẳng có chút cảm giác nào!"

"Lương Tịch Mạt, không nghĩ tới cô lại là người máu lạnh như vậy." Bùi Hạo Thần cau mày.

"Tôi vốn thiện lương nhưng sợ rằng anh cả đời này cũng không nhìn thấy được. Tôi ở nơi đất khách quê người mà còn thiện lương đã sớm bị người ta ăn thịt từ lâu." Cái xã hội này cô cảm thấy sống được đến ngày hôm nay quả là kì tích lắm rồi.

"Hừm!" Bùi Hạo Thần cười. "Hảo, như vậy mới là vợ của Bùi Hạo Thần. Tịch Mạt, cô không cảm thấy chúng ta đều chung một dạng người rất máu lạnh sao? Thật là xứng đôi." Bùi Hạo Thần cụng trán mình vào trán cô, hắn nắm lấy tay cô áp trong lòng bàn tay đưa lên môi hôn một cái. "Toàn thân cô trên dưới duy nhất chỉ có bàn tay này là sạch sẽ." Khẩu khí nửa chăm chọc nửa khẳng định. "Quả là không giống nhau, ngay cả mùi vị cũng đẹp như vậy." Hắn không nhanh không chậm vừa nói vừa hôn nhưng sau đó lại cơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Trên bàn tay ngay ngón áp út sao lại không có vết hằn để lại khi đeo nhẫn.

"Nhẫn của cô đâu?" Bùi Hạo Thần đột nhiên hỏi.

Tịch Mạt cho là mình nghe lầm, ngay sau đó không nhanh không chậm trả lời. "Tôi đem bán rồi."

"Cô nói cái gì?" Bùi Hạo Thần tức giận nắm tay cô kéo vào trong ngực. "Nói lại lần nữa."

"Nói hai lần cũng là bán rồi!" Tịch Mạt lần nữa nghiêm túc, lời nói khẳng định với Bùi Hạo Thần.

"Lương Tịch Mạt!" Bùi Hạo Thần rống giận. "Nhẫn kết hôn mà cô cũng có thể đem bán, trên người cô còn cái gì là không bán nữa không?" Bán nhẫn kết hôn chẳng khác nào bán đi hôn nhân.

"Không bán thân không bán lương tâm!" Tịch Mạt rút tay mình ra sau đó ngồi ở một bên, giằng co nảy giờ thể lực đã tiêu hao đi rất nhiều. Bị Bùi Hạo Thần hành hạ cả đêm, sáng ra lại bị hắn quấy rầy, cô cảm ghấy khí lực để thở, hơi sức để tức giận cũng không có.

"Hảo, không bán thân không bán lương tâm." Bùi Hạo Thần cúi người xuống nhìn Tịch Mạt.

"Anh đừng nhìn tôi như vậy." Tịch Mạt không kiêu ngạo cũng không tự ti nhìn tới trước Bùi Hạo Thần. Cô rõ ràng rất suy yếu nhưng vẫn cố chấp nhìn thẳng hắn. "Nếu như một lần nữa cho tôi lựa chọn tôi vẫn sẽ làm như thế mà thôi."

"Tịch Mạt, cô có biết cô bây giờ chọc giận tôi đối với cô không hề có lợi." Bán đi nhẫn cưới mà hiện tại ngay cả một chút hối hận cũng không có.

"Điều tệ hại nhất cũng đã xảy ra thì còn cái gì phải sợ, cùng lắm lại bị anh cường bạo như lần trước thôi!"

"Thế nào, cái này cũng là thói quen?" Bùi Hạo Thần nguy hiểm híp mắt bất mãn nhìn bộ dáng của cô làm hắn nhìn đến cực kì chói mắt. "Cô có biết nhẫn cưới mang ý nghĩa gì không?"

"Nhẫn cưới mang ý nghĩa là vật chứng minh cho tình yêu của đôi lứa. Bùi Hạo Thần, anh không phải cảm thấy quan hệ của chúng ta rất gượng ép sao? Mặc dù không biết ba tôi đã làm gì, nhưng anh hận ông ấy đến như vậy chứng minh hai nhà chúng ta có cừu hận. Ba mẹ tôi cũng vì anh mà chết, tôi cũng vậy rất hận anh, cho nên kẻ thù kết hôn với nhau đã rất buồn cười rồi, anh lại còn ở đây hỏi tôi nhẫn cưới mang ý nghĩa gì. Đời này của tôi, đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi đã từng nghe thấy."

"Cô..." Bùi Hạo Thần nổi đoá. "Đây đúng là chuyện đáng buồn cười nhất thiên hạ." Hắn gật đầu phụ hoa. "Lương Tịch Mạt, cô đại khái có thể tận tình cười tôi, tôi ngược lại xem cô có thể cười được bao lâu." Hắn lạnh lùng vừa nói vừa kéo cánh tay cô quăng người vào bên trong, sau đó từ trong túi áo lấy ra một hộp thuốc ném đến trước mặt Tịch Mạt. "Đem thuốc uống vào."

"Anh Hạo Thần, anh thật là chu đáo!" Tịch Mạt nhịn đau cau mày nhưng trên khoé miệng vẫn nở nụ cười. Cô cầm hộp thuốc nhìn một chút, theo giấy hướng dẫn bên trong mà đem thuốc uống vào. "Nếu như sau này anh nghĩ muốn ép tôi làm cái gì đó thì phiền anh cứ thoải mái sử dụng biện pháp."

"Cô như vậy là ám hiệu tôi về sau có thể đụng đến cô."

"Hừm!" Tịch Mạt cười. "Bùi Hạo Thần, anh cho mình là người tuổi trẻ tài cao sao?" Cô cau mày tỏ vẻ thờ ơ. "Anh nguyện ý bỏ qua cho tôi thì tôi sẽ rất cảm tạ anh. Còn như không muốn thì dù sao làm cũng đã làm rồi, một lần hay nhiều lần cũng có khác biệt gì nhau."

"Tịch Mạt, tư tưởng của cô ngược lại rất cởi mở a. Thật không biết Thẩm Kỳ Nhiên sau khi được những lời nói này của cô sẽ có phản ứng gì?"

Nhắc tới Thẩm Kỳ Nhiên, trong lòng Tịch Mạt liền cảm thấy đau xót.

"Thế nào, chọt trúng chỗ đau rồi à?" Bùi Hạo Thần âm thầm nghiến răng, hắn chán ghét cực kì mỗi lần nhắc đến Thẩm Kỳ Nhiên, Tịch Mạt đều bày ra bộ dáng đau lòng chịu không nổi.

"Nếu Thẩm Kỳ Nhiên biết cô ở đây bộ dáng thế nào thay đổi thì hình tượng thuần khiết có thể hay không bị huỷ hoại?" Biện pháp thì dĩ nhiên hắn sẽ làm nếu cô ngoan cố chống lại nhưng hiện tại Tịch Mạt càng như vậy Bùi Hạo Thần lại càng không thể khống chế mình.

"Thuần khiết?" Tịch Mạt hỏi ngược lại. "Vậy là anh Hạo Thần đối với một người phụ nữ bị người khác cường bạo đến hai lần sẽ dùng hai từ ' thuần khiết' để mà hình dung, anh không cảm thấy nói ra sẽ khiến người ta chê cười hay sao?"

"Cường bạo? Tại sao cô cứ nhắc đi nhắc lại hai chữ này không buông tha vậy?" Bùi Hạo Thần đột nhiên phát điên.

"Anh kích động cái gì?" Tịch Mạt hỏi. "Tôi có nói người cường bạo đó là anh sao?"

Bùi Hạo Thần đột nhiên ý thức được tâm tình của mình quả thật kích động. "Tôi kích động cái gì chứ?" Hắn chột dạ cười cười.
"Tịch Mạt cô muốn cải chính?"

Bùi Hạo Thần chẳng qua chỉ dùng chút lời đay nghiến để nhắc nhở nhưng không ngờ người phụ nữ này lại ngoan cố chống trả đến vậy.

"Cô đã mưu cầu danh lợi như vậy vậy tôi liền thành toàn cho cô. Tốt nhất bây giờ nên chuẩn bị thủ tục nhập học và hoàn thành công việc cho tôi. Rất nhanh thôi tôi sẽ đến để nghiệm thu." Bùi Hạo Thần vỗ vỗ gò má Tịch Mạt.

*vô khiên vô quải: không có gánh nặng, không có thân nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện