Nếu đã là ông trời chỉ dẫn, chắc hẳn là có đạo lý của ngài ấy, nếu thuận theo tự nhiên, nói không chừng có một tình cảnh khác.

Nghĩ đến mặt khác, Tần tiên sinh lại đổi thái độ. Ông có chút nghiêm túc hỏi: “Đọc xong ‘Thượng Thư’ chưa?”

Cố Thiệu lờ mờ.

Hệ thống cười trên nỗi đau của người khác: “Ta đã rồi mà?”

Cố Thiệu thật không nghĩ đến, Tần tiên sinh sẽ hỏi cái này. Hắn làm sao không biết xấu hổ nói, bản thân vừa rồi một chữ cũng không đọc vào.

Lúc đó im lặng thì tốt hơn.

Tần tiên sinh thở dài một hơi: “Ta hỏi ngươi, ‘Thập Tam Kinh’ ngươi đọc đến đâu rồi?”

“Đã…đã đọc được một chút rồi.” Cố Thiệu nhỏ giọng nói.

“Có quyển nào là đọc hết rồi.”

Cố Thiệu chột dạ lắc đầu.

Tần tiên sinh thiếu chút nữa bị chọc tức, nhìn vào ngực mình, khó tin nhìn Cố Thiệu: “Một quyển cũng không đọc xong?!”

Cố Thiệu ngay cả nhúc nhích cũng không dám.

“Ngươi làm sao mà thi lên Tú tài được vậy?” Tần tiên sinh bật cười. Sách nên đọc, một quyển cũng không đọc xong, đây là kiểu may mắn quái quỷ gì thế? “Thôi thôi.” Tần tiên sinh khoát tay. Đúng lúc Cố Thiệu tưởng mình đã được bỏ qua, lại nghe Tần tiên sinh lẩm bẩm một mình, “Bây giờ học vẫn còn kịp.”



Cố Thiệu như bị sét đánh.

Hắn lờ mờ nhìn tiên sinh: “Tiên sinh, người nói gì vậy? Con phải học mấy thứ này sao?”

Tần tiên sinh gật đầu đương nhiên, “Không học cái này, sắp tới làm sao thi khoa cử? Tháng tám là thi Hương rồi, tính tới tính lui ngươi chỉ còn lại bốn tháng. Thời gian thật sự có hơi gấp, nhưng nếu nghiêm túc chuẩn bị, chắc chắn sẽ kịp.” Không kịp cũng phải kịp, Tần tiên sinh hạ quyết tâm.

Cố Thiệu đã bị lời nói của Tần tiên sinh làm cho ngây ngốc, trong lòng hắn điên cuồng kêu gọi hệ thống.

Hệ thống ngoáy ngoáy lỗ tai: “Sao thế?”

“Tần tiên sinh điên rồi!” Cố Thiệu phát ra tiếng la hét, “Thầy ấy vậy mà lại để ta đi thi Hương!”

Hệ thống không phải là không nghe thấy. Đối với sự thay đổi của Tần tiên sinh, trong lòng hệ thống cũng có chút do dự, chỉ là Tần tiên sinh có thể đủ nghiêm khắc đối đãi với kí chủ, nói cho cùng là một điều tốt, hệ thống vui mừng còn không kịp đây.

Hệ thống tha thiết nói: “Kí chủ, Tần tiên sinh ôm kỳ vọng nặng nề với ngươi, ngươi tuyệt đối không được phụ lòng ông ấy.”

“Ta phi!” Bắt hắn thi khoa cử, không thể nào!

Cố Thiệu biết bản thân chắc chắn thi không nổi, vì vậy ngay từ đầu không muốn thi không muốn mất mặt. Hơn nữa, hắn cũng không muốn nếm đau khổ.

“Ngươi muốn làm gì?” Hệ thống nhận thấy được chấn động kỳ lạ trong đầu của Cố Thiệu, lập tức nghiêm túc hỏi.

“Tiên sinh…” Cố Thiệu mới không quản hệ thống, dù sao hắn cũng tuyệt đối sẽ không đi thi Hương. Hắn nghĩ Tần tiên sinh lần này chắc là ý nghĩ nông nỗi, chỉ cần hắn từ chối, có lẽ sẽ không làm khó hắn nữa.

Nói cho cùng, Tần tiên sinh vẫn luôn không làm khó học trò. Nghĩ đến đây, Cố Thiệu liền bắt đầu có tự tin, hắn đối diện với Tần tiên sinh, muốn nói nhưng lại do dự mấy lần, cuối cùng nói, “Học trò chỉ sợ là phải phụ lòng sự yêu mến của tiên sinh rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện