Nhưng có lẽ định luật vai chính bất tử có hiệu lực, ngay sau đó, Mạnh Nhạc Nhạc cảm nhận được bản thân được ai đó ôm lấy, hai người bị luồng lực cực mạnh hất bay lên.
Kết giới đồng thời cũng vỡ tan, cảnh vật xung quanh cũng khôi phục lại như thường, hai người bị đánh bay lên đập vào cửa kính của khách sạn.
May mắn là khách sạn này chuyên phụ trách tiếp đón những nhà nghiên cứu khoa học của Đại hội khoa học, cũng đã từng xảy ra một sự cố, có một nhà khoa học nghiên cứu ra tên lửa đẩy động cơ laser từng bị ám sát bằng súng, thế nên từ sau đó, tất cả cửa sổ của nơi này đều được đổi thành kính chống đạn chắc chắn nhất.
Cũng bởi vậy, kể cả khi bị một luồng linh lực cực lớn va đập như hiện tại cũng chỉ khiến nó hơi rạn chứ vẫn chưa vỡ nát, cũng nhờ đó mà cứu bọn họ một mạng.
Mạnh Nhạc Nhạc bị đập lên cửa kính rồi ngã xuống, cô không rảnh để ý đến toàn thân đau nhức, chỉ sững sờ nhìn người phụ nữ đang hộc máu trong lòng mình, không dám tin vào những gì trước mắt.
Mới 10 phút trước... chỉ 10 phút trước, cô còn thầm mắng người này, bà đã rũ bỏ trách nhiệm, nhẫn tâm vứt bỏ cô.
Nhưng dù có hận đến mức nào, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn bà ấy chết.
Tựa như dù có yêu cỡ nào, cô cũng không muốn người khác dùng cả sinh mệnh để bảo hộ cô.
Cô run rẩy đưa tay kiểm tra tình trạng của bà, cô chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân sao không nỗ lực thêm một chút, y học cũng được, vũ lực cũng tốt, nếu cô cố gắng thêm một chút, lợi hại thêm một chút, mọi thứ sẽ không đến mức này, như thịt cá nằm trên thớt mặc người đối xử, hết đường xoay sở.
Bởi vì kết giới được giải trừ, Hệ thống rốt cuộc đã có phản ứng.
"Xin lỗi ký chủ, Hệ thống không phát hiện nguy hiểm kịp thời, hiện tại chỉ có thể chống cự được 30 giây, kiến nghị ký chủ lập tức mở ra Nhiệm vụ Học thức..."
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu, nhận ra hai người họ đang được bảo vệ trong một mái vòm màu vàng do Hệ thống phát ra, cũng tạm thời chặn lại công kích của lão già cao kia, Hệ thống xuất hiện tựa như cọng rơm cứu mạng vào phút cuối.
"Hệ thống, có thể cứu bà ấy không? Đại lục Y học có thể cứu được bà ấy không?"
"Xin lỗi, Hệ thống đại diện cho cấp độ cao nhất cũng không có cách nào cứu được, bà Nhậm đã vô phương cứu chữa."
Mạnh Nhạc Nhạc run rẩy, mặc kệ Hệ thống đang lặp đi lặp lại yêu cầu cô mở ra Nhiệm vụ Học thức, cô chỉ đột nhiên mở miệng:
"Có thể cho ta một thanh kiếm không?"
Hệ thống sửng sốt mất một giây tựa như khẽ thở dài, ngay sau đó, một thanh kiếm mang theo hoa văn thần bí xuất hiện trên tay cô, Mạnh Nhạc Nhạc nhẹ nhàng đặt bà nằm xuống mặt đất, cầm kiếm, vận chuyển linh lực toàn thân, bước ra khỏi vòm bảo vệ.
Từ khi đạt được Hệ thống đến nay đã hơn nửa năm, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không quan tâm lắm đến giá trị vũ lực, ngoài việc thiền để gia tăng linh lực thì cũng chỉ luyện tập quyền pháp cùng kiếm pháp cơ bản, mỗi ngày luyện được nhiều nhất cũng chỉ một tiếng.
Đến ngày hôm nay, cô cũng chỉ có nhiêu đó để sử dụng.
Cô nâng kiếm, trực tiếp đối mặt với công kích của lão già trước mắt, điên cuồng như không cần mạng nữa.
Lão già lùn đứng bên thế mà không công kích, chỉ đứng ngoài lải nhải:
"Ối chà, con bé nổi giận rồi kìa, này Đạo Khôn, ta đã bảo nói chuyện đàng hoàng trước đi mà không chịu. Cũng không biết sao kết giới lại không giữ được nhỉ? Còn để người thường đi vào được. Giờ ông còn giết người ta, lão bất tử Mộc gia kia lại sẽ tìm ông tính sổ đấy..."
Lão già cao tên Đạo Khôn nheo mắt, không rõ ý tứ hừ lạnh một tiếng, đẩy nhanh thế công trong tay .
Chỉ cần vài chiêu, Mạnh Nhạc Nhạc đã có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, linh lực của đối phương sắc bén như đao, từng nhát từng nhát chém lên người đều cắt da cắt thịt, máu dần dần rỉ ra, thân thể cũng ngày càng lạnh, thật sự không thể tìm được đường phản công.
Nhưng dần dần, cô bắt đầu tìm ra bí quyết, bắt đầu học được cách tránh đòn, học được cách dự đoán đòn tấn công, vận hết linh lực lên thân kiếm, lấy kiếm làm vật dẫn phóng xuất linh lực ra ngoài.
Trong trận giao đấu vô cùng chật vật, thế nhưng Nhạc Nhạc lại thật sự đả thương được bả vai lão già kia.
Lão già thấp bé bên cạnh cười phá lên.
"Úi chà, đúng là một tài năng hiếm có nha, cô bé lợi hại đấy! Ta nói này Đạo Khôn, ngươi cũng đừng có lật thuyền trong mương nha!"
"Câm miệng."
Lão già cao thẹn quá hóa giận, trong mắt lóe lên tia sáng âm lãnh, hét xong hai chữ kia cũng lập tức vận chuyển đài sen trong tay, đánh thẳng về phía Mạnh Nhạc Nhạc.
Rõ ràng luồng lực lần này mạnh hơn rất nhiều, Mạnh Nhạc Nhạc muốn tránh cũng không thể tránh được.
Ngay khi sắp bị đài sen đánh trúng, một viên đạn bay vào từ khe nứt trên cửa sổ, đánh bay quỹ đạo của bàn sen, toàn bộ linh lực phóng vào mặt kính, lớp kính chống đạn hoàn toàn vỡ vụn, phát ra tiếng nổ cực to.
Mạnh Nhạc Nhạc đã có thể nghe được những âm thanh ồn ào từ bên ngoài cửa sổ, dường như còn có cả tiếng còi cảnh sát.
Bàn tay Tiêu Diệp đã run lên, anh chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng như giây phút này.
Căn bản không hề có cái gì gọi là nhiệm vụ khẩn cấp phải về nước cả, anh cũng chưa từng rời khỏi nơi này, chỉ vì lúc đó anh không biết nên đối mặt Nhạc Nhạc cùng bạn trai của cô thế nào, cũng không muốn dưới tình huống đã biết về quan hệ của Nhạc Nhạc với Trần Tiểu Mễ mà vẫn phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bảo vệ.
Anh điều một đồng đội khác có biệt danh là Sói Hoang đến làm thay, còn bản thân thì yên lặng rời đi, ngồi ở sân bay suốt cả một đêm, vé máy bay đã bị đổi đi đổi lại đến ba lần nhưng vẫn không nỡ rời đi.
Bản năng mách bảo anh rằng, lần này nếu rời đi thì mọi chuyện thật sự sẽ kết thúc.
Cuối cùng, anh vẫn lặng lẽ kéo hành lý trở về, chọn ở khách sạn đối diện, cùng một tầng lầu, khoảng cách giữa hai người chỉ có một con đường.
Anh lẳng lặng dõi theo cô, theo dõi cuộc sống vui vẻ mỗi ngày của cô và bạn trai, nhìn cô ngày càng hạnh phúc và tự tin hơn trước.
Tựa như một kẻ biến thái cuồng theo dõi, tiến không xong, lui không được.
Đêm nay, anh lại ngồi trên ban công như mọi khi, còn chuẩn bị cả rượu, ít nhiều nó cũng giúp anh cảm thấy thoải mái hơn.
Anh đã tưởng tượng ra ngày hôm nay sẽ như thế nào, là hình ảnh ấm áp hai người cùng nhau xem phim, hoặc là cùng nhau thảo luận nghiên cứu khoa học yên bình tốt đẹp, cũng có thể sẽ lãng mạn, thậm chí cuồng nhiệt hơn nữa.
Tóm lại, mọi chuyện lúc này đã không còn liên quan gì đến Tiêu Diệp anh nữa.
Dưới những cảm xúc ấy, anh chợt phát hiện phía đối diện chỉ là một khoảng không đen nhánh.
Kiểu tối đen này không giống như tắt đèn, mà là bóng tối trống không.
Chỉ mất một giây, anh ngay lập tức nhận ra "Có chuyện rồi".
Đột nhiên, bóng tối bị phá vỡ, anh cũng nhìn rõ được tình hình lúc này, cô gái cầm một thanh kiếm, đơn phương bất lực mà phản kháng.
Anh không thể nhớ được mình đã bắn bao nhiêu phát để tạo ra được vết nứt kia, cũng may trời cao phù hộ, anh vẫn còn có chỗ hữu dụng.
Anh ấn máy gọi cầu cứu, đè những lo lắng trong lòng xuống, không ngừng tự nhắc nhở, Sói Hoang đang dẫn theo Trần Tiểu Mễ về, chỉ cần kéo dài thêm một chút, Nhạc Nhạc sẽ không có việc gì, Tiêu Diệp, mày hãy bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!
Kết giới đồng thời cũng vỡ tan, cảnh vật xung quanh cũng khôi phục lại như thường, hai người bị đánh bay lên đập vào cửa kính của khách sạn.
May mắn là khách sạn này chuyên phụ trách tiếp đón những nhà nghiên cứu khoa học của Đại hội khoa học, cũng đã từng xảy ra một sự cố, có một nhà khoa học nghiên cứu ra tên lửa đẩy động cơ laser từng bị ám sát bằng súng, thế nên từ sau đó, tất cả cửa sổ của nơi này đều được đổi thành kính chống đạn chắc chắn nhất.
Cũng bởi vậy, kể cả khi bị một luồng linh lực cực lớn va đập như hiện tại cũng chỉ khiến nó hơi rạn chứ vẫn chưa vỡ nát, cũng nhờ đó mà cứu bọn họ một mạng.
Mạnh Nhạc Nhạc bị đập lên cửa kính rồi ngã xuống, cô không rảnh để ý đến toàn thân đau nhức, chỉ sững sờ nhìn người phụ nữ đang hộc máu trong lòng mình, không dám tin vào những gì trước mắt.
Mới 10 phút trước... chỉ 10 phút trước, cô còn thầm mắng người này, bà đã rũ bỏ trách nhiệm, nhẫn tâm vứt bỏ cô.
Nhưng dù có hận đến mức nào, cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn bà ấy chết.
Tựa như dù có yêu cỡ nào, cô cũng không muốn người khác dùng cả sinh mệnh để bảo hộ cô.
Cô run rẩy đưa tay kiểm tra tình trạng của bà, cô chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân sao không nỗ lực thêm một chút, y học cũng được, vũ lực cũng tốt, nếu cô cố gắng thêm một chút, lợi hại thêm một chút, mọi thứ sẽ không đến mức này, như thịt cá nằm trên thớt mặc người đối xử, hết đường xoay sở.
Bởi vì kết giới được giải trừ, Hệ thống rốt cuộc đã có phản ứng.
"Xin lỗi ký chủ, Hệ thống không phát hiện nguy hiểm kịp thời, hiện tại chỉ có thể chống cự được 30 giây, kiến nghị ký chủ lập tức mở ra Nhiệm vụ Học thức..."
Mạnh Nhạc Nhạc ngẩng đầu, nhận ra hai người họ đang được bảo vệ trong một mái vòm màu vàng do Hệ thống phát ra, cũng tạm thời chặn lại công kích của lão già cao kia, Hệ thống xuất hiện tựa như cọng rơm cứu mạng vào phút cuối.
"Hệ thống, có thể cứu bà ấy không? Đại lục Y học có thể cứu được bà ấy không?"
"Xin lỗi, Hệ thống đại diện cho cấp độ cao nhất cũng không có cách nào cứu được, bà Nhậm đã vô phương cứu chữa."
Mạnh Nhạc Nhạc run rẩy, mặc kệ Hệ thống đang lặp đi lặp lại yêu cầu cô mở ra Nhiệm vụ Học thức, cô chỉ đột nhiên mở miệng:
"Có thể cho ta một thanh kiếm không?"
Hệ thống sửng sốt mất một giây tựa như khẽ thở dài, ngay sau đó, một thanh kiếm mang theo hoa văn thần bí xuất hiện trên tay cô, Mạnh Nhạc Nhạc nhẹ nhàng đặt bà nằm xuống mặt đất, cầm kiếm, vận chuyển linh lực toàn thân, bước ra khỏi vòm bảo vệ.
Từ khi đạt được Hệ thống đến nay đã hơn nửa năm, Mạnh Nhạc Nhạc cũng không quan tâm lắm đến giá trị vũ lực, ngoài việc thiền để gia tăng linh lực thì cũng chỉ luyện tập quyền pháp cùng kiếm pháp cơ bản, mỗi ngày luyện được nhiều nhất cũng chỉ một tiếng.
Đến ngày hôm nay, cô cũng chỉ có nhiêu đó để sử dụng.
Cô nâng kiếm, trực tiếp đối mặt với công kích của lão già trước mắt, điên cuồng như không cần mạng nữa.
Lão già lùn đứng bên thế mà không công kích, chỉ đứng ngoài lải nhải:
"Ối chà, con bé nổi giận rồi kìa, này Đạo Khôn, ta đã bảo nói chuyện đàng hoàng trước đi mà không chịu. Cũng không biết sao kết giới lại không giữ được nhỉ? Còn để người thường đi vào được. Giờ ông còn giết người ta, lão bất tử Mộc gia kia lại sẽ tìm ông tính sổ đấy..."
Lão già cao tên Đạo Khôn nheo mắt, không rõ ý tứ hừ lạnh một tiếng, đẩy nhanh thế công trong tay .
Chỉ cần vài chiêu, Mạnh Nhạc Nhạc đã có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng, linh lực của đối phương sắc bén như đao, từng nhát từng nhát chém lên người đều cắt da cắt thịt, máu dần dần rỉ ra, thân thể cũng ngày càng lạnh, thật sự không thể tìm được đường phản công.
Nhưng dần dần, cô bắt đầu tìm ra bí quyết, bắt đầu học được cách tránh đòn, học được cách dự đoán đòn tấn công, vận hết linh lực lên thân kiếm, lấy kiếm làm vật dẫn phóng xuất linh lực ra ngoài.
Trong trận giao đấu vô cùng chật vật, thế nhưng Nhạc Nhạc lại thật sự đả thương được bả vai lão già kia.
Lão già thấp bé bên cạnh cười phá lên.
"Úi chà, đúng là một tài năng hiếm có nha, cô bé lợi hại đấy! Ta nói này Đạo Khôn, ngươi cũng đừng có lật thuyền trong mương nha!"
"Câm miệng."
Lão già cao thẹn quá hóa giận, trong mắt lóe lên tia sáng âm lãnh, hét xong hai chữ kia cũng lập tức vận chuyển đài sen trong tay, đánh thẳng về phía Mạnh Nhạc Nhạc.
Rõ ràng luồng lực lần này mạnh hơn rất nhiều, Mạnh Nhạc Nhạc muốn tránh cũng không thể tránh được.
Ngay khi sắp bị đài sen đánh trúng, một viên đạn bay vào từ khe nứt trên cửa sổ, đánh bay quỹ đạo của bàn sen, toàn bộ linh lực phóng vào mặt kính, lớp kính chống đạn hoàn toàn vỡ vụn, phát ra tiếng nổ cực to.
Mạnh Nhạc Nhạc đã có thể nghe được những âm thanh ồn ào từ bên ngoài cửa sổ, dường như còn có cả tiếng còi cảnh sát.
Bàn tay Tiêu Diệp đã run lên, anh chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng như giây phút này.
Căn bản không hề có cái gì gọi là nhiệm vụ khẩn cấp phải về nước cả, anh cũng chưa từng rời khỏi nơi này, chỉ vì lúc đó anh không biết nên đối mặt Nhạc Nhạc cùng bạn trai của cô thế nào, cũng không muốn dưới tình huống đã biết về quan hệ của Nhạc Nhạc với Trần Tiểu Mễ mà vẫn phải tiếp tục chấp hành nhiệm vụ bảo vệ.
Anh điều một đồng đội khác có biệt danh là Sói Hoang đến làm thay, còn bản thân thì yên lặng rời đi, ngồi ở sân bay suốt cả một đêm, vé máy bay đã bị đổi đi đổi lại đến ba lần nhưng vẫn không nỡ rời đi.
Bản năng mách bảo anh rằng, lần này nếu rời đi thì mọi chuyện thật sự sẽ kết thúc.
Cuối cùng, anh vẫn lặng lẽ kéo hành lý trở về, chọn ở khách sạn đối diện, cùng một tầng lầu, khoảng cách giữa hai người chỉ có một con đường.
Anh lẳng lặng dõi theo cô, theo dõi cuộc sống vui vẻ mỗi ngày của cô và bạn trai, nhìn cô ngày càng hạnh phúc và tự tin hơn trước.
Tựa như một kẻ biến thái cuồng theo dõi, tiến không xong, lui không được.
Đêm nay, anh lại ngồi trên ban công như mọi khi, còn chuẩn bị cả rượu, ít nhiều nó cũng giúp anh cảm thấy thoải mái hơn.
Anh đã tưởng tượng ra ngày hôm nay sẽ như thế nào, là hình ảnh ấm áp hai người cùng nhau xem phim, hoặc là cùng nhau thảo luận nghiên cứu khoa học yên bình tốt đẹp, cũng có thể sẽ lãng mạn, thậm chí cuồng nhiệt hơn nữa.
Tóm lại, mọi chuyện lúc này đã không còn liên quan gì đến Tiêu Diệp anh nữa.
Dưới những cảm xúc ấy, anh chợt phát hiện phía đối diện chỉ là một khoảng không đen nhánh.
Kiểu tối đen này không giống như tắt đèn, mà là bóng tối trống không.
Chỉ mất một giây, anh ngay lập tức nhận ra "Có chuyện rồi".
Đột nhiên, bóng tối bị phá vỡ, anh cũng nhìn rõ được tình hình lúc này, cô gái cầm một thanh kiếm, đơn phương bất lực mà phản kháng.
Anh không thể nhớ được mình đã bắn bao nhiêu phát để tạo ra được vết nứt kia, cũng may trời cao phù hộ, anh vẫn còn có chỗ hữu dụng.
Anh ấn máy gọi cầu cứu, đè những lo lắng trong lòng xuống, không ngừng tự nhắc nhở, Sói Hoang đang dẫn theo Trần Tiểu Mễ về, chỉ cần kéo dài thêm một chút, Nhạc Nhạc sẽ không có việc gì, Tiêu Diệp, mày hãy bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!
Danh sách chương