Mạnh Nhạc Nhạc mở miệng, nhưng còn không kịp giải thích thì video đã tắt ngóm, cô quay đầu nhìn lại tên đàn ông đang quỳ rạp trên mặt đất, trong mắt đã đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:
"Lục! Vị!"
Lục Vị cũng biết bản thân quá đáng, lúc này làm gì còn dám kiêu ngạo, anh yên lặng đứng lên, đi vài bước về phía sau, quỳ sấp bên thành giường, vểnh cái mông trần truồng lên, đáng thương nói:
"Em đánh đi."
Trên bờ mông trắng trẻo kia còn dính không ít nước trái cây, nhưng thứ gây chú ý nhất là cây gậy thịt cương cứng giữa hai chân, ở trên còn dính nước trái cây cùng nước dâm vẫn đang nhỏ nước.
Mạnh Nhạc Nhạc sải bước hùng hổ đến bên giường, vừa giơ bàn tay lên hạ xuống đã là liên hoàn Thiết Sa Chưởng quất bốp bốp, vừa đánh vừa mắng tới tấp.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi hả, em còn đang gọi video với ba anh, còn anh thì ở bên làm trò gì đấy hả... Em muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi nữa... Anh còn dám kêu thành tiếng, ba anh rồi sẽ đánh giá cả hai thế nào? Về sau em còn có thể nhìn mặt ai nữa hả..."
Càng nói càng tức, cô đánh càng thêm mạnh tay, chờ Mạnh Nhạc Nhạc phát tiết xong, lại thấy Lục Vị đã chôn đầu trong gối, thân thể co rụt lại, hình như đang... khóc? Cơn tức đã xì hơi, lúc này đối mặt với dáng vẻ thảm thương sau khi bị chà đạp của anh, Mạnh Nhạc Nhạc chợt hơi băn khoăn, có khi mình làm thế là đã quá sỉ nhục lòng tự trọng của anh rồi, cô không khỏi nhớ đến một câu, dù con cái có hư thì cũng không thể bạo lực gia đình.
Thôi vậy, Mạnh Nhạc Nhạc thở dài, nhận sai:
"Khụ, vừa rồi em hơi nóng nảy, anh đừng khóc nữa."
Giọng nức nở truyền ra từ trong chiếc gối:
"Không sao, dù sao đây cũng không phải lần đầu em đánh anh, anh đã quen rồi..."
Lời này vừa nói ra, Mạnh Nhạc Nhạc lại chỉ càng thêm áy náy, cô nhớ lại mấy màn bạo hành trước đó, hình như lần nào mình cũng rất quá đáng thì phải...
Cô lấy khăn giấy từ bên cạnh tới giúp anh lau sạch bờ mông dính nước đã đỏ bừng lên, vừa xoa một cái, người đàn ông đã kêu lên:
"A, đau..."
"Xin lỗi, chắc là em hơi nặng tay rồi, để lát nữa em lấy gì cho anh chườm một chút..."
Nghiệp do mình tạo thì phải chịu trách nhiệm, Mạnh Nhạc Nhạc nghiêm túc nhẹ nhàng xoa.
"Không phải chỗ đó, anh đau ở đây, còn vừa sưng vừa đau nữa..."
Lục Vị ấn tay cô hướng xuống, dẫn đi vòng quanh, lướt qua hai túi trứng lớn, cuối cùng dẫn vào nơi cây hàng vẫn còn ướt đẫm nước chờ sẵn, thứ này vừa sưng vừa nóng, cửng lên thẳng tắp, dưới ánh đèn mờ ảo chợt có vẻ hơi dữ tợn.
Đôi tay Mạnh Nhạc Nhạc bị ấn trên thân gậy thô dài sục từ trên xuống dưới, cảm nhận được gân xanh cùng nhịp đập của mạch máu làm cô không khỏi cảm thấy rạo rực.
Đêm nay cô đã bị khiêu khích quá lâu, còn bị chú chim này đâm thọc một lúc không nhanh cũng chẳng chậm, trong thân thể đã rất ngứa ngáy, quả thật giờ có nói không muốn cũng là giả.
Xuất phát từ áy náy, hơn nữa dục vọng đã khó nhịn, Nhạc Nhạc không cự tuyệt.
Sự ngầm đồng ý của cô giống như một tín hiệu, động tác Lục Vị càng ngày càng quá đáng, vốn còn đang úp vào gối khóc thút thít, nhưng hóa ra mặt mũi lại ráo hoảnh chẳng có nửa giọt nước mắt, chỉ có khóe miệng đã hơi nhếch lên.
——
Sau một màn quấn quýt thành công, Lục Vị liền càng thêm không thèm kiêng nể, đương nhiên, anh cũng biết mình đang ở địa bàn của người khác, chung quanh hầu hết đều là người nhà họ Trần, dù sao cũng không thể quá trắng trợn.
Hầu hết những màn giở đủ trò dụ dỗ của Lục Vị đều sẽ bị Nhạc Nhạc cự tuyệt, nhưng cũng có vài lần thành công, thành ra lại càng giống với cảnh yêu đương vụng trộm.
Tối nay, Mạnh Nhạc Nhạc nhận được tin nhắn của Lục Vị, là một bức ảnh.
Ảnh chụp Lục Vị đang ngồi trên lô ghế dài trong quán bar ngầm, quần áo trên người rất chỉnh tề, nhưng bụng dưới lại có một đống nhô lên, rõ ràng là thứ-mà-ai-cũng-biết-là-gì.
Dưới ảnh còn thêm mấy chữ:
"【 Khóc nấc 】 Nhạc Nhạc, anh uống chút rượu ở quán bar, nhớ đến em nên cứ bị vậy từ nãy giờ, mãi mà không thể làm nó xuống được, em tới cứu anh được không..."
Mạnh Nhạc Nhạc bỏ di động xuống, không muốn đáp lại người này.
Chỉ chốc lát sau, vài tin nhắn khác lại tới nữa:
"Đến đây đi mà Nhạc Nhạc, chỗ này không có mấy người, xung quanh đều bị cây cảnh che khuất, anh có thể ôm em làm, những người khác sẽ chỉ tưởng rằng chúng ta đang nói chuyện mà thôi, vừa nghĩ đã thấy kích thích quá đi."
"Nhạc Nhạc, chim to sắp nổ mất, em tới giúp anh xoa xoa được không, thề chỉ xoa xoa chút xíu..."
......
Mạnh Nhạc Nhạc lăn qua lộn lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không nén được lòng mở cửa đi ra ngoài, cô có dự cảm rằng nếu mình không đi, tên nhãi này có thể lải nhà lải nhải cả đêm.
Đây là lần đầu tiên cô tới quán bar dưới tầng ngầm, nơi này được thiết kế rất xinh đẹp, so với các quán bar khác thì còn có thêm các thiết kế liên quan đến khoa học, ngay cả tạo hình của đèn treo cũng là cấu trúc hóa học của các chất.
Đương nhiên, về bản chất thì đây vẫn là một quán bar, ánh đèn mờ ảo lãng mạn, âm nhạc không biết tên cũng mang theo không khí ám muội.
Cô đi qua mấy băng ghế dài, rốt cuộc cũng tìm được Lục Vị, tên này vẫn còn đang ôm di động, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định anh còn định gửi 1 đống tin nhắn vớ vẩn cho mình.
Ngay giây sau, Lục Vị cũng đã thấy Mạnh Nhạc Nhạc, anh cực kỳ hưng phấn đứng lên, sải mấy bước tới vội ôm cô vào lòng.
"Anh biết em sẽ đến mà, có phải em cũng nhớ anh không?"
Mạnh Nhạc Nhạc cố nén xúc động muốn gỡ tay anh ra, hối hận vì chính ra mình đã không mềm lòng, cô hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ nên nói rõ ràng với anh một lần cho xong:
"Lục Vị, em đã đính hôn, chúng ta làm vậy là trái với luân thường đạo đức."
Lục Vị không hề có ý tứ thu liễm, ngược lại còn ôm cô ngồi trong lòng, thản nhiên nói:
"Không phải chỉ là đính hôn giả sao?"
Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn không ngờ Lục Vị lại biết chuyện này, lúc này anh nói ra cũng làm cô quá bất ngờ không kịp phản ứng, cô hơi há miệng, nhưng lại cũng không biết nên giải thích từ đâu, trong khi đó thì đôi môi của anh đã tiến đến bên cổ cô khẽ khàng di động, toàn bộ hơi thở nóng hổi đều phun trên làn da Nhạc Nhạc làm cô không khỏi rùng mình, cô bỗng nghe thấy giọng anh từ bên tai truyền đến:
"Nhạc Nhạc, anh nguyện ý làm nơi chốn để em phát tiết, anh cam tâm tình nguyện..."
Trái tim chợt run lên rung động, Mạnh Nhạc Nhạc nhắm mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn thuận theo.
.
.
.
.
.
.
Sửa sang xong cho mình, anh lại bắt đầu giúp Mạnh Nhạc Nhạc chỉnh trang, kéo quần lót nãy bị đẩy ra như cũ, mặc lại quần áo cô cho chỉnh tề, cuối cùng vuốt lại mái tóc nãy bị anh làm tán loạn, tất cả đều được anh nghiêm túc cẩn thận chỉnh lại, cuối cùng, anh đặt một nụ hôn lên trán Mạnh Nhạc Nhạc, cất giọng khàn khàn đượm buồn nói:
"Bất cứ lúc nào, anh cũng đều chờ em."
-
Sau khi Lục Vị rời đi, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ còn một mình ngồi ngây ra trên ghế dài, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không thể nói rõ là đang suy nghĩ gì nữa.
Bất chợt, cô bị một giọng nói quen thuộc từ xa truyền tới đánh thức:
"Anh Kiến Bạch!... Anh! Sao anh lại thành ra thế này, em nghe nói ngày nào anh cũng đến đây uống rượu, trước kia anh đâu có như vậy..."
Là Tiểu Mễ, giọng cô ấy còn ngập tràn thương xót.
"Anh chỉ đến đây thư giãn chút thôi, sẽ không để ảnh hưởng đến công việc."
Giọng Trần Kiến Bạch đáp lại rất nhỏ, thậm chí gần như không thể nghe rõ.
Tiểu Mễ lại nói vài câu, hai người giằng co mãi không xong, Tiểu Mễ đã hơi bực bội, cô ấy lùi lại mấy bước, lại chẳng may đụng ngã dãy cây cảnh ngăn giữa 2 lô ghế.
"Xin lỗi, tôi không cố ý... Chị Nhạc Nhạc?"
Mạnh Nhạc Nhạc thầm thấy may mắn đã sớm kết thúc chuyện kia rồi để Lục Vị rời đi, bằng không thì chỉ sợ hiện trường hôm nay sẽ chỉ càng hỗn loạn, cô ngẩng đầu, mỉm cười đáp:
"Trùng hợp quá."
Sự xuất hiện của cô đã làm cứu cánh cho Tiểu Mễ.
"Chị Nhạc Nhạc, chị mau giúp em nói chuyện với anh ấy đi, anh ấy ngày nào cũng đến đây uống rượu, quán bar nhà người ta sắp bị anh Kiến Bạch uống hết đến nơi rồi..."
Trần Kiến Bạch xấu hổ nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, cũng không biết là do rượu, hay do từ trước đến nay anh luôn giữ hình tượng đứng đắn trầm ổn lại chợt bị chỉ trích trước mặt người khác mà cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên, đến nói chuyện cũng lí nhí không xong.
"Nói bậy, sao anh có thể uống hết quán nhà người ta được, anh uống mới một hai chén đã say rồi..."
Tiểu Mễ & Mạnh Nhạc Nhạc: "..."
Tiểu Mễ không nhịn được trợn trắng mắt, hóa ra ngài đây cũng tự biết tửu lượng của mình đến đâu cơ đấy, thế mà còn dám hôm nào cũng nốc vào.
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được bật cười, cô lên tiếng phụ họa:
"Có chị làm chứng, tửu lượng của giáo sư Trần đúng là không có khả năng uống hết cả quán..."
Nói xong lại cẩn thận nhìn sang Trần Kiến Bạch, quan tâm thật lòng nói:
"Nhưng mà, hình như gần đây giáo sư Trần có hơi gầy, uống nhiều hại thân, anh chú ý vừa phải thôi nhé."
Nói xong, cô liền đứng dậy rời đi, mới vừa đi đến cửa quán bar, Tiểu Mễ đã đuổi theo phía sau, do dự mãi một hồi, cuối cùng cô ấy vẫn lên tiếng hỏi:
"Chị Nhạc Nhạc... gần đây chị có đi gặp anh Tiêu Diệp không?"
Mạnh Nhạc Nhạc ngạc nhiên:
"Có, nhưng anh ấy không muốn gặp chị."
"Vậy, vậy chị có nhìn thấy anh ấy không?"
Mạnh Nhạc Nhạc cũng thấy hơi lạ khi Tiểu Mễ hỏi chuyện này, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời:
"Có thấy anh ấy đang tập phục hồi qua cửa sổ."
Tiểu Mễ gật gật đầu, dường như muốn nói cái gì rồi lại thôi.
Mạnh Nhạc Nhạc xoay người tiếp tục rời đi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác rất khó tả.
Thời gian gần đây cô để mặc Lục Vị quấy rầy mình, lý do lớn nhất là vì cô có thể cảm nhận được cảm xúc của bản thân rất bất ổn.
Biến hóa từng phát sinh đêm đó, về mặt lý trí mà nói thì cô đã buông nỗi uất hận với mẹ mình xuống, cũng đã hiểu rằng bà rất yêu cô.
Nhưng về mặt tình cảm thì lại không cách nào buông bỏ.
Tất cả làm cô không khỏi cảm thấy buồn bực đau khổ, thế nhưng có quá nhiều việc cần phải làm ngay lúc này, thành ra cô chỉ có thể đè nén nỗi khổ tâm xuống, tiếp nhận trọng trách đối với căn cứ này, cô bị ép phải trưởng thành thật nhanh, phải trở thành một người toàn năng không được phạm sai lầm, hỏi gì cũng phải biết.
Thậm chí, cô còn không có cả thời gian lẫn tư cách để đau thương.
Mà trong thời gian này, Trần Kiến Bạch uyển chuyển cự tuyệt, Tiêu Diệp không cho cô thăm nom, cả hai đều làm cô cảm thấy mất mát, cứ như toàn bộ thế giới đều đã rời bỏ cô, chỉ còn lại có mình mình...
Ban ngày, cô cần phải làm một vị nữ gia chủ 'có tiếng nhưng không có miếng', thậm chí còn phải đối phó với ít nhiều khó dễ.
Đến đêm, cô còn phải vì cái 'miếng' này mà ra sức học tập rất nhiều thứ.
(* Ở đây nói MNN được lên làm gia chủ nhưng cô ấy chỉ có cái danh, chứ thực lực chưa ra sao, cũng chưa có thành tựu gì cả để người khác nể phục)
Nhưng cũng chính trong những đêm khuya này, khi cô đã nằm trên giường rồi lại chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cô sợ bản thân sẽ phụ sự kỳ vọng của biết bao người, cô sợ những người bên cạnh đều sẽ dần dần rời bỏ cô, do sinh ly, hoặc là do tử biệt.
Mà sự xuất hiện của Lục Vị cũng đúng là điều cô cần để giải tỏa.
Phải.
Điều này là sai trái, là không nên.
Nhạc Nhạc biết cho dù chỉ là một màn đính hôn giả, cô cũng nên làm tròn bổn phận lẫn trách nhiệm của mình, thế nhưng vẫn có những thoáng chốc, trong lòng cô lại toát ra một ý nghĩ, "Chẳng qua cũng chỉ là giả vờ mà thôi, mày hà tất phải để ý như vậy làm gì? Dù sao cũng chẳng ai quan tâm!"
Cô rất cần bám víu lấy một thứ gì đó, là gì, hay là ai cũng được...
"Lục! Vị!"
Lục Vị cũng biết bản thân quá đáng, lúc này làm gì còn dám kiêu ngạo, anh yên lặng đứng lên, đi vài bước về phía sau, quỳ sấp bên thành giường, vểnh cái mông trần truồng lên, đáng thương nói:
"Em đánh đi."
Trên bờ mông trắng trẻo kia còn dính không ít nước trái cây, nhưng thứ gây chú ý nhất là cây gậy thịt cương cứng giữa hai chân, ở trên còn dính nước trái cây cùng nước dâm vẫn đang nhỏ nước.
Mạnh Nhạc Nhạc sải bước hùng hổ đến bên giường, vừa giơ bàn tay lên hạ xuống đã là liên hoàn Thiết Sa Chưởng quất bốp bốp, vừa đánh vừa mắng tới tấp.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi hả, em còn đang gọi video với ba anh, còn anh thì ở bên làm trò gì đấy hả... Em muốn nhịn cũng không thể nhịn nổi nữa... Anh còn dám kêu thành tiếng, ba anh rồi sẽ đánh giá cả hai thế nào? Về sau em còn có thể nhìn mặt ai nữa hả..."
Càng nói càng tức, cô đánh càng thêm mạnh tay, chờ Mạnh Nhạc Nhạc phát tiết xong, lại thấy Lục Vị đã chôn đầu trong gối, thân thể co rụt lại, hình như đang... khóc? Cơn tức đã xì hơi, lúc này đối mặt với dáng vẻ thảm thương sau khi bị chà đạp của anh, Mạnh Nhạc Nhạc chợt hơi băn khoăn, có khi mình làm thế là đã quá sỉ nhục lòng tự trọng của anh rồi, cô không khỏi nhớ đến một câu, dù con cái có hư thì cũng không thể bạo lực gia đình.
Thôi vậy, Mạnh Nhạc Nhạc thở dài, nhận sai:
"Khụ, vừa rồi em hơi nóng nảy, anh đừng khóc nữa."
Giọng nức nở truyền ra từ trong chiếc gối:
"Không sao, dù sao đây cũng không phải lần đầu em đánh anh, anh đã quen rồi..."
Lời này vừa nói ra, Mạnh Nhạc Nhạc lại chỉ càng thêm áy náy, cô nhớ lại mấy màn bạo hành trước đó, hình như lần nào mình cũng rất quá đáng thì phải...
Cô lấy khăn giấy từ bên cạnh tới giúp anh lau sạch bờ mông dính nước đã đỏ bừng lên, vừa xoa một cái, người đàn ông đã kêu lên:
"A, đau..."
"Xin lỗi, chắc là em hơi nặng tay rồi, để lát nữa em lấy gì cho anh chườm một chút..."
Nghiệp do mình tạo thì phải chịu trách nhiệm, Mạnh Nhạc Nhạc nghiêm túc nhẹ nhàng xoa.
"Không phải chỗ đó, anh đau ở đây, còn vừa sưng vừa đau nữa..."
Lục Vị ấn tay cô hướng xuống, dẫn đi vòng quanh, lướt qua hai túi trứng lớn, cuối cùng dẫn vào nơi cây hàng vẫn còn ướt đẫm nước chờ sẵn, thứ này vừa sưng vừa nóng, cửng lên thẳng tắp, dưới ánh đèn mờ ảo chợt có vẻ hơi dữ tợn.
Đôi tay Mạnh Nhạc Nhạc bị ấn trên thân gậy thô dài sục từ trên xuống dưới, cảm nhận được gân xanh cùng nhịp đập của mạch máu làm cô không khỏi cảm thấy rạo rực.
Đêm nay cô đã bị khiêu khích quá lâu, còn bị chú chim này đâm thọc một lúc không nhanh cũng chẳng chậm, trong thân thể đã rất ngứa ngáy, quả thật giờ có nói không muốn cũng là giả.
Xuất phát từ áy náy, hơn nữa dục vọng đã khó nhịn, Nhạc Nhạc không cự tuyệt.
Sự ngầm đồng ý của cô giống như một tín hiệu, động tác Lục Vị càng ngày càng quá đáng, vốn còn đang úp vào gối khóc thút thít, nhưng hóa ra mặt mũi lại ráo hoảnh chẳng có nửa giọt nước mắt, chỉ có khóe miệng đã hơi nhếch lên.
——
Sau một màn quấn quýt thành công, Lục Vị liền càng thêm không thèm kiêng nể, đương nhiên, anh cũng biết mình đang ở địa bàn của người khác, chung quanh hầu hết đều là người nhà họ Trần, dù sao cũng không thể quá trắng trợn.
Hầu hết những màn giở đủ trò dụ dỗ của Lục Vị đều sẽ bị Nhạc Nhạc cự tuyệt, nhưng cũng có vài lần thành công, thành ra lại càng giống với cảnh yêu đương vụng trộm.
Tối nay, Mạnh Nhạc Nhạc nhận được tin nhắn của Lục Vị, là một bức ảnh.
Ảnh chụp Lục Vị đang ngồi trên lô ghế dài trong quán bar ngầm, quần áo trên người rất chỉnh tề, nhưng bụng dưới lại có một đống nhô lên, rõ ràng là thứ-mà-ai-cũng-biết-là-gì.
Dưới ảnh còn thêm mấy chữ:
"【 Khóc nấc 】 Nhạc Nhạc, anh uống chút rượu ở quán bar, nhớ đến em nên cứ bị vậy từ nãy giờ, mãi mà không thể làm nó xuống được, em tới cứu anh được không..."
Mạnh Nhạc Nhạc bỏ di động xuống, không muốn đáp lại người này.
Chỉ chốc lát sau, vài tin nhắn khác lại tới nữa:
"Đến đây đi mà Nhạc Nhạc, chỗ này không có mấy người, xung quanh đều bị cây cảnh che khuất, anh có thể ôm em làm, những người khác sẽ chỉ tưởng rằng chúng ta đang nói chuyện mà thôi, vừa nghĩ đã thấy kích thích quá đi."
"Nhạc Nhạc, chim to sắp nổ mất, em tới giúp anh xoa xoa được không, thề chỉ xoa xoa chút xíu..."
......
Mạnh Nhạc Nhạc lăn qua lộn lại nhiều lần, cuối cùng vẫn không nén được lòng mở cửa đi ra ngoài, cô có dự cảm rằng nếu mình không đi, tên nhãi này có thể lải nhà lải nhải cả đêm.
Đây là lần đầu tiên cô tới quán bar dưới tầng ngầm, nơi này được thiết kế rất xinh đẹp, so với các quán bar khác thì còn có thêm các thiết kế liên quan đến khoa học, ngay cả tạo hình của đèn treo cũng là cấu trúc hóa học của các chất.
Đương nhiên, về bản chất thì đây vẫn là một quán bar, ánh đèn mờ ảo lãng mạn, âm nhạc không biết tên cũng mang theo không khí ám muội.
Cô đi qua mấy băng ghế dài, rốt cuộc cũng tìm được Lục Vị, tên này vẫn còn đang ôm di động, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định anh còn định gửi 1 đống tin nhắn vớ vẩn cho mình.
Ngay giây sau, Lục Vị cũng đã thấy Mạnh Nhạc Nhạc, anh cực kỳ hưng phấn đứng lên, sải mấy bước tới vội ôm cô vào lòng.
"Anh biết em sẽ đến mà, có phải em cũng nhớ anh không?"
Mạnh Nhạc Nhạc cố nén xúc động muốn gỡ tay anh ra, hối hận vì chính ra mình đã không mềm lòng, cô hít sâu một hơi, cảm thấy có lẽ nên nói rõ ràng với anh một lần cho xong:
"Lục Vị, em đã đính hôn, chúng ta làm vậy là trái với luân thường đạo đức."
Lục Vị không hề có ý tứ thu liễm, ngược lại còn ôm cô ngồi trong lòng, thản nhiên nói:
"Không phải chỉ là đính hôn giả sao?"
Mạnh Nhạc Nhạc hoàn toàn không ngờ Lục Vị lại biết chuyện này, lúc này anh nói ra cũng làm cô quá bất ngờ không kịp phản ứng, cô hơi há miệng, nhưng lại cũng không biết nên giải thích từ đâu, trong khi đó thì đôi môi của anh đã tiến đến bên cổ cô khẽ khàng di động, toàn bộ hơi thở nóng hổi đều phun trên làn da Nhạc Nhạc làm cô không khỏi rùng mình, cô bỗng nghe thấy giọng anh từ bên tai truyền đến:
"Nhạc Nhạc, anh nguyện ý làm nơi chốn để em phát tiết, anh cam tâm tình nguyện..."
Trái tim chợt run lên rung động, Mạnh Nhạc Nhạc nhắm mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn thuận theo.
.
.
.
.
.
.
Sửa sang xong cho mình, anh lại bắt đầu giúp Mạnh Nhạc Nhạc chỉnh trang, kéo quần lót nãy bị đẩy ra như cũ, mặc lại quần áo cô cho chỉnh tề, cuối cùng vuốt lại mái tóc nãy bị anh làm tán loạn, tất cả đều được anh nghiêm túc cẩn thận chỉnh lại, cuối cùng, anh đặt một nụ hôn lên trán Mạnh Nhạc Nhạc, cất giọng khàn khàn đượm buồn nói:
"Bất cứ lúc nào, anh cũng đều chờ em."
-
Sau khi Lục Vị rời đi, Mạnh Nhạc Nhạc chỉ còn một mình ngồi ngây ra trên ghế dài, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không thể nói rõ là đang suy nghĩ gì nữa.
Bất chợt, cô bị một giọng nói quen thuộc từ xa truyền tới đánh thức:
"Anh Kiến Bạch!... Anh! Sao anh lại thành ra thế này, em nghe nói ngày nào anh cũng đến đây uống rượu, trước kia anh đâu có như vậy..."
Là Tiểu Mễ, giọng cô ấy còn ngập tràn thương xót.
"Anh chỉ đến đây thư giãn chút thôi, sẽ không để ảnh hưởng đến công việc."
Giọng Trần Kiến Bạch đáp lại rất nhỏ, thậm chí gần như không thể nghe rõ.
Tiểu Mễ lại nói vài câu, hai người giằng co mãi không xong, Tiểu Mễ đã hơi bực bội, cô ấy lùi lại mấy bước, lại chẳng may đụng ngã dãy cây cảnh ngăn giữa 2 lô ghế.
"Xin lỗi, tôi không cố ý... Chị Nhạc Nhạc?"
Mạnh Nhạc Nhạc thầm thấy may mắn đã sớm kết thúc chuyện kia rồi để Lục Vị rời đi, bằng không thì chỉ sợ hiện trường hôm nay sẽ chỉ càng hỗn loạn, cô ngẩng đầu, mỉm cười đáp:
"Trùng hợp quá."
Sự xuất hiện của cô đã làm cứu cánh cho Tiểu Mễ.
"Chị Nhạc Nhạc, chị mau giúp em nói chuyện với anh ấy đi, anh ấy ngày nào cũng đến đây uống rượu, quán bar nhà người ta sắp bị anh Kiến Bạch uống hết đến nơi rồi..."
Trần Kiến Bạch xấu hổ nhìn Mạnh Nhạc Nhạc, cũng không biết là do rượu, hay do từ trước đến nay anh luôn giữ hình tượng đứng đắn trầm ổn lại chợt bị chỉ trích trước mặt người khác mà cả khuôn mặt đều đỏ bừng cả lên, đến nói chuyện cũng lí nhí không xong.
"Nói bậy, sao anh có thể uống hết quán nhà người ta được, anh uống mới một hai chén đã say rồi..."
Tiểu Mễ & Mạnh Nhạc Nhạc: "..."
Tiểu Mễ không nhịn được trợn trắng mắt, hóa ra ngài đây cũng tự biết tửu lượng của mình đến đâu cơ đấy, thế mà còn dám hôm nào cũng nốc vào.
Mạnh Nhạc Nhạc không nhịn được bật cười, cô lên tiếng phụ họa:
"Có chị làm chứng, tửu lượng của giáo sư Trần đúng là không có khả năng uống hết cả quán..."
Nói xong lại cẩn thận nhìn sang Trần Kiến Bạch, quan tâm thật lòng nói:
"Nhưng mà, hình như gần đây giáo sư Trần có hơi gầy, uống nhiều hại thân, anh chú ý vừa phải thôi nhé."
Nói xong, cô liền đứng dậy rời đi, mới vừa đi đến cửa quán bar, Tiểu Mễ đã đuổi theo phía sau, do dự mãi một hồi, cuối cùng cô ấy vẫn lên tiếng hỏi:
"Chị Nhạc Nhạc... gần đây chị có đi gặp anh Tiêu Diệp không?"
Mạnh Nhạc Nhạc ngạc nhiên:
"Có, nhưng anh ấy không muốn gặp chị."
"Vậy, vậy chị có nhìn thấy anh ấy không?"
Mạnh Nhạc Nhạc cũng thấy hơi lạ khi Tiểu Mễ hỏi chuyện này, nhưng vẫn đúng sự thật trả lời:
"Có thấy anh ấy đang tập phục hồi qua cửa sổ."
Tiểu Mễ gật gật đầu, dường như muốn nói cái gì rồi lại thôi.
Mạnh Nhạc Nhạc xoay người tiếp tục rời đi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác rất khó tả.
Thời gian gần đây cô để mặc Lục Vị quấy rầy mình, lý do lớn nhất là vì cô có thể cảm nhận được cảm xúc của bản thân rất bất ổn.
Biến hóa từng phát sinh đêm đó, về mặt lý trí mà nói thì cô đã buông nỗi uất hận với mẹ mình xuống, cũng đã hiểu rằng bà rất yêu cô.
Nhưng về mặt tình cảm thì lại không cách nào buông bỏ.
Tất cả làm cô không khỏi cảm thấy buồn bực đau khổ, thế nhưng có quá nhiều việc cần phải làm ngay lúc này, thành ra cô chỉ có thể đè nén nỗi khổ tâm xuống, tiếp nhận trọng trách đối với căn cứ này, cô bị ép phải trưởng thành thật nhanh, phải trở thành một người toàn năng không được phạm sai lầm, hỏi gì cũng phải biết.
Thậm chí, cô còn không có cả thời gian lẫn tư cách để đau thương.
Mà trong thời gian này, Trần Kiến Bạch uyển chuyển cự tuyệt, Tiêu Diệp không cho cô thăm nom, cả hai đều làm cô cảm thấy mất mát, cứ như toàn bộ thế giới đều đã rời bỏ cô, chỉ còn lại có mình mình...
Ban ngày, cô cần phải làm một vị nữ gia chủ 'có tiếng nhưng không có miếng', thậm chí còn phải đối phó với ít nhiều khó dễ.
Đến đêm, cô còn phải vì cái 'miếng' này mà ra sức học tập rất nhiều thứ.
(* Ở đây nói MNN được lên làm gia chủ nhưng cô ấy chỉ có cái danh, chứ thực lực chưa ra sao, cũng chưa có thành tựu gì cả để người khác nể phục)
Nhưng cũng chính trong những đêm khuya này, khi cô đã nằm trên giường rồi lại chỉ cảm thấy cực kỳ sợ hãi, cô sợ bản thân sẽ phụ sự kỳ vọng của biết bao người, cô sợ những người bên cạnh đều sẽ dần dần rời bỏ cô, do sinh ly, hoặc là do tử biệt.
Mà sự xuất hiện của Lục Vị cũng đúng là điều cô cần để giải tỏa.
Phải.
Điều này là sai trái, là không nên.
Nhạc Nhạc biết cho dù chỉ là một màn đính hôn giả, cô cũng nên làm tròn bổn phận lẫn trách nhiệm của mình, thế nhưng vẫn có những thoáng chốc, trong lòng cô lại toát ra một ý nghĩ, "Chẳng qua cũng chỉ là giả vờ mà thôi, mày hà tất phải để ý như vậy làm gì? Dù sao cũng chẳng ai quan tâm!"
Cô rất cần bám víu lấy một thứ gì đó, là gì, hay là ai cũng được...
Danh sách chương