Anh với cô yêu nhau suốt 437 ngày, tại sao anh có thể làm như không thấy như vậy? Lăng Mạt Mạt cứng ngắc ngực mơ hồ có chút đau, hầu như tất cả tiếng động xung quanh không còn ở bên tai cô, trong đầu cô ong ong một mảnh mơ hồ, ánh đèn hành lang SE quanh năm luôn sáng chiếu vào mắt làm cô không mở ra được, có chút chua xót.

Cô ngơ ngẩn đứng ở đó thật lâu, mới từng chút từng chút đi về phía Lục Niệm Ca.

Khoảng cách rất gần.

Cô lại cảm thấy rất dài.

Dài giống như vĩnh viễn không đi đến tận cùng vậy.

Cô miễn cưỡng kìm chế nội tâm mình kích động, đứng ở trước mặt Lục Niệm Ca.

Cô muốn hỏi anh, tại sao phải như vậy?

Giống như bọn họ chưa bao giờ gặp nhau, chưa bao giờ yêu nhau, chưa bao giờ có vướng mắc khắc cốt ghi tâm như thế.

Thậm chí, cho đến bây giờ, anh còn chưa từng nói với cô một câu chia tay.

Anh cũng chưa từng nói anh không thích Lăng Mạt Mạt cô, anh yêu Giản Tình Hi rồi.

Làm sao anh có thể đứng ở trước mặt truyền thông, đối với mọi người, thoải mái ôn nhuận như ngọc giới thiệu Giản Tình Hi là bạn gái anh?

Lăng Mạt Mạt nhìn Lục Niệm Ca ở trước mặt, tốn rất nhiều công sức, vừa mở miệng ra.

"Niệm Ca"

Tiếng Lăng Mạt Mạt còn chưa phát ra, thì nghe thấy phía sau một tiếng duyên dáng gọi to truyền đến, rồi sau đó có một mùi hương truyền đến, giương mắt, thì thấy Giản Tình Hi đứng ở bên cạnh Lục Niệm Ca, khoác lên cánh tay của Lục Niệm Ca.

"Ngại quá, để cho anh đợi có chút lâu."

Trên mặt Lục Niệm Ca dịu dàng mỉm cười: "Không sao, chúng ta đi thôi, tranh tài sắp bắt đầu rồi."

Giản Tình Hi mỉm cười, tùy ý để Lục Niệm Ca ôm eo của cô, tiến về phía hậu trường tranh tài.

Trong tích tắc xoay người đấy, Giản Tình Hi cho Lăng Mạt Mạt một nụ cười.

Mà từ đầu đến cuối, Lục Niệm Ca chưa từng dừng ánh mắt ở trên người Lăng Mạt Mạt một cái.

Thái độ anh nhẹ nhàng bâng quơ giống như cô không tồn tại.

Cử chỉ lời nói và việc làm của anh như vậy, giống như một con dao hung hăng đâm vào lòng của cô, để cho cô đau đớn không biết làm sao!

Cô vẫn cho là, anh chỉ nhìn thấy những bức ảnh đó, nghĩ rằng cô thật muốn làm sinh viên đại học giúp đỡ giao tiếp, tức giận, mới không để ý tới không hỏi cô.

Cô vẫn cho là, anh rất yêu nàng, mặc dù bây giờ anh với Giản Tình Hi đang lui tới.

Nhưng tất cả đều là cô cho rằng.

Anh đã sớm, biến cô từ quen thuộc nhất thành người xa lạ.

Thì ra làm như không có việc gì mới là trả thù tàn nhẫn nhất.

Tim Lăng Mạt Mạt như bị dao cắt.

Là ai đã từng ôm cô, nói với cô, đừng quên mất, không rời không bỏ.

Là ai đã từng hôn môi cô, nói với cô, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.

Là ai đã từng đối với cô, chắc chắn thề, cả đời chỉ yêu một mình cô.

Làm sao có thể, xoay người một cái, anh có thể làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh.

Kẻ lừa đảo.

Lăng Mạt Mạt gần như nghe thấy tiếng khóc dưới đáy lòng mình.

So với đoạn thời gian đen tối trong trường học bị Giản Tình Hi hãm hại dồn ép kia còn khó chịu hơn.

Trong nháy mắt cô mờ mịt luống cuống.

Cô không biết, mục đích mình vi phạm nguyên tắc hiến thân thể của mình cho một người đàn ông là vì cái gì?

Cô cho rằng, chỉ cần cô tiến vào công ty ES, cô có thể đến gần anh, cô cho rằng, chỉ cần cô đánh bại Giản Tình Hi, anh có thể trở về bên cạnh cô.

Lăng Mạt Mạt giờ phú này, cảm thấy trước kia mình, thật sự là sai làm đến cực điểm!

Ngây thơ đến cực điểm!

Lục Niệm Ca, sớm đã không cần Lăng Mạt Mạt rồi.

Là thật, không cần nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện