Đại Tế Sư!

Thạch Việt và Vũ Tiêu nghe vậy thì đều nhìn sang chào hỏi: “Chào Đại Tế Sư”.

Thái độ vô cùng cung kính.

Đại Tế Sư gật đầu với họ: “Tộc Nguyên Cổ đâu?”

Nguyên Cổ!

Mấy người kia nhìn nhau. Thạch Việt lên tiếng: “Chúng ta không rõ lắm, vì vừa nhận được Vạn Tộc Lệnh của Đại Tế Sư là lên đường ngay… Có lẽ vì ngài lâu rồi mới xuất hiện nên tộc Nguyên Cổ bọn họ bắt đầu có tâm tư khác, nhưng đây chỉ là ý kiến cá nhân thôi, hà hà…”

Đại Tế Sư điềm tĩnh nói: “Những ai có mặt hôm nay là đồng minh của tộc Đại Vu chúng ta, ai vắng mặt là địch. Đã là địch thì chúng ta sẽ không khách khí”.

Thạch Việt mỉm cười: “Tộc Cự Nhân sẵn lòng kết giao vĩnh viễn với tộc Đại Vu”.

Các tộc trưởng khác cũng tỏ thái độ giống vậy.

Sau khi diệt tộc Vạn Cổ năm xưa, vạn tộc do tộc Đại Vu cầm đầu. Thứ nhất vì bọn họ rất mạnh, thứ nhì là Đại Tế Sư có thể liên lạc với những thế lực thần bí, đây mới là điều họ kiêng kỵ nhất.

Bởi vì văn minh cấp cao muốn tiêu diệt văn minh cấp thấp thì chẳng khác gì bóp chết một con kiến.

Tiếp tục có cường giả bước ra từ trong cửa đá, không chỉ có người mạnh mà cũng có người đến hóng hớt.

Không bao lâu, quân số bên tộc Đại Vu đã tăng lên hơn một trăm nghìn, và vẫn còn cường giả cuồn cuộn đi ra.

Đại Tế Sư chậm rãi nhìn sang Diệp Quân. Bốn bề vốn đang xôn xao bỗng im phắc khi mọi ánh nhìn dồn lên Đại Tế Sư.

Ông ta cười nói: “Quả thật ta rất bất ngờ khi ngươi lại được tàn dư của tộc Vạn Cổ giúp đỡ”.

Diệp Quân nhìn số lượng cường giả cuồn cuộn phía sau ông ta, hỏi Vạn Cổ Phong: “Ông có biết đằng sau cửa đá đó là gì không Phong Thần Tướng?”

Vạn Cổ Phong lắc đầu: “Không, vũ trụ Vạn Cổ đã bị tổ tiên phá nát, di dời đến nơi khác rồi”.

Diệp Quân gật đầu, lại hỏi: “Có sợ không?”

Vạn Cổ Phong bật cười ngạo nghễ: “Có gì phải sợ?”

“Có gì phải sợ?”

Các cường giả tộc Vạn Cổ đứng phía sau đồng thanh hô vang như sấm giật.

Bừng bừng khí thế.

Diệp Quân mỉm cười. Những cường giả tộc Vạn Cổ này đúng là bậc tinh anh nhất, không hề thua kém trái cây tinh nhuệ của văn minh Thiên Hành.

Nhưng nếu so với Tịnh Sơ và Phục Võ thì vẫn có chút chênh lệch đó.

Tịnh Sơ cũng lộ ra vẻ tán thưởng. Những người này có tư chất rất tốt, đối mặt với vô số cường địch nhưng không hề sợ hãi, lại còn nâng cao sĩ khí.

Đại Tế Sư bỗng hỏi: “Nghe nói ngươi được mấy kiếm tu chống lưng cho?”

Diệp Quân: “Thì thế nào?”

Đại Tế Sư: “Ta muốn làm quen”.

Diệp Quân lắc đầu.

Đại Tế Sư: “Sao thế?”

Diệp Quân: “Ta muốn tự mình đánh bại các ngươi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện