Nghỉ ngơi ba ngày Tịch Mạt liền quay trở lại làm việc.

Đứng ở trước cửa phòng thật lâu, cô do dự một chút, kéo kéo cổ áo bước vào trong.

"Tịch Mạt, chị làm sao vậy? Anh Tử Hằng nói chị bị thương." Tiểu Vũ xông lại kéo tay Tịch Mạt, nhìn trên cổ tay cô băng bó lại càng hốt hoảng la toáng lên.

"A, không có sao!" Tịch Mạt cười cười uống một chút nước. "Chỉ là hơi choáng một chút, không cẩn thận va vào tấm gương trong phòng tắm, mảnh kiếng bể chạm lên thôi!" Tịch Mạt thè lưỡi nói, cô còn không dám tin mình có thể nói dối hay đến vậy.

"Làm sao mà chị lại bất cẩn đến vậy?" Tiểu Vũ kéo cô ngồi xuống một bên. "Sao không hảo hảo nghỉ ngơi một chút?"

"Không có chuyện gì mà!" Tịch Mạt cười cười. Cô biết ba ngày nay không tới, nếu không có Thẩm Kỳ Nhiên mặt mũi của cô sớm đã bị ném sang cái xó nào rồi. "Chị đi thay quần áo!" Tịch Mạt cười cười đứng dậy.

Đứng ở trước gương, cô tỉ mỉ kiểm tra thân thể, mặc dù trước khi rời khỏi nhà cô đã sử dụng rất nhiều kem che khuyết điểm nhưng vẫn cảm thấy chột dạ, nếu như bị người ta nhìn ra thì biết làm sao bây giờ? Nếu như Kỳ Nhiên nhìn thấy anh ấy sẽ nghĩ sao? Anh ấy có đến không? Không, anh ấy đang tức giận mà. Tịch Mạt tinh thần không tập trung, đầu óc cứ miên man suy diễn đủ thứ chuyện.

"Tử Hằng!" Tịch Mạt lợi dụng thời gian nghỉ ngơi đến chỗ Tề Tử Hằng.

"Thế nào?" Thẩm Kỳ Nhiên lần nữa dặn dò y chắm sóc Tịch Mạt, y tất nhiên là hảo đối tốt với cô. Mặc dù biết người ta đã có chồng nhưng Kỳ Nhiên vẫn nhất quyết yêu cô bé này.

"À...cái đó..." Tịch Mạt cắn cắn môi. "Kỳ Nhiên, anh ấy có liên lạc với anh sao?"

"Ừm!" Hắn gật đầu một cái. "Yên tâm, hắn không có sao." Y khẽ cười nhưng thật sự là Thẩm Kỳ Nhiên không tốt chút nào. Y có thể xác định ngày đó Kỳ Nhiên gọi điện cho hắn chắc chắn đã có chuyện xảy ra, bằng không tại sao mỗi đêm hắn đều uống rượu đến say mèm. Còn Tịch Mạt, sau khi biến mất ba ngày quay trở lại trên tay lại mang theo vết thương.

Tịch Mạt thở phào nhẹ nhõm. "Không sao là tốt rồi!" Cô nhẹ giọng nỉ non, yên lòng một chút lại đột nhiên cảm thấy khi dễ mình. Cô như vậy được coi là gì? Không phải thật giống như Bùi Hạo Thần nói vậy, chỉ có vẻ bên ngoài mà thôi.

"Tịch Mạt!" Tề Tử Hằng do dự nhưng vẫn gọi cô lại. "Em yêu Kỳ Nhiên sao?"

Tịch Mạt cúi đầu: "Yêu, dĩ nhiên yêu!" Nhưng cô biết bọn họ là không có khả năng.

"Tịch Mạt, thương hắn thì đừng tổn thương đến hắn. Nếu như không yêu thì đừng cho hắn hi vọng nữa được không?"

"Ừm, em đã hiểu rồi!" Tịch Mạt gật đầu sau đó chậm rãi ngẩng đầu. "Kỳ Nhiên có một người bạn như anh thật rất may mắn!"

Lời nói của Tịch Mạt làm cho y có chút xấu hổ, cô rất đẹp lại thiện lương, y đột nhiên cảm thấy những lời mình vừa nói thật là tàn nhẫn.

"Tịch Mạt, những lời anh vừa nói thật không có ý gì!"

"Em biết mà!" Tịch Mạt gật đầu.

"Tịch Mạt! Thật ra Kỳ Nhiên không hề tốt chút nào!" Tề Tử Hằng do dự. "Anh không biết ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng những lúc không làm việc hắn sẽ không ăn gì mà chỉ uống rượu."

Tịch Mạt trong lòng một hồi đau đớn, là bởi vì cô ở trước mặt anh lựa chọn Bùi Hạo Thần nên mới như vậy có phải không?

"Em..."

"Đi đi!" Tề Tử Hằng gật đầu, là bạn bè thân thiết, y đương nhiên hi vọng Thẩm Kỳ Nhiên có được hạnh phúc mặc dù như vậy có thể sẽ pha hư gia can nhà người ta. Nhưng dù sao Bùi Hạo Thần trước kia cũng chính là đoạt Tịch Mạt từ trong tay Kỳ Nhiên.

Tịch Mạt vội vã ngăn lại một chiếc taxi, theo trí nhớ mơ hồ tìm đến công ty của Thẩm Kỳ Nhiên.

Đứng ở trước đại sảnh, Tịch Mạt đột nhiên có chút không biết làm sao. Nhìn thấy Kỳ Nhiên rồi nhưng cô sẽ nói cái gì, anh ấy sẽ không bởi vì tức giận mà không muốn gặp cô chứ? Cô phải dùng lý do gì để được vào gặp anh đây?

"Tiêu thư, cô tìm ai?" Lễ tân bên ngoài chuyên nghiệp mỉm cười.

"Tôi...tôi tìm Thẩm Kỳ Nhiên!" Tịch Mạt lấp bấp nói.

"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Nghe Tịch Mạt muốn gặp Thẩm Kỳ Nhiên lễ tân liền không dám chậm trễ hỏi lại cô.

"Hẹn trước cái gì?" Lễ tân bên cạnh nhẹ liếc cô một cái, đây không phải người cùng quản lý của bọn họ náo loạn scandal trên báo, bạn gái cũ của ảnh đây sao?

"Xin cô chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho quản lý!" Lễ tân mỉm cười.

Tịch Mạt gật đầu một cái, nhu thuận chờ anh trả lời.

Lễ tân cầm điện thoại thông báo, sau đó sắc mặt càng ngày càng thay đổi, ngẩng đầu liếc nhìn Tịch Mạt: "Lương tiểu thư, xin lỗi, quản lý nói anh ấy đang bề bộn công việc."

Tịch Mạt dừng lại một chút nhưng cũng không có quá nhiều bất ngờ, cô gật đầu.

"Chúng tôi đằng nào cũng sẽ gặp mà. Có thể cho tôi một tách trà được không?" Tịch Mạt nhẹ giọng hỏi.

"Dĩ nhiên!" Cho dù quản lý hiện tại không muốn gặp nhưng lễ tân cũng không cách nào cự tuyệt yêu cầu của Tịch Mạt.

Tịch Mạt an tĩnh ngồi ở đại sảnh, không để ý tới lui những ánh mắt đang hướng cô soi mói bởi chung quanh tất cả đều không liên quan tới cô.

Thẩm Kỳ Nhiên ngồi ở trong phòng làm việc, trong tay anh vẫn như cũ nắm chặt lấy điện thoại. Kể từ khi biết Tịch Mạt tới tìm thì anh đã không có tâm tình để làm việc rồi.

Tay của cô để vào trong lòng bàn tay Bùi Hạo Thần, hình ảnh ấy từng chút một tái diễn trong đầu anh.

"Rầm!" Anh phiền muộn đem điện thoại ném ra ngoài, sau đó lấy vội một điếu thuốc đốt lên rồi dùng sức hít lấy.

'Thẩm Kỳ Nhiên, mày ở đây đau cái gì? Không phải mày vẫn luôn hy vọng Tịch Mạt tới tìm hay sao, cô ấy tới rồi mày lại trốn tránh không gặp, mày rốt cuộc muốn cái gì?' Phiền não bới tung tóc mình, anh đi tới cửa sổ sát đất, anh cảm thấy bản thân như bây giờ chắc chắn sẽ doạ đến Tịch Mạt. Nghĩ như vậy anh vội vàng đem điếu thuốc dụi tắt, kéo cả cửa ra để gió lùa vào nhanh chóng xua tan mùi khói thuốc.

Ngồi trên ghế salon anh đột nhiên cười. 'Mày đúng là mâu thuẫn, không phải đã nói không có thời gian gặp cô ấy hay sao? Hiện tại như thế nào lại vừa mở cửa sổ vừa khẩn trương?' Thẩm Kỳ Nhiên khổ sở lắc đầu, vào giờ khắc này anh thế nhưng hốt hoảng muốn trốn tránh. Cuối cùng cũng quyết định, anh ra cửa đi bằng lối sau của công ty tiến vào bãi đỗ xe.

Tịch Mạt vẫn ngồi trong đại sảnh, cô cho là Thẩm Kỳ Nhiên sẽ rất nhanh ra ngoài nhưng cô rõ ràng đã đánh giá quá cao vị trí của mình.

"Lương tiểu thư, không bằng cô lần sau trở lại đi!" Lễ tân không đành lòng nhìn Tịch Mạt ngồi chờ liền đi tới nhắc nhở.

"Không sao, tôi có thể chờ được." Tịch Mạt nhẹ nhàng mỉm cười.

Lần nữa khuyên không có hiệu quả, lễ tân liền không nói nữa quay lại chỗ của mình.

Tịch Mạt an tĩnh ngồi ở đó chờ cho đến buổi chiều. Người cô đợi được không phải Thẩm Kỳ Nhiên mà ngược lại người xuất hiện lại là Bùi Hạo Thần.

"Tịch Mạt, em làm gì ở chỗ này?" Bùi Hạo Thần tủm tỉm cười hỏi.

"Sao anh lại ở đây?"

"Em thật giống như không muốn nhìn thấy tôi ở nơi này." Hắn nhìn Tịch Mạt một chút. "Tịch Mạt, sao lại đến đây uống trà miễn phí vậy?"
"...."

Thấy cô không không lên tiếng hắn cười nói: "Muốn uống trà thì tới tìm tôi, trong phòng làm việc của tôi có rất nhiều loại trà đều là loại em thích!" Hắn tiến lại gần Tịch Mạt, ánh mắt lướt qua ý cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện