Tịnh Sơ liếc nhìn xung quanh, lắc đầu: “Không rõ”.
Diệp Quân nhíu mày.
“Ha ha ha!”
Bỗng có tiếng cười lớn phát ra từ trong cửa đá. Một người đàn ông tộc Cự Nhân mặc áo giáp bằng đá bước ra, những đồng tộc khác vội vã dịch sang hai bên để nhường đường.
“Tộc trưởng Thạch Việt của tộc Cự Nhân!”
Giọng Vạn Cổ Phong bỗng bật ra trong đầu Diệp Quân.
Nghe vô cùng trầm trọng.
Diệp Quân nhìn sang, thấy thân thình Thạch Việt cao hơn các tộc nhân rất nhiều, mặc giáp đá dày cui với những phù văn màu đen sáng loáng, nhìn là biết không phải vật phàm.
Thạch Việt cất giọng cười rền vang như sấm: “Đại Tế Sư, văn minh Thiên Hành ở đâu hả? Để ta xem văn minh vũ trụ cấp năm đỉnh cao là thế nào!”
Đúng lúc này, Tịnh Sơ biến mất.
Thạch Việt không chút sợ hãi, cười lớn một tiếng rồi tung ra cú đấm.
Một cú đấm khiến không khí nổ lách tách, vũ trụ rung động.
Đinh tai nhức óc.
Uỳnh!
Nhưng người phải lùi lại đến gần cửa đá lại chính là ông ta.
Những Cự Nhân sửng sốt, nhìn Tịnh Sơ bằng ánh mắt hoảng sợ lẫn đề phòng.
Thạch Việt thoáng tỏ ra kinh ngạc rồi lại phá ra cười: “Có bản lĩnh!”
Tịnh Sơ lại chú ý đến bộ giáp đá, chính nó vừa hấp thu phần lớn sức mạnh từ cú đấm của bà ta.
“Ha ha!”
Lại có một giọng nói nữa truyền đến từ sau cửa đá: “Thạch Việt, da mặt ngươi vẫn dày như xưa”.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục xa hoa bước ra.
Sau lưng là mấy trăm cường giả tay cầm cung, lưng vác tên đồng, thân hình hư ảo như bóng ma.
Vạn Cổ Phong đi đến cạnh Diệp Quân: “Tộc trưởng tộc Vũ Linh, Vũ Tiêu. Họ thiện cung tiễn, thân pháp kỳ lạ, có thể hòa hợp với thời không vạn giới, rất khó giết”.
Diệp Quân nhìn sang, Vũ Tiêu như cảm giác được mà ngẩng đầu lên. Một khắc sau, một cơn mưa tên đã trút về phía Diệp Quân.
Tịnh Sơ tung cú đấm.
Uỳnh!
Cơn mưa tên bị chặn đứng rồi biến mất, trở về túi đựng tên sau lưng Vũ Tiêu.
Ông ta nhàn nhạt nói: “Văn minh Thiên Hành”.
Thạch Việt gần đó cười to: “Đây chính là Tịnh Sơ, quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành, thực lực cũng khá phết”.
Vũ Tiêu không đáp, chỉ phẩy tay một cái. Mấy trăm cường giả phía sau ông ta lập tức tàng hình ẩn nấp.
“Khà khà!”
Tiếng cười thứ ba vang lên. Người bước ra lần này là một người đàn ông mặc áo trắng dưới lớp áo khoác đen, theo sau ông ta là mấy trăm cường giả giáp đen, khí tức lẫn chiến ý đều vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta mỉm cười với Đại Tế Sư: “Lâu rồi không gặp”.
Diệp Quân nhíu mày.
“Ha ha ha!”
Bỗng có tiếng cười lớn phát ra từ trong cửa đá. Một người đàn ông tộc Cự Nhân mặc áo giáp bằng đá bước ra, những đồng tộc khác vội vã dịch sang hai bên để nhường đường.
“Tộc trưởng Thạch Việt của tộc Cự Nhân!”
Giọng Vạn Cổ Phong bỗng bật ra trong đầu Diệp Quân.
Nghe vô cùng trầm trọng.
Diệp Quân nhìn sang, thấy thân thình Thạch Việt cao hơn các tộc nhân rất nhiều, mặc giáp đá dày cui với những phù văn màu đen sáng loáng, nhìn là biết không phải vật phàm.
Thạch Việt cất giọng cười rền vang như sấm: “Đại Tế Sư, văn minh Thiên Hành ở đâu hả? Để ta xem văn minh vũ trụ cấp năm đỉnh cao là thế nào!”
Đúng lúc này, Tịnh Sơ biến mất.
Thạch Việt không chút sợ hãi, cười lớn một tiếng rồi tung ra cú đấm.
Một cú đấm khiến không khí nổ lách tách, vũ trụ rung động.
Đinh tai nhức óc.
Uỳnh!
Nhưng người phải lùi lại đến gần cửa đá lại chính là ông ta.
Những Cự Nhân sửng sốt, nhìn Tịnh Sơ bằng ánh mắt hoảng sợ lẫn đề phòng.
Thạch Việt thoáng tỏ ra kinh ngạc rồi lại phá ra cười: “Có bản lĩnh!”
Tịnh Sơ lại chú ý đến bộ giáp đá, chính nó vừa hấp thu phần lớn sức mạnh từ cú đấm của bà ta.
“Ha ha!”
Lại có một giọng nói nữa truyền đến từ sau cửa đá: “Thạch Việt, da mặt ngươi vẫn dày như xưa”.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục xa hoa bước ra.
Sau lưng là mấy trăm cường giả tay cầm cung, lưng vác tên đồng, thân hình hư ảo như bóng ma.
Vạn Cổ Phong đi đến cạnh Diệp Quân: “Tộc trưởng tộc Vũ Linh, Vũ Tiêu. Họ thiện cung tiễn, thân pháp kỳ lạ, có thể hòa hợp với thời không vạn giới, rất khó giết”.
Diệp Quân nhìn sang, Vũ Tiêu như cảm giác được mà ngẩng đầu lên. Một khắc sau, một cơn mưa tên đã trút về phía Diệp Quân.
Tịnh Sơ tung cú đấm.
Uỳnh!
Cơn mưa tên bị chặn đứng rồi biến mất, trở về túi đựng tên sau lưng Vũ Tiêu.
Ông ta nhàn nhạt nói: “Văn minh Thiên Hành”.
Thạch Việt gần đó cười to: “Đây chính là Tịnh Sơ, quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành, thực lực cũng khá phết”.
Vũ Tiêu không đáp, chỉ phẩy tay một cái. Mấy trăm cường giả phía sau ông ta lập tức tàng hình ẩn nấp.
“Khà khà!”
Tiếng cười thứ ba vang lên. Người bước ra lần này là một người đàn ông mặc áo trắng dưới lớp áo khoác đen, theo sau ông ta là mấy trăm cường giả giáp đen, khí tức lẫn chiến ý đều vô cùng mạnh mẽ.
Ông ta mỉm cười với Đại Tế Sư: “Lâu rồi không gặp”.
Danh sách chương