Đến tận khi cửa phòng được gõ mở ra, trước cửa là người phụ nữ với khuôn mặt thấp thỏm lo lắng đứng đó, Mạnh Nhạc Nhạc vẫn không thể chấp nhận được chuyện này.
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ lại gặp được người này ở đây.
Mẹ ruột của cô —— Nhậm Tương Ninh.
Từ năm cô 7 tuổi cho đến năm 25 tuổi, đã qua 18 năm, giờ đây Mạnh Nhạc Nhạc mới gặp lại người phụ nữ này.
Gương mặt bà vẫn chẳng khác gì năm đó, điều duy nhất thay đổi có lẽ là những nếp nhăn trên khoé mắt.
Không, bà đã trở thành một người phụ nữ rất có khí chất rồi.
Hiện tại, bà đã không còn vẻ ngoài trẻ trung ngây thơ trước kia nữa, bà biết ăn mặc khéo léo xa hoa, lại có thân phận cao quý hơn xưa, mỗi một điểm đều khác xa người đàn bà nhà quê năm đó huyện một trời một vực.
Đã từng có một khoảng thời gian dài, Mạnh Nhạc Nhạc cho rằng mình đã quên mất diện mạo của bà, nhưng đến giờ khi đứng đối diện nhau, cô mới phát hiện, mình chưa bao giờ quên cả.
Và cô cũng chưa bao giờ quên, mình, là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Đã bao đêm cô một mình ngồi trước cửa nhà chờ đợi, chỉ mong mẹ cô có thể trở về một lần nữa.
Đã bao khoảnh khắc, cô khát vọng có được một gia đình hạnh phúc, có thể cảm nhận được tình thương dịu dàng từ người mẹ.
Nhưng rồi... đều không có.
Cô bắt đầu nghi ngờ, ghét bỏ bản thân, cô kiềm chế được mà suy nghĩ, rằng có lẽ là do mình không tốt, mình không đủ ngoan, không đủ làm cho người ta yêu thương.
Thế nên mới có thể bị bỏ rơi...
Sự hoài nghi đó giống như một hạt giống bị chôn sâu, nó nảy mầm, bén rễ trong tim cô, khiến cô luôn thấp thỏm bất an khi giao lưu với người khác.
Không giao lưu, không tin tưởng, sẽ không có tổn thương, cũng sẽ không bị vứt bỏ.
Thế nên...
Trong quá trình thực nghiệm, nếu như cô có những bất đồng với bạn học hay các giáo viên, phản ứng đầu tiên của Mạnh Nhạc Nhạc đều sẽ là nhẫn nhịn, chứ cô không nghĩ đến việc sẽ đi nói với Tề Ngọc để tìm cách giải quyết.
Hạng mục thí nghiệm bị người khác trắng trợn cướp mất, phản ứng đầu tiên của cô không phải là cứng rắn đứng lên đối đầu, mà là trước tiên nhẫn nhịn một chút, chờ đợi đối thủ tự tìm đường thua.
Khi diễn thuyết bị người khác đối xử bất công, cô cũng không dám xông lên bảo vệ quyền lợi bản thân.
......
Và đứng trước tình cảm cũng thế.
Khi cô và Tiêu Diệp có hiểu lầm, phản ứng đầu tiên của cô —— lại chính là lùi bước.
Cô sợ, sợ rằng mình sẽ hùng hổ chạy tới trước mặt Tiêu Diệp, nói rằng: "Trước đây tôi chính là người như thế đấy, anh không thể chấp nhận được thì chúng ta đường ai nấy đi, còn anh mới là người làm tôi ghê tởm!"
Lục Vị nói muốn cô làm bạn gái anh, cô không cần suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối.
Đến khi Trần Kiến Bạch theo đuổi, cô thà tiếp tục mối quan hệ mập mờ, chứ không hề nghĩ sẽ chọc thủng lớp màn mỏng manh ngăn cách giữa hai người, mãi không dám tiến thêm một bước.
......
Cô không tin người khác, cũng không tin chính mình.
Sự xuất hiện của Hệ thống thật sự đã cho Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác an toàn rất lớn. Cô bắt đầu bước ra khỏi cái lồng do chính mình dựng nên, cũng sẵn sàng tin tưởng một số người, sẵn sàng thay đổi một số việc.
Cô cho rằng, chẳng phải bản thân mình đã thay đổi rất tốt sao? Lúc trước cô tự ti nhút nhát bấy nhiêu, giờ đã có thể tự mình làm được cả một hạng mục nghiên cứu, đã có thể đứng trên đài cao diễn thuyết rõ ràng.
Nhưng sự thật là, cô vẫn chẳng có gì thay đổi, trái tim của cô vẫn như trước, vẫn là một Mạnh Nhạc Nhạc nhút nhát.
Nhìn thì tưởng như cô tự tin phóng khoáng, nhưng thật ra vẫn chỉ là một kẻ tự ti.
-
Lúc này, Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người phụ nữ đối diện đứng trước cửa, dường như bà cũng đang rất hồi hộp.
Nỗi uất hận trong lòng cô dâng trào, cô nghe được giọng nói đầy châm chọc mỉa mai của mình:
"Xin hỏi Trần phu nhân có chuyện gì không?"
Đôi mắt của người phụ nữ trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều, miệng bà hé mở mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ hỏi một câu rất xã giao:
"Nhạc Nhạc, con sống... có tốt không?"
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi nở nụ cười nhạt, khoé miệng giương lên lại chẳng mang tình cảm gì, đáp như chế giễu:
"Trần phu nhân, tôi không biết bà đứng ở lập trường nào để hỏi những lời này nữa. Nếu quý phu nhân Trần đây hỏi tôi với thân phận hiện tại thì thật ngại quá, tôi không dám trèo cao quen biết với bà, mà chuyện của tôi cũng chẳng liên quan gì đến bà cả. Còn nếu bà hỏi tôi với thân phân Nhậm Tương Ninh hỏi thăm Mạnh Nhạc Nhạc của 18 năm trước, thì thật xin lỗi, bà không đủ tư cách."
Nói xong lời này, Mạnh Nhạc Nhạc đóng sầm cửa thật mạnh, cứ như muốn nhốt hết những giọt nước mắt của người phụ nữ kia ngoài cửa.
Cô xem như không có việc gì bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, viết báo cáo thực nghiệm, giống như chẳng có gì ảnh hưởng đến cô, nhưng hơn mười phút sau, cửa phòng lại bị gõ vang lên.
Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu thấy hơi phiền, cô chắc chắn sẽ không tha thứ, chẳng lẽ người này cứ một hai phải để cô chửi ầm lên mới có thể hết hy vọng sao??
Cô mở cửa phòng ra, vừa chuẩn bị lên tiếng thì sững sờ.
Người ngoài cửa không phải Nhậm Tương Ninh mà là 2 ông già, một cao một thấp, mặc áo thụng dài, còn cầm một chiếc bàn bát quái hình hoa sen màu đen.(*状台子: từ này hơi khó dịch, đây ko hẳn là bàn bát quái, nhưng cũng là 1 dạng dụng cụ huyền học)
Trực giác mách bảo, cô nhanh chóng đóng cửa chạy trở vào, thậm chí bắt đầu điều động Hệ thống, vận chuyển linh lực.
Trực giác của cô đã đúng.
Nhưng trước sự chênh lệch thực lực, tất cả đều chỉ phí công vô ích. Lão lùn chỉ mới nhẹ nhàng phất tay một cái, cánh cửa đã vỡ nát, thậm chí cả cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu thay đổi, giọng nói của lão già kia chợt vang lên.
"Cô bé, chúng ta có thể tìm ra cô rất dễ dàng."
"Các ông là ai, muốn gì?"
Mạnh Nhạc Nhạc vừa cố hết sức kéo dài thời gian, vừa gọi Hệ thống mở ra nhiệm vụ nhưng nó lại không hề phản ứng, thứ duy nhất cô có thể sử dụng chỉ có linh lực.
"Ta khuyên cô đừng phí công làm gì. Ở trong kết giới của chúng ta thì pháp khí của cô cũng chỉ vô dụng. Hừ, muốn biết chúng ta là ai? Nói ra sẽ dọa chết cô đấy, bọn ta là..."
"Đủ rồi, im mồm nhanh tay lên, nói lắm thế hả... Để tôi đến..."
Lão già cao kia lạnh lùng nói, giọng nói khàn khàn khó nghe, nói đến câu sau đã lập tức giật lấy đài sen màu đen, chĩa về phía Mạnh Nhạc Nhạc rồi niệm chú ngữ.
Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng giữ bình tĩnh, hai người này hẳn là nhắm vào Hệ thống. Chính ra cô nên sớm nghĩ đến, nếu Hệ thống và linh lực đều tồn tại thì người tu tiên cũng chưa chắc chỉ là truyền thuyết, cả lần gặp nguy hiểm ở nhà họ Lục sớm đã được Hệ thống cảnh báo từ lâu, là do cô quá bất cẩn.
Nhưng lúc này nói gì cũng đều đã muộn, cô chỉ có thể vận chuyển toàn bộ linh lực, bảo vệ các vị trí quan trọng của thân thể.
Đài sen màu đen chuyển động trở nên càng lúc càng lớn, phía trên phóng ra một luồng sáng bắn về phía Mạnh Nhạc Nhạc, cỗ áp lực cực lớn lập tức ép xuống, thực lực áp chế tuyệt đối, kết quả đã quá rõ ràng, cô sẽ chết.
Chính trong khoảnh khắc đó, Mạnh Nhạc Nhạc đã nghĩ gì?
Cô đầu tiên là nghĩ, thật đáng tiếc, thí nghiệm còn chưa làm xong mà.
Ngay sau đó lại cảm thấy, Trần Kiến Bạch nhất định sẽ giúp cô hoàn thành tất cả công việc kế tiếp, vậy cũng không quá uổng phí nhỉ.
Rồi những người cô đã từng gặp đều lần lượt hiện lên trong tâm trí cô.
Có người cô nợ họ, cũng có người họ nợ cô, có người từng yêu, cũng có người từng hận.
Không mất mát, không lưu luyến.
Chỉ là... cô cảm thấy có lỗi với ông già ở nhà, chỉ hy vọng phương thuốc cô để lại có thể đem đến hạnh phúc cho ông.
Mạnh Nhạc Nhạc từ từ nhắm mắt lại.
Nghe theo ý trời, bỏ mạng thôi.
Cô chưa từng nghĩ, mình sẽ lại gặp được người này ở đây.
Mẹ ruột của cô —— Nhậm Tương Ninh.
Từ năm cô 7 tuổi cho đến năm 25 tuổi, đã qua 18 năm, giờ đây Mạnh Nhạc Nhạc mới gặp lại người phụ nữ này.
Gương mặt bà vẫn chẳng khác gì năm đó, điều duy nhất thay đổi có lẽ là những nếp nhăn trên khoé mắt.
Không, bà đã trở thành một người phụ nữ rất có khí chất rồi.
Hiện tại, bà đã không còn vẻ ngoài trẻ trung ngây thơ trước kia nữa, bà biết ăn mặc khéo léo xa hoa, lại có thân phận cao quý hơn xưa, mỗi một điểm đều khác xa người đàn bà nhà quê năm đó huyện một trời một vực.
Đã từng có một khoảng thời gian dài, Mạnh Nhạc Nhạc cho rằng mình đã quên mất diện mạo của bà, nhưng đến giờ khi đứng đối diện nhau, cô mới phát hiện, mình chưa bao giờ quên cả.
Và cô cũng chưa bao giờ quên, mình, là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Đã bao đêm cô một mình ngồi trước cửa nhà chờ đợi, chỉ mong mẹ cô có thể trở về một lần nữa.
Đã bao khoảnh khắc, cô khát vọng có được một gia đình hạnh phúc, có thể cảm nhận được tình thương dịu dàng từ người mẹ.
Nhưng rồi... đều không có.
Cô bắt đầu nghi ngờ, ghét bỏ bản thân, cô kiềm chế được mà suy nghĩ, rằng có lẽ là do mình không tốt, mình không đủ ngoan, không đủ làm cho người ta yêu thương.
Thế nên mới có thể bị bỏ rơi...
Sự hoài nghi đó giống như một hạt giống bị chôn sâu, nó nảy mầm, bén rễ trong tim cô, khiến cô luôn thấp thỏm bất an khi giao lưu với người khác.
Không giao lưu, không tin tưởng, sẽ không có tổn thương, cũng sẽ không bị vứt bỏ.
Thế nên...
Trong quá trình thực nghiệm, nếu như cô có những bất đồng với bạn học hay các giáo viên, phản ứng đầu tiên của Mạnh Nhạc Nhạc đều sẽ là nhẫn nhịn, chứ cô không nghĩ đến việc sẽ đi nói với Tề Ngọc để tìm cách giải quyết.
Hạng mục thí nghiệm bị người khác trắng trợn cướp mất, phản ứng đầu tiên của cô không phải là cứng rắn đứng lên đối đầu, mà là trước tiên nhẫn nhịn một chút, chờ đợi đối thủ tự tìm đường thua.
Khi diễn thuyết bị người khác đối xử bất công, cô cũng không dám xông lên bảo vệ quyền lợi bản thân.
......
Và đứng trước tình cảm cũng thế.
Khi cô và Tiêu Diệp có hiểu lầm, phản ứng đầu tiên của cô —— lại chính là lùi bước.
Cô sợ, sợ rằng mình sẽ hùng hổ chạy tới trước mặt Tiêu Diệp, nói rằng: "Trước đây tôi chính là người như thế đấy, anh không thể chấp nhận được thì chúng ta đường ai nấy đi, còn anh mới là người làm tôi ghê tởm!"
Lục Vị nói muốn cô làm bạn gái anh, cô không cần suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối.
Đến khi Trần Kiến Bạch theo đuổi, cô thà tiếp tục mối quan hệ mập mờ, chứ không hề nghĩ sẽ chọc thủng lớp màn mỏng manh ngăn cách giữa hai người, mãi không dám tiến thêm một bước.
......
Cô không tin người khác, cũng không tin chính mình.
Sự xuất hiện của Hệ thống thật sự đã cho Mạnh Nhạc Nhạc cảm giác an toàn rất lớn. Cô bắt đầu bước ra khỏi cái lồng do chính mình dựng nên, cũng sẵn sàng tin tưởng một số người, sẵn sàng thay đổi một số việc.
Cô cho rằng, chẳng phải bản thân mình đã thay đổi rất tốt sao? Lúc trước cô tự ti nhút nhát bấy nhiêu, giờ đã có thể tự mình làm được cả một hạng mục nghiên cứu, đã có thể đứng trên đài cao diễn thuyết rõ ràng.
Nhưng sự thật là, cô vẫn chẳng có gì thay đổi, trái tim của cô vẫn như trước, vẫn là một Mạnh Nhạc Nhạc nhút nhát.
Nhìn thì tưởng như cô tự tin phóng khoáng, nhưng thật ra vẫn chỉ là một kẻ tự ti.
-
Lúc này, Mạnh Nhạc Nhạc nhìn người phụ nữ đối diện đứng trước cửa, dường như bà cũng đang rất hồi hộp.
Nỗi uất hận trong lòng cô dâng trào, cô nghe được giọng nói đầy châm chọc mỉa mai của mình:
"Xin hỏi Trần phu nhân có chuyện gì không?"
Đôi mắt của người phụ nữ trong nháy mắt ảm đạm đi rất nhiều, miệng bà hé mở mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ hỏi một câu rất xã giao:
"Nhạc Nhạc, con sống... có tốt không?"
Mạnh Nhạc Nhạc không khỏi nở nụ cười nhạt, khoé miệng giương lên lại chẳng mang tình cảm gì, đáp như chế giễu:
"Trần phu nhân, tôi không biết bà đứng ở lập trường nào để hỏi những lời này nữa. Nếu quý phu nhân Trần đây hỏi tôi với thân phận hiện tại thì thật ngại quá, tôi không dám trèo cao quen biết với bà, mà chuyện của tôi cũng chẳng liên quan gì đến bà cả. Còn nếu bà hỏi tôi với thân phân Nhậm Tương Ninh hỏi thăm Mạnh Nhạc Nhạc của 18 năm trước, thì thật xin lỗi, bà không đủ tư cách."
Nói xong lời này, Mạnh Nhạc Nhạc đóng sầm cửa thật mạnh, cứ như muốn nhốt hết những giọt nước mắt của người phụ nữ kia ngoài cửa.
Cô xem như không có việc gì bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, viết báo cáo thực nghiệm, giống như chẳng có gì ảnh hưởng đến cô, nhưng hơn mười phút sau, cửa phòng lại bị gõ vang lên.
Mạnh Nhạc Nhạc bắt đầu thấy hơi phiền, cô chắc chắn sẽ không tha thứ, chẳng lẽ người này cứ một hai phải để cô chửi ầm lên mới có thể hết hy vọng sao??
Cô mở cửa phòng ra, vừa chuẩn bị lên tiếng thì sững sờ.
Người ngoài cửa không phải Nhậm Tương Ninh mà là 2 ông già, một cao một thấp, mặc áo thụng dài, còn cầm một chiếc bàn bát quái hình hoa sen màu đen.(*状台子: từ này hơi khó dịch, đây ko hẳn là bàn bát quái, nhưng cũng là 1 dạng dụng cụ huyền học)
Trực giác mách bảo, cô nhanh chóng đóng cửa chạy trở vào, thậm chí bắt đầu điều động Hệ thống, vận chuyển linh lực.
Trực giác của cô đã đúng.
Nhưng trước sự chênh lệch thực lực, tất cả đều chỉ phí công vô ích. Lão lùn chỉ mới nhẹ nhàng phất tay một cái, cánh cửa đã vỡ nát, thậm chí cả cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu thay đổi, giọng nói của lão già kia chợt vang lên.
"Cô bé, chúng ta có thể tìm ra cô rất dễ dàng."
"Các ông là ai, muốn gì?"
Mạnh Nhạc Nhạc vừa cố hết sức kéo dài thời gian, vừa gọi Hệ thống mở ra nhiệm vụ nhưng nó lại không hề phản ứng, thứ duy nhất cô có thể sử dụng chỉ có linh lực.
"Ta khuyên cô đừng phí công làm gì. Ở trong kết giới của chúng ta thì pháp khí của cô cũng chỉ vô dụng. Hừ, muốn biết chúng ta là ai? Nói ra sẽ dọa chết cô đấy, bọn ta là..."
"Đủ rồi, im mồm nhanh tay lên, nói lắm thế hả... Để tôi đến..."
Lão già cao kia lạnh lùng nói, giọng nói khàn khàn khó nghe, nói đến câu sau đã lập tức giật lấy đài sen màu đen, chĩa về phía Mạnh Nhạc Nhạc rồi niệm chú ngữ.
Mạnh Nhạc Nhạc cố gắng giữ bình tĩnh, hai người này hẳn là nhắm vào Hệ thống. Chính ra cô nên sớm nghĩ đến, nếu Hệ thống và linh lực đều tồn tại thì người tu tiên cũng chưa chắc chỉ là truyền thuyết, cả lần gặp nguy hiểm ở nhà họ Lục sớm đã được Hệ thống cảnh báo từ lâu, là do cô quá bất cẩn.
Nhưng lúc này nói gì cũng đều đã muộn, cô chỉ có thể vận chuyển toàn bộ linh lực, bảo vệ các vị trí quan trọng của thân thể.
Đài sen màu đen chuyển động trở nên càng lúc càng lớn, phía trên phóng ra một luồng sáng bắn về phía Mạnh Nhạc Nhạc, cỗ áp lực cực lớn lập tức ép xuống, thực lực áp chế tuyệt đối, kết quả đã quá rõ ràng, cô sẽ chết.
Chính trong khoảnh khắc đó, Mạnh Nhạc Nhạc đã nghĩ gì?
Cô đầu tiên là nghĩ, thật đáng tiếc, thí nghiệm còn chưa làm xong mà.
Ngay sau đó lại cảm thấy, Trần Kiến Bạch nhất định sẽ giúp cô hoàn thành tất cả công việc kế tiếp, vậy cũng không quá uổng phí nhỉ.
Rồi những người cô đã từng gặp đều lần lượt hiện lên trong tâm trí cô.
Có người cô nợ họ, cũng có người họ nợ cô, có người từng yêu, cũng có người từng hận.
Không mất mát, không lưu luyến.
Chỉ là... cô cảm thấy có lỗi với ông già ở nhà, chỉ hy vọng phương thuốc cô để lại có thể đem đến hạnh phúc cho ông.
Mạnh Nhạc Nhạc từ từ nhắm mắt lại.
Nghe theo ý trời, bỏ mạng thôi.
Danh sách chương