Nhưng mà Cố Thiệu lại không có gan đó. Mắt nhìn thấy sắc mặt của Tần tiên sinh càng lúc càng kém, Cố Thiệu kinh hãi lập tức đứng dậy, đi ra ngoài.
Tần tiên sinh tức đến bốc khói: “Mang sách theo!”
“…Vâng.” Cố Thiệu ủ rũ quay vào, lấy quyển ‘Thượng Thư’ trên bàn ôm ra ngoài.
Tần tiên sinh cũng không biết đây là thứ mấy ông lắc đầu. Lòng ông làm sao có thể không hận? Nhưng là thí sinh được trời chọn, dù ông không cam tâm cũng phải thừa nhận.
Chỉ mong Cố Thiệu đừng để ông thất vọng.
Vài học trò trong phòng thì thầm nói chuyện riêng. Thật ra họ cũng rất hiếu kì, thường ngày tính khí của Tần tiên sinh rất tốt, từ trước đến nay sẽ không tùy tiện phạt người khác. Hôm nay không cho người khác mặt mũi như này, vẫn là lần đầu tiên.
Chỉ là không đợi bọn họ lẩm bẩm quá lâu, Tần tiên sinh liền cầm roi mây lên, không nặng không nhẹ gõ lên bàn: “Muốn nói chuyện thì ra ngoài nói.”
Bên trong phòng ngay lập tức im lặng. Ai cũng không muốn ra ngoài cùng Cố Thiệu, nói cho cùng thì họ cũng cần mặt mũi.
Lớn như thế rồi mà vẫn bị tiên sinh phạt đứng, có mất mặt không chứ? Cố Thiệu một mình phạt đứng bên ngoài vẫn có chút tủi thân.
Hắn cầm sách, không vui nói với hệ thống: “Dựa vào đâu mà thầy chỉ phạt một mình ta?”
Hệ thống: “Ta đã ngại nhắc nhở ngươi rồi, trong trường này, chỉ có mình ngươi là đến trễ.”
“Nhưng ta có lý do mà.”
Hệ thống thật sự không muốn cùng hắn tranh cãi chuyện nhàm chán như vậy, lại nói: “Kí chủ thay vì ở đây phí lời, còn không bằng hai mắt nhìn sách, nói không chừng một lát sau Tần tiên sinh sẽ kiểm tra ngươi.”
“Còn lâu, Tần tiên sinh trước giờ không quản ta.” Chuyện này thì Cố Thiệu tin tưởng. Hắn tuy rằng sợ Tần tiên sinh, nhưng cũng biết rõ đối phương sẽ không quản hắn.
Còn về đọc sách, thì càng không thể nào.
Những quyển sách này dài dòng lại nhạt nhẽo, đọc đến liền khiến cho tinh thần buồn ngủ, hắn mới không muốn phí tâm trạng để xem. Nghe tiếng đọc sách bên trong vang lên, Cố Thiệu nghĩ gì đó, nói với hệ thống, “Với kinh nghiệm nhiều năm của ta, chắc hẳn không được bao lâu nữa, thầy sẽ cho ta vào trong.”
Hệ thống không tin.
Cố Thiệu ngước đầu thật cao, nói để cho nó chút nữa mở mắt to ra mà nhìn.
Nhìn lần này, liền nhìn gần một giờ.
Đừng nói đến hệ thống, ngay cả Cố Thiệu cũng trừng mắt đợi cả buổi trời, cũng không đợi được tiếng kêu của Tần tiên sinh. Tần tiên sinh thật sự cho hắn đứng đây cả buổi sáng!
Cố Thiệu kinh ngạc đến phát ngốc rồi.
Nhưng mà điều khiến hắn sốc hơn vẫn chưa đến. Đợi sau khi học trò trong trường đều đi ra, Tần tiên sinh vẫn để hắn đứng đơn độc một mình.
Cố Thiệu trong lòng càng bối rối. Hắn gần đây cũng không làm sai chuyện gì mà, chỉ là hôm nay đi trễ thôi, nhìn thì cũng không phải tội lỗi ghê gớm gì.
Tần tiên sinh quan sát Cố Thiệu, cùng một nơi, cùng một người, làm ông nhớ lại giấc mộng đêm qua.
Tần tiên sinh tức đến bốc khói: “Mang sách theo!”
“…Vâng.” Cố Thiệu ủ rũ quay vào, lấy quyển ‘Thượng Thư’ trên bàn ôm ra ngoài.
Tần tiên sinh cũng không biết đây là thứ mấy ông lắc đầu. Lòng ông làm sao có thể không hận? Nhưng là thí sinh được trời chọn, dù ông không cam tâm cũng phải thừa nhận.
Chỉ mong Cố Thiệu đừng để ông thất vọng.
Vài học trò trong phòng thì thầm nói chuyện riêng. Thật ra họ cũng rất hiếu kì, thường ngày tính khí của Tần tiên sinh rất tốt, từ trước đến nay sẽ không tùy tiện phạt người khác. Hôm nay không cho người khác mặt mũi như này, vẫn là lần đầu tiên.
Chỉ là không đợi bọn họ lẩm bẩm quá lâu, Tần tiên sinh liền cầm roi mây lên, không nặng không nhẹ gõ lên bàn: “Muốn nói chuyện thì ra ngoài nói.”
Bên trong phòng ngay lập tức im lặng. Ai cũng không muốn ra ngoài cùng Cố Thiệu, nói cho cùng thì họ cũng cần mặt mũi.
Lớn như thế rồi mà vẫn bị tiên sinh phạt đứng, có mất mặt không chứ? Cố Thiệu một mình phạt đứng bên ngoài vẫn có chút tủi thân.
Hắn cầm sách, không vui nói với hệ thống: “Dựa vào đâu mà thầy chỉ phạt một mình ta?”
Hệ thống: “Ta đã ngại nhắc nhở ngươi rồi, trong trường này, chỉ có mình ngươi là đến trễ.”
“Nhưng ta có lý do mà.”
Hệ thống thật sự không muốn cùng hắn tranh cãi chuyện nhàm chán như vậy, lại nói: “Kí chủ thay vì ở đây phí lời, còn không bằng hai mắt nhìn sách, nói không chừng một lát sau Tần tiên sinh sẽ kiểm tra ngươi.”
“Còn lâu, Tần tiên sinh trước giờ không quản ta.” Chuyện này thì Cố Thiệu tin tưởng. Hắn tuy rằng sợ Tần tiên sinh, nhưng cũng biết rõ đối phương sẽ không quản hắn.
Còn về đọc sách, thì càng không thể nào.
Những quyển sách này dài dòng lại nhạt nhẽo, đọc đến liền khiến cho tinh thần buồn ngủ, hắn mới không muốn phí tâm trạng để xem. Nghe tiếng đọc sách bên trong vang lên, Cố Thiệu nghĩ gì đó, nói với hệ thống, “Với kinh nghiệm nhiều năm của ta, chắc hẳn không được bao lâu nữa, thầy sẽ cho ta vào trong.”
Hệ thống không tin.
Cố Thiệu ngước đầu thật cao, nói để cho nó chút nữa mở mắt to ra mà nhìn.
Nhìn lần này, liền nhìn gần một giờ.
Đừng nói đến hệ thống, ngay cả Cố Thiệu cũng trừng mắt đợi cả buổi trời, cũng không đợi được tiếng kêu của Tần tiên sinh. Tần tiên sinh thật sự cho hắn đứng đây cả buổi sáng!
Cố Thiệu kinh ngạc đến phát ngốc rồi.
Nhưng mà điều khiến hắn sốc hơn vẫn chưa đến. Đợi sau khi học trò trong trường đều đi ra, Tần tiên sinh vẫn để hắn đứng đơn độc một mình.
Cố Thiệu trong lòng càng bối rối. Hắn gần đây cũng không làm sai chuyện gì mà, chỉ là hôm nay đi trễ thôi, nhìn thì cũng không phải tội lỗi ghê gớm gì.
Tần tiên sinh quan sát Cố Thiệu, cùng một nơi, cùng một người, làm ông nhớ lại giấc mộng đêm qua.
Danh sách chương