"Lãnh đạo đều đã đến, anh cũng nhanh lên sắp ra khỏi thang máy rồi hả? Vậy đúng lúc chờ em ở cửa nhà vệ sinh, chúng ta cùng đi vào, ừ không sao, em không có gì lo lắng, rất tức giận, anh cũng thật không ngờ thầy giáo của Lăng Mạt Mạt chính là thần thoại sao? Ngày đó anh gửi tin nhắn cho cô ấy, cho cô ấy leo cây, hại cô ấy không tham gia cuộc thi, đây đã hết sức giúp em, cho nên, Niệm Ca, đây là vận khí không tốt, nhưng cũng chỉ là một ca khúc, cô ấy thích hát thì hát đi, em có anh là tốt rồi."

Kế tiếp Giản Tình Hi còn nói nhỏ cái gì, Lăng Mạt Mạt một câu cũng không nghe được.

Trong đầu, hoàn toàn chỉ tồn tại một câu kia "Ngày đó anh gửi tin nhắn cho cô ấy, cho cô ấy leo cây, hại cô ấy không tham gia cuộc thi, đây đã hết sức giúp em rồi.".

Thì ra, đêm hôm đó, cô nhận được tin nhắn, Lục Niệm Ca hẹn cô là giả, giúp Giản Tình Hi là thật.

Lăng Mạt Mạt không nói rõ cảm xúc dưới đáy lòng đến cùng hoang mang như thế nào.

Chỉ là cảm thấy, toàn thân vô lực, tay chân lạnh lẽo.

Cô giống như là một con rối gỗ, chậm rãi đẩy cửa gian phòng nhỏ ra, cứng ngắc bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Bên ngoài nhà vệ sinh, là hành lang dài, phong cách khiêm tốn đơn giản, ngoại trừ một chút chậu cây cảnh với hình các ngôi sao ca nhạc ở trên tường, thì không còn trang trí cái gì khác.

Lăng Mạt Mạt liếc mắt một cái, thì thấy người đứng ở chỗ không xa kia.

Anh ta an tĩnh dựa vào vách tường, mặt mày dịu dàng trước sau như một, tây trang màu lam nhạt, cà- vạt màu đỏ đậm, toàn thân mặc đồ sang trọng xa xỉ, giống như là hoàng tử trên bữa tiệc tối làm người khác phải chú ý.

Trong tay anh ta, cầm một chiếc điện thoại di động, dáng vẻ như là mới vừa cúp điện thoại, đầu ngón tay đẹp đẽ chậm rãi ở trên màn hình chuyển động hai cái.

Lăng Mạt Mạt kinh ngạc đứng ở nơi đó.

Khi đó cách sáu tháng.

Cô rốt cuộc ở trong hiện thực, gặp anh - - - - Lục Niệm Ca.

Cả tầng rất yên tĩnh, im ắng.

Cách đó không xa xuất hiện tiếng nhạc nhẹ nhàng trong hội trường cuộc thi, còn có một số nhân viên làm công tác chỉ huy.

Lăng Mạt Mạt cứ đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, ngay cả hít thở cũng không dám hít thở một cái, mất hồn nhìn Lục Niệm Ca.

Ánh mắt của cô, tập trung sương mù dày đặc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lục Niệm Ca cau mày nhìn thời gian, từ từ quay đầu đi.

Ngũ quan người đàn ông rất thanh tú, trên trán mang theo mệt mỏi không dễ dàng phát hiện.

Tầm mắt của anh, rất ôn hòa.

Chỉ là nhẹ nhàng nhìn lướt qua Lăng Mạt Mạt, thì không chút để ý.

Ánh mắt hắn, rất lạnh nhạt, không có kinh ngạc, không có dừng lại, thậm chí một chút tình cảm cũng không có.

Không nghĩ ra đến cùng là một năm kia, chỉ biết cũng là đầu mùa hè.

Cô ở trong trường học, hàng nghìn trong đám người, liếc mắt liền thấy khuôn mặt như vậy, tuấn tú dịu dàng.

Anh vừa rồi cũng liếc mắt về phía cô, vô tình vô dục, nhàn nhạt, nhưng lại làm cho lòng của cô, hơi rung động rồi.

Móng tay Lăng Mạt Mạt hung hăng bấm vào lòng bàn tay, là đau, cô không phải đang nằm mơ, nhưng tại sao, trong đôi mắt anh nhìn về phía cô kia, có thể lạnh nhạt không có chút gợn sóng? Giống như anh căn bản không có nhìn thấy Lăng Mạt Mạt vậy.

Giống như ở trong sinh mệnh của anh, cô căn bản chưa từng xuất hiện qua.

Đầu mùa hè, Lăng Mạt Mạt lại cảm thấy khí lạnh mùa đông.

Anh làm sao có thể làm như không có việc gì như vậy?

Anh với cô yêu nhau suốt 437 ngày, tại sao anh có thể làm như không thấy như vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện