Cậu thanh niên cực kỳ nhanh chóng đưa cho bọn họ một quyển hướng dẫn, mở ra đủ các loại dụng cụ ghi chép, kéo rèm lại rồi rời đi, lúc đi còn ra vẻ ghét bỏ.
Hứ, ở lại để ăn cơm chó ngập răng à.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, hai người nãy còn rất thẳng thắn thản nhiên giờ lại thấy ngượng ngùng, phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên bọn họ đều ở trong trạng thái thanh tỉnh mà muốn... Làm tình, còn là ở một địa phương xa lạ.
Trần Kiến Bạch làm như không có việc gì cầm lấy quyển hướng dẫn nghiêm túc đọc lên, đoạn đầu là giới thiệu về các loại dụng cụ thì cũng thôi đi, chờ đọc đến đoạn sau, tất cả đều là đủ các loại hình ảnh các tư thế, anh run rẩy khép sách lại, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, thế nhưng không dám nhìn Mạnh Nhạc Nhạc lấy một cái.
Nhìn anh thế này, Mạnh Nhạc Nhạc thật ra bình tĩnh hơn nhiều, cô bắt đầu nghiên cứu các loại đồng phục đóng vai khác nhau: học sinh ngây thơ đáng yêu, quân phục nghiêm trang chỉnh tề, y tá dịu dàng điềm tĩnh, quyến rũ mê người hở hang táo bạo... Chậc chậc, đống này đều là kết tinh của trí tuệ cả đấy, xin cho đống đạo cụ một tràng vỗ tay~
Suy nghĩ một chút, cô rút ra một bộ áo blouse trắng khoác ra ngoài, cực kỳ nghiêm túc nói:
"Giáo sư Trần, ngài biết đấy, nghiên cứu khoa học là một việc rất nghiêm túc, nếu chúng ta đã nhận lời ủy thác của người khác thì cũng phải đưa được ra số liệu chuẩn xác, hiện tại để tôi tới kiểm tra ngài một chút, hy vọng ngài phối hợp."
Trần Kiến Bạch nghiêm nghị hẳn lên, lập tức lay tỉnh bản thân, không ngờ ở phương diện giác ngộ anh còn không bằng Nhạc Nhạc, nhiều năm như vậy đã học hành vô ích sao? Anh ngồi nghiêm chỉnh, không dám miên man suy nghĩ nữa.
"Được, anh sẽ phối hợp em, em không cần dùng kính ngữ với anh, có hơi... ngang tai." Cứ như anh đã già lắm rồi không bằng...
Mạnh Nhạc Nhạc biết nghe lời phải đáp ứng, lấy ra nguyên bộ thiết bị chữa bệnh dán lên người anh, bắt đầu đọc nhịp tim, huyết áp, còn lấy quyển sổ nhỏ ghi ghi chép chép.
"Nhịp tim 80, huyết áp 120/65, trạng thái bình thường, hiện tại em muốn bắt đầu tiến hành thử kích thích, có thể chứ, giáo sư Trần?"
Nói xong 3 chữ cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc hơi cất giọng cao lên, tựa hồ mang theo chút ý tứ.
Trần Kiến Bạch nắm chặt tay, trong cổ họng hơi ngứa ngáy, anh nhẹ nhàng trả lời:
"Ừ, có thể."
"Giáo sư Trần đừng quá căng thẳng, chúng ta trước tâm sự một chút, xin hỏi giáo sư Trần bình thường anh bao lâu thì tự an ủi một lần, thói quen khi tự xử thì sẽ chọn tư thế nào?"
Mặt mũi Trần Kiến Bạch đã hoàn toàn đỏ lừ, anh nỗ lực nói với bản thân, đây đều là vì khoa học, mình không thể hẹp hòi như thế, sau khi nhớ lại bèn đáp:
"Đều đặn một hai tháng một lần, có đôi khi đang bận làm việc với hạng mục thì không biết nữa, tư... tư thế giống nhau... đều là nằm, tư thế thông thường."
Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, nhìn người đàn ông đang rất quẫn bách, không hề có chút thông cảm nào cho người ta, chỉ tiếp tục nhắc tới yêu cầu khác:
"Giáo sư Trần, em là con gái nên không hiểu lắm tư thế bình thường anh bảo, anh có thể biểu diễn được không? Đều là vì khoa học mà."
Mấy chữ cuối cùng chặn Kiến Bạch á khẩu không trả lời được gì, anh chỉ có thể nghe lời nửa ngồi nửa nằm trên giường lớn, chậm rãi với tay xuống dây lưng, tiếng lách cách cởi khóa, tiếng kéo khóa quần trượt xuống vang lên trong căn phòng im ắng cực kỳ rõ ràng.
Dưới khóa kéo là quần lót màu trắng, Trần Kiến Bạch hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhắm nghiền kéo quần lót xuống, lộ ra con thú đang ngủ đông lúc này đã có chút phản ứng, chỉ hơi nửa mềm yên ổn chôn trong bụi cỏ thưa thớt, đầu nấm thô to vừa nhìn đã làm người khác phải rùng mình, chẳng tương xứng chút nào với thân thể thanh mảnh của người đàn ông cả.
Trần Kiến Bạch do dự vươn một bàn tay cầm thứ kia lên, chuyển động trên dưới, khàn giọng đáp:
"Chính, chính là như vậy."
Động tác của anh qua loa cho có lệ, nhưng cái chân giữa không chịu nổi cảnh tượng kích thích này đã run run rẩy rẩy cứng lên, thân gậy sung huyết, quy đầu thô to vươn thẳng.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã thấy ngứa ngáy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc hỏi tiếp:
"Giáo sư Trần, ngày thường anh cũng cương cứng với tốc độ này sao? Cũng quen dùng tay trái sao?"
"Không, không phải, ngày thường sẽ cương cứng chậm hơn một chút, anh vốn thuận tay trái."
Lúc nói lời này, Trần Kiến Bạch liếc mắt nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, đồ vật dưới thân cũng theo động tác của anh mà càng ngày càng cứng, thậm chí còn có xu hướng vươn tới chỗ Nhạc Nhạc rung rinh chỉ điểm, cho thấy nguyên nhân vì sao hôm nay nó lại giương cờ nhanh như thế.
Mạnh Nhạc Nhạc nuốt nước bọt, anh vẫn ăn mặc tây trang cà vạt, hào hoa phong nhã nằm trên giường tự sướng, không hiểu sao có một lại dụ dỗ không thể tả bằng lời, cô vất vả lắm mới kiềm chế được dục vọng bản thân, tiếp tục đọc số liệu.
"Nhịp tim 100, huyết áp 140/85, cơ bắp căng cứng, hô hấp nhanh hơn, mao mạch cùng mạch máu xung huyết..."
Đo đo đạc đạc, cô không nhịn được đưa tay xoa lên gậy thịt, thứ này vừa nóng còn còn vừa cứng, độ ấm như muốn thiêu đốt cả người.
Động tác của cô mang đến cho anh một cơn tê dại, Trần Kiến Bạch không nhịn được kêu ra tiếng.
Mạnh Nhạc Nhạc sực tỉnh, đường hoàng che giấu hành vi dâm dê của mình.
"Em kiểm tra thử xem độ cứng và độ ấm của nó thế nào, giáo sư Trần cứ tiếp tục đi, em cần thu thập càng nhiều số liệu càng tốt."
Trần Kiến Bạch khẽ cắn đôi môi khô khốc, khớp xương ngón tay thon dài đầy sức mạnh, cầm chắc dương vật đã ấm nóng, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Anh khống chế bản thân, hết sức cố gắng để nhìn mình có vẻ chuyên nghiệp khách quan, vì khoa học hiến thân một chút.
Người đàn ông hiện tại còn ăn mặc rất chỉnh tề, nửa người trên không hề xốc xếch, áo sơ mi màu trắng vẫn còn cài nút đến tận cổ, vẻ mặt nghiêm trọng, nỗ lực kiềm chế cơ mặt đang muốn giãn ra, vậy mà nửa thân dưới lại bại lộ sạch sẽ, dương vật thẳng tắp thô to lúc ẩn lúc hiện trong tay anh.
Mạnh Nhạc Nhạc cảm thấy nếu hiện tại che đi nửa người dưới của anh, bất luận ai cũng đều sẽ cảm thấy người đàn ông này đang nghiêm túc nghiên cứu khoa học chứ không phải đang thủ dâm, có khi còn tưởng anh đang cầm cái ống nghiệm chứ không phải dương vật, hoàn toàn không hề nghi ngờ.
Trái tim cô chợt đập điên cuồng, cô bỗng có cảm giác như ánh mắt cùng thân thể của mình đều theo từng động tác của anh mà phập phồng lên xuống.
Cô không nhịn được muốn phá hỏng vẻ kiềm chế này của anh, muốn xé toang lớp áo sơ mi trắng, xé rách cái dáng vẻ đứng đắn này, làm anh phải điên cuồng như dã thú đè trên người cô, cây hàng thô to kia bất chấp tất cả cắm rút vào cô, khi đó vách âm đạo đều sẽ bị căng ra rộng mở, mỗi một cú đâm đều sẽ làm nước dâm tràn trề trào ra sung sướng.
Chỉ dựa vào ấn tượng của thị giác cùng ảo tưởng của bản thân, quần lót Nhạc Nhạc đã hoàn toàn ướt đẫm.
Theo động tác nhanh hơn của người đàn ông, lỗ chuông chảy ra một ít chất lỏng, Mạnh Nhạc Nhạc xấu tính lấy một ống hút, nhẹ nhàng đè lên quy đầu hút lấy, thu được ít dịch lỏng nhờn loãng.
Cô nhỏ lên mặt kính, vẻ mặt đứng đắn quan sát, còn đánh giá:
"Trong suốt, không màu, trạng thái nhờn dính."
Vừa nói Mạnh Nhạc Nhạc còn liếm một cái, đầu lưỡi cuốn lấy chất lỏng nuốt xuống.
"Không có vị gì, giáo sư Trần, anh cũng nếm thử đi."
Vừa nói vừa dùng ngón tay chấm lấy một chút, dọc theo khóe môi hơi hé mở của anh mò vào, còn cố ý khuấy loạn lên lưỡi anh, khiêu khích trần trụi nhưng lại rất vô trách nhiệm.
Trần Kiến Bạch ngậm lấy ngón tay cô, bị bắt phải liếm láp sạch sẽ dịch thể của mình, khát vọng trong thân thể ngày một gia tăng, anh cố gắng nhớ lại hướng dẫn đã đọc lúc trước, cố không từ bỏ thân phận người làm nghiên cứu khoa học:
"Cái này là dịch tuyến niệu đạo, còn gọi là tiền tinh, có thể dùng để bôi trơn quy đầu, không màu không vị."
Lúc này đã qua đi mấy chục phút, người đàn ông vừa nói một bên còn vừa sóc lọ, điều duy nhất khác biệt là cường độ của anh đã mạnh hơn, thứ kia càng lúc càng thô cứng, màu sắc cũng thẫm hơn, Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông nỗ lực duy trì dáng vẻ, tò mò hỏi:
"Giáo sư Trần, ngày thường anh cũng lâu như vậy sao?"
Trần Kiến Bạch hé miệng, nhưng không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, trên thực tế, trước kia anh vẫn luôn thấy chuyện này rất phiền phức, vì anh không ham thích với việc tự sướng, thấy nó quá lãng phí thời gian, có thời gian để làm chuyện này, anh đều có thể hoàn thành mấy cái thí nghiệm.
"Ngày thường đại khái cũng chừng 40 phút."
Mạnh Nhạc Nhạc bật cười, việc này không đáng để kiêu ngạo sao? Sao anh cứ có vẻ xấu hổ chứ như mắc lỗi gì không bằng. Nhưng như vậy cũng rất đáng yêu nha.
Mạnh Nhạc Nhạc không muốn cứ ngồi xem thế nữa, cô đưa tay cầm lấy dương vật của anh, bàn tay còn chút hơi lạnh kích thích làm Trần Kiến Bạch khẽ run rẩy, số liệu trên các dụng cụ đo đạc lập tức nhảy lên.
Cái đầu tròn tròn thô thô này rất khó để dùng một bàn tay cầm hết, cô bèn dùng cả hai tay cầm lên, từ dưới gốc bắt đầu vỗ về, lòng bàn tay non mềm lướt qua từng đường gân nhô lên, thẳng đến quy đầu còn vòng vèo xoa nắn, nặng nhẹ vừa phải vuốt ve trên lỗ chuông.
Động tác này so với Trần Kiến Bạch tự làm thì dịu dàng tinh tế hơn nhiều, còn có sự kích thích không sao tả xiết, người đàn ông căng chặt thân mình, giống như dê con đợi làm thịt.
Tính thích đùa dai của Mạnh Nhạc Nhạc bị khơi gợi, còn muốn thử chơi thêm nhiều trò nữa.
Cô đưa một bàn tay cởi bỏ áo blouse trắng, cởi cả áo sơ mi cùng áo ngực bên trong, hai luồng vú trắng tinh bại lộ trong không khí, còn tưng tưng xóc nảy, no căng đầy đặn, màu sắc trong trắng, như trái đào tròn trịa ngọt thơm quyến rũ ánh mắt người đàn ông đến đỏ cả lên.
Không biết là bởi vì không khí hơi lạnh hay do tầm mắt của anh quá lộ liễu, núm vú phấn hồng cũng chậm rãi đứng thẳng lên, mời người mặc sức tùy ý.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã thở dồn dập, trong cổ họng khát vọng khô khốc, dưới thân lại là dòng nước không ngừng trào ra, cô nghẹn ngào nói:
"Giáo sư Trần, chơi vú cũng là một phần quan trọng trong thí nghiệm tình dục đó."
Hứ, ở lại để ăn cơm chó ngập răng à.
Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, hai người nãy còn rất thẳng thắn thản nhiên giờ lại thấy ngượng ngùng, phải biết rằng đây chính là lần đầu tiên bọn họ đều ở trong trạng thái thanh tỉnh mà muốn... Làm tình, còn là ở một địa phương xa lạ.
Trần Kiến Bạch làm như không có việc gì cầm lấy quyển hướng dẫn nghiêm túc đọc lên, đoạn đầu là giới thiệu về các loại dụng cụ thì cũng thôi đi, chờ đọc đến đoạn sau, tất cả đều là đủ các loại hình ảnh các tư thế, anh run rẩy khép sách lại, ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, thế nhưng không dám nhìn Mạnh Nhạc Nhạc lấy một cái.
Nhìn anh thế này, Mạnh Nhạc Nhạc thật ra bình tĩnh hơn nhiều, cô bắt đầu nghiên cứu các loại đồng phục đóng vai khác nhau: học sinh ngây thơ đáng yêu, quân phục nghiêm trang chỉnh tề, y tá dịu dàng điềm tĩnh, quyến rũ mê người hở hang táo bạo... Chậc chậc, đống này đều là kết tinh của trí tuệ cả đấy, xin cho đống đạo cụ một tràng vỗ tay~
Suy nghĩ một chút, cô rút ra một bộ áo blouse trắng khoác ra ngoài, cực kỳ nghiêm túc nói:
"Giáo sư Trần, ngài biết đấy, nghiên cứu khoa học là một việc rất nghiêm túc, nếu chúng ta đã nhận lời ủy thác của người khác thì cũng phải đưa được ra số liệu chuẩn xác, hiện tại để tôi tới kiểm tra ngài một chút, hy vọng ngài phối hợp."
Trần Kiến Bạch nghiêm nghị hẳn lên, lập tức lay tỉnh bản thân, không ngờ ở phương diện giác ngộ anh còn không bằng Nhạc Nhạc, nhiều năm như vậy đã học hành vô ích sao? Anh ngồi nghiêm chỉnh, không dám miên man suy nghĩ nữa.
"Được, anh sẽ phối hợp em, em không cần dùng kính ngữ với anh, có hơi... ngang tai." Cứ như anh đã già lắm rồi không bằng...
Mạnh Nhạc Nhạc biết nghe lời phải đáp ứng, lấy ra nguyên bộ thiết bị chữa bệnh dán lên người anh, bắt đầu đọc nhịp tim, huyết áp, còn lấy quyển sổ nhỏ ghi ghi chép chép.
"Nhịp tim 80, huyết áp 120/65, trạng thái bình thường, hiện tại em muốn bắt đầu tiến hành thử kích thích, có thể chứ, giáo sư Trần?"
Nói xong 3 chữ cuối cùng, Mạnh Nhạc Nhạc hơi cất giọng cao lên, tựa hồ mang theo chút ý tứ.
Trần Kiến Bạch nắm chặt tay, trong cổ họng hơi ngứa ngáy, anh nhẹ nhàng trả lời:
"Ừ, có thể."
"Giáo sư Trần đừng quá căng thẳng, chúng ta trước tâm sự một chút, xin hỏi giáo sư Trần bình thường anh bao lâu thì tự an ủi một lần, thói quen khi tự xử thì sẽ chọn tư thế nào?"
Mặt mũi Trần Kiến Bạch đã hoàn toàn đỏ lừ, anh nỗ lực nói với bản thân, đây đều là vì khoa học, mình không thể hẹp hòi như thế, sau khi nhớ lại bèn đáp:
"Đều đặn một hai tháng một lần, có đôi khi đang bận làm việc với hạng mục thì không biết nữa, tư... tư thế giống nhau... đều là nằm, tư thế thông thường."
Mạnh Nhạc Nhạc mỉm cười, nhìn người đàn ông đang rất quẫn bách, không hề có chút thông cảm nào cho người ta, chỉ tiếp tục nhắc tới yêu cầu khác:
"Giáo sư Trần, em là con gái nên không hiểu lắm tư thế bình thường anh bảo, anh có thể biểu diễn được không? Đều là vì khoa học mà."
Mấy chữ cuối cùng chặn Kiến Bạch á khẩu không trả lời được gì, anh chỉ có thể nghe lời nửa ngồi nửa nằm trên giường lớn, chậm rãi với tay xuống dây lưng, tiếng lách cách cởi khóa, tiếng kéo khóa quần trượt xuống vang lên trong căn phòng im ắng cực kỳ rõ ràng.
Dưới khóa kéo là quần lót màu trắng, Trần Kiến Bạch hít một hơi thật sâu, đôi mắt nhắm nghiền kéo quần lót xuống, lộ ra con thú đang ngủ đông lúc này đã có chút phản ứng, chỉ hơi nửa mềm yên ổn chôn trong bụi cỏ thưa thớt, đầu nấm thô to vừa nhìn đã làm người khác phải rùng mình, chẳng tương xứng chút nào với thân thể thanh mảnh của người đàn ông cả.
Trần Kiến Bạch do dự vươn một bàn tay cầm thứ kia lên, chuyển động trên dưới, khàn giọng đáp:
"Chính, chính là như vậy."
Động tác của anh qua loa cho có lệ, nhưng cái chân giữa không chịu nổi cảnh tượng kích thích này đã run run rẩy rẩy cứng lên, thân gậy sung huyết, quy đầu thô to vươn thẳng.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã thấy ngứa ngáy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc hỏi tiếp:
"Giáo sư Trần, ngày thường anh cũng cương cứng với tốc độ này sao? Cũng quen dùng tay trái sao?"
"Không, không phải, ngày thường sẽ cương cứng chậm hơn một chút, anh vốn thuận tay trái."
Lúc nói lời này, Trần Kiến Bạch liếc mắt nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, đồ vật dưới thân cũng theo động tác của anh mà càng ngày càng cứng, thậm chí còn có xu hướng vươn tới chỗ Nhạc Nhạc rung rinh chỉ điểm, cho thấy nguyên nhân vì sao hôm nay nó lại giương cờ nhanh như thế.
Mạnh Nhạc Nhạc nuốt nước bọt, anh vẫn ăn mặc tây trang cà vạt, hào hoa phong nhã nằm trên giường tự sướng, không hiểu sao có một lại dụ dỗ không thể tả bằng lời, cô vất vả lắm mới kiềm chế được dục vọng bản thân, tiếp tục đọc số liệu.
"Nhịp tim 100, huyết áp 140/85, cơ bắp căng cứng, hô hấp nhanh hơn, mao mạch cùng mạch máu xung huyết..."
Đo đo đạc đạc, cô không nhịn được đưa tay xoa lên gậy thịt, thứ này vừa nóng còn còn vừa cứng, độ ấm như muốn thiêu đốt cả người.
Động tác của cô mang đến cho anh một cơn tê dại, Trần Kiến Bạch không nhịn được kêu ra tiếng.
Mạnh Nhạc Nhạc sực tỉnh, đường hoàng che giấu hành vi dâm dê của mình.
"Em kiểm tra thử xem độ cứng và độ ấm của nó thế nào, giáo sư Trần cứ tiếp tục đi, em cần thu thập càng nhiều số liệu càng tốt."
Trần Kiến Bạch khẽ cắn đôi môi khô khốc, khớp xương ngón tay thon dài đầy sức mạnh, cầm chắc dương vật đã ấm nóng, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Anh khống chế bản thân, hết sức cố gắng để nhìn mình có vẻ chuyên nghiệp khách quan, vì khoa học hiến thân một chút.
Người đàn ông hiện tại còn ăn mặc rất chỉnh tề, nửa người trên không hề xốc xếch, áo sơ mi màu trắng vẫn còn cài nút đến tận cổ, vẻ mặt nghiêm trọng, nỗ lực kiềm chế cơ mặt đang muốn giãn ra, vậy mà nửa thân dưới lại bại lộ sạch sẽ, dương vật thẳng tắp thô to lúc ẩn lúc hiện trong tay anh.
Mạnh Nhạc Nhạc cảm thấy nếu hiện tại che đi nửa người dưới của anh, bất luận ai cũng đều sẽ cảm thấy người đàn ông này đang nghiêm túc nghiên cứu khoa học chứ không phải đang thủ dâm, có khi còn tưởng anh đang cầm cái ống nghiệm chứ không phải dương vật, hoàn toàn không hề nghi ngờ.
Trái tim cô chợt đập điên cuồng, cô bỗng có cảm giác như ánh mắt cùng thân thể của mình đều theo từng động tác của anh mà phập phồng lên xuống.
Cô không nhịn được muốn phá hỏng vẻ kiềm chế này của anh, muốn xé toang lớp áo sơ mi trắng, xé rách cái dáng vẻ đứng đắn này, làm anh phải điên cuồng như dã thú đè trên người cô, cây hàng thô to kia bất chấp tất cả cắm rút vào cô, khi đó vách âm đạo đều sẽ bị căng ra rộng mở, mỗi một cú đâm đều sẽ làm nước dâm tràn trề trào ra sung sướng.
Chỉ dựa vào ấn tượng của thị giác cùng ảo tưởng của bản thân, quần lót Nhạc Nhạc đã hoàn toàn ướt đẫm.
Theo động tác nhanh hơn của người đàn ông, lỗ chuông chảy ra một ít chất lỏng, Mạnh Nhạc Nhạc xấu tính lấy một ống hút, nhẹ nhàng đè lên quy đầu hút lấy, thu được ít dịch lỏng nhờn loãng.
Cô nhỏ lên mặt kính, vẻ mặt đứng đắn quan sát, còn đánh giá:
"Trong suốt, không màu, trạng thái nhờn dính."
Vừa nói Mạnh Nhạc Nhạc còn liếm một cái, đầu lưỡi cuốn lấy chất lỏng nuốt xuống.
"Không có vị gì, giáo sư Trần, anh cũng nếm thử đi."
Vừa nói vừa dùng ngón tay chấm lấy một chút, dọc theo khóe môi hơi hé mở của anh mò vào, còn cố ý khuấy loạn lên lưỡi anh, khiêu khích trần trụi nhưng lại rất vô trách nhiệm.
Trần Kiến Bạch ngậm lấy ngón tay cô, bị bắt phải liếm láp sạch sẽ dịch thể của mình, khát vọng trong thân thể ngày một gia tăng, anh cố gắng nhớ lại hướng dẫn đã đọc lúc trước, cố không từ bỏ thân phận người làm nghiên cứu khoa học:
"Cái này là dịch tuyến niệu đạo, còn gọi là tiền tinh, có thể dùng để bôi trơn quy đầu, không màu không vị."
Lúc này đã qua đi mấy chục phút, người đàn ông vừa nói một bên còn vừa sóc lọ, điều duy nhất khác biệt là cường độ của anh đã mạnh hơn, thứ kia càng lúc càng thô cứng, màu sắc cũng thẫm hơn, Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người đàn ông nỗ lực duy trì dáng vẻ, tò mò hỏi:
"Giáo sư Trần, ngày thường anh cũng lâu như vậy sao?"
Trần Kiến Bạch hé miệng, nhưng không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, trên thực tế, trước kia anh vẫn luôn thấy chuyện này rất phiền phức, vì anh không ham thích với việc tự sướng, thấy nó quá lãng phí thời gian, có thời gian để làm chuyện này, anh đều có thể hoàn thành mấy cái thí nghiệm.
"Ngày thường đại khái cũng chừng 40 phút."
Mạnh Nhạc Nhạc bật cười, việc này không đáng để kiêu ngạo sao? Sao anh cứ có vẻ xấu hổ chứ như mắc lỗi gì không bằng. Nhưng như vậy cũng rất đáng yêu nha.
Mạnh Nhạc Nhạc không muốn cứ ngồi xem thế nữa, cô đưa tay cầm lấy dương vật của anh, bàn tay còn chút hơi lạnh kích thích làm Trần Kiến Bạch khẽ run rẩy, số liệu trên các dụng cụ đo đạc lập tức nhảy lên.
Cái đầu tròn tròn thô thô này rất khó để dùng một bàn tay cầm hết, cô bèn dùng cả hai tay cầm lên, từ dưới gốc bắt đầu vỗ về, lòng bàn tay non mềm lướt qua từng đường gân nhô lên, thẳng đến quy đầu còn vòng vèo xoa nắn, nặng nhẹ vừa phải vuốt ve trên lỗ chuông.
Động tác này so với Trần Kiến Bạch tự làm thì dịu dàng tinh tế hơn nhiều, còn có sự kích thích không sao tả xiết, người đàn ông căng chặt thân mình, giống như dê con đợi làm thịt.
Tính thích đùa dai của Mạnh Nhạc Nhạc bị khơi gợi, còn muốn thử chơi thêm nhiều trò nữa.
Cô đưa một bàn tay cởi bỏ áo blouse trắng, cởi cả áo sơ mi cùng áo ngực bên trong, hai luồng vú trắng tinh bại lộ trong không khí, còn tưng tưng xóc nảy, no căng đầy đặn, màu sắc trong trắng, như trái đào tròn trịa ngọt thơm quyến rũ ánh mắt người đàn ông đến đỏ cả lên.
Không biết là bởi vì không khí hơi lạnh hay do tầm mắt của anh quá lộ liễu, núm vú phấn hồng cũng chậm rãi đứng thẳng lên, mời người mặc sức tùy ý.
Mạnh Nhạc Nhạc cũng đã thở dồn dập, trong cổ họng khát vọng khô khốc, dưới thân lại là dòng nước không ngừng trào ra, cô nghẹn ngào nói:
"Giáo sư Trần, chơi vú cũng là một phần quan trọng trong thí nghiệm tình dục đó."
Danh sách chương