Tuy lão ta mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng lão ta cũng không nghĩ nhiều, vì đúng như lời Thế Tông nói, với tình thế trước mắt thì bọn họ sẽ thắng chắc, Ác Đạo Minh không có lý do gì để từ chối cả.
Sau khi ông lão đi, Thế Tông chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó…
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân đã đến được thế giới trong cây, xung quanh tràn đầy vô số năng lượng sinh mệnh Thiên Hành cực kỳ tinh khiết.
Sau khi đi vào khu vực này, hắn phát hiện thân thể ngưng tụ từ kiếm ý của hắn đang chủ động hấp thu năng lượng Thiên Hành xung quanh, hắn nhìn khắp nơi với vẻ tò mò.
Lúc này, một tia sáng xanh đột nhiên rơi xuống từ trên trời, dừng lại trước mặt hắn không xa.
Trong ánh sáng có một bóng người, nhưng Diệp Quân hoàn toàn không thể nhìn rõ được người đó.
Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ.
Lúc này, người kia đột nhiên duỗi tay phải ra, lúc Diệp Quân đang thấy khó hiểu thì bàn tay kia chỉ nhẹ một cái, một tia sáng bay thẳng vào giữa chân mày của Diệp Quân.
Ầm!
Diệp Quân trợn tròn mắt, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, cảnh vật xung quanh nhanh chóng di chuyển với tốc độ rất nhanh, dường như hắn đang đi qua hàng trăm triệu vũ trụ tinh hà.
Mà lúc này, thân thể ngưng tụ từ kiếm ý của hắn chợt bốc cháy.
Diệp Quân thầm kinh hãi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Hắn thấy rất nghi ngờ.
Đầu óc của hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, không chỉ thế mà hắn vẫn đang di chuyển với tốc độ rất nhanh, cảm giác kia cũng giống như bay lên trời vậy!
Hắn cắn chặt răng, cố gắng khiến mình giữ tỉnh táo, mà lúc này, thân thể của hắn đã hoàn toàn cháy lên.
Tình huống này duy trì không biết bao lâu, Diệp Quân chợt cảm thấy hình như mình đã dừng lại, nhưng đầu óc của hắn lại rất nặng nề như bị đổ chì. Khi Diệp Quân muốn mở mắt ra, một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Ấy… Ngươi không phải là quả…”
Không phải là người Thiên Hành!
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, lúc này hắn đã ở trong một tinh không chưa biết tên. Trong tinh không này, rất nhiều sao băng lửa không ngừng lướt qua từ bốn phía, sau đó bắn xuống dưới, nhưng không lâu sau, một bàn tay bỗng lao lên trời, sau đó một quyền đánh tan vô số thiên thạch lửa, sau khi vô số sao băng lửa nổ tung, cả tinh không vũ trụ lập tức sáng rực như vô số pháo hoa nổ tung.
Mặt Diệp Quân đầy vẻ ngờ vực.
Hắn bỗng quay đầu lại nhìn, một người ông đứng cách bên phải hắn không xa, người đàn ông mặc áo bào sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, hai mai hoa râm, chắp tay sau lưng, tỏ vẻ không giận mà uy.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối?”
Người đàn ông quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ngươi không phải là người Thiên Hành”, Diệp Quân nói: “Tiền bối là Thủy tổ của nền văn minh Thiên Hành à?”
Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Ngươi rất thông minh”.
Diệp Quân khá ngạc nhiên, hắn không ngờ truyền thừa này lại là Thủy tổ của nền văn minh Thiên Hành.
Người đàn ông cười nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
Sau khi ông lão đi, Thế Tông chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngày đó…
Trong Tiểu Tháp.
Diệp Quân đã đến được thế giới trong cây, xung quanh tràn đầy vô số năng lượng sinh mệnh Thiên Hành cực kỳ tinh khiết.
Sau khi đi vào khu vực này, hắn phát hiện thân thể ngưng tụ từ kiếm ý của hắn đang chủ động hấp thu năng lượng Thiên Hành xung quanh, hắn nhìn khắp nơi với vẻ tò mò.
Lúc này, một tia sáng xanh đột nhiên rơi xuống từ trên trời, dừng lại trước mặt hắn không xa.
Trong ánh sáng có một bóng người, nhưng Diệp Quân hoàn toàn không thể nhìn rõ được người đó.
Diệp Quân tỏ vẻ nghi ngờ.
Lúc này, người kia đột nhiên duỗi tay phải ra, lúc Diệp Quân đang thấy khó hiểu thì bàn tay kia chỉ nhẹ một cái, một tia sáng bay thẳng vào giữa chân mày của Diệp Quân.
Ầm!
Diệp Quân trợn tròn mắt, cảm thấy mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, cảnh vật xung quanh nhanh chóng di chuyển với tốc độ rất nhanh, dường như hắn đang đi qua hàng trăm triệu vũ trụ tinh hà.
Mà lúc này, thân thể ngưng tụ từ kiếm ý của hắn chợt bốc cháy.
Diệp Quân thầm kinh hãi, chuyện gì đang xảy ra thế này?
Hắn thấy rất nghi ngờ.
Đầu óc của hắn nhanh chóng trở nên mơ hồ, không chỉ thế mà hắn vẫn đang di chuyển với tốc độ rất nhanh, cảm giác kia cũng giống như bay lên trời vậy!
Hắn cắn chặt răng, cố gắng khiến mình giữ tỉnh táo, mà lúc này, thân thể của hắn đã hoàn toàn cháy lên.
Tình huống này duy trì không biết bao lâu, Diệp Quân chợt cảm thấy hình như mình đã dừng lại, nhưng đầu óc của hắn lại rất nặng nề như bị đổ chì. Khi Diệp Quân muốn mở mắt ra, một giọng nói vang lên bên tai hắn: “Ấy… Ngươi không phải là quả…”
Không phải là người Thiên Hành!
Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, lúc này hắn đã ở trong một tinh không chưa biết tên. Trong tinh không này, rất nhiều sao băng lửa không ngừng lướt qua từ bốn phía, sau đó bắn xuống dưới, nhưng không lâu sau, một bàn tay bỗng lao lên trời, sau đó một quyền đánh tan vô số thiên thạch lửa, sau khi vô số sao băng lửa nổ tung, cả tinh không vũ trụ lập tức sáng rực như vô số pháo hoa nổ tung.
Mặt Diệp Quân đầy vẻ ngờ vực.
Hắn bỗng quay đầu lại nhìn, một người ông đứng cách bên phải hắn không xa, người đàn ông mặc áo bào sạch sẽ, khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm, hai mai hoa râm, chắp tay sau lưng, tỏ vẻ không giận mà uy.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối?”
Người đàn ông quay đầu lại nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ngươi không phải là người Thiên Hành”, Diệp Quân nói: “Tiền bối là Thủy tổ của nền văn minh Thiên Hành à?”
Ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Ngươi rất thông minh”.
Diệp Quân khá ngạc nhiên, hắn không ngờ truyền thừa này lại là Thủy tổ của nền văn minh Thiên Hành.
Người đàn ông cười nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta”.
Danh sách chương