Hai vợ chồng đều đắm chìm ở trong mộng đẹp do chính mình tưởng tượng, hoàn toàn quên mất suy nghĩ của Cố Thiệu. Tuy nhiên, dù Cố Thiệu có suy nghĩ gì, hai người bọn họ cũng sẽ không đồng ý. Chuyện vô cùng tốt như thế, không nhân cơ hội đồng ý chẳng phải là kẻ ngốc ư? Cứ như vậy, hai bên nhanh chóng định ra lịch trình bốn tháng sau của Cố Thiệu.
Chỉ trong chớp mắt thôi, hai người Cố Đại Hà và Trần Kim Liên hận không thể đặt vị Tần tiên sinh này ở trên từ đường để cung phụng, vị Tần tiên sinh này, quả thực chính là phụ mẫu tái sinh của toàn bộ người nhà bọn họ!
Còn Cố Thiệu à ——
Hắn đã chết lặng…
Tùy tiện đi, dù sao hắn cũng không thi đậu. Chịu đựng bốn tháng này, không, có lẽ chỉ cần chịu đựng mấy ngày, vậy là Tần tiên sinh liền có thể nhìn ra được Cố Thiệu hắn chính là một khối gỗ mục, vĩnh viễn cũng không thể thành tài.
Ngoại trừ Cố Thiệu, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Mục đích chuyến đi này của Tần tiên sinh, cũng coi như là hoàn toàn đạt thành.
Sau khi cáo biệt với người của Cố gia, Tần tiên sinh lại quyết đoán mang Cố Thiệu đi. Đương nhiên Cố Thiệu không vui, còn đang giãy giụa trong đau khổ.
Không nghĩ tới hai vợ chồng Cố gia thấy hắn như vậy, sửa lại tác phong cưng chiều ngày xưa, trực tiếp đẩy Cố Thiệu ra ngoài cửa: “Cha nương biết con hiếu thuận, luyến tiếc cha nương, nhưng mà tiền đồ quan trọng hơn.”
“Cha con nói rất đúng.” Trần Kim Liên vội vàng phụ họa theo, quyết tâm bẻ ngón tay Cố Thiệu cố bám lấy cửa, “Ngoan, mau trở lại cùng tiên sinh của con đi, đừng nhớ thương nương và cha con.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì cả.” Trần Kim Liên hiếm khi kiên cường, “Thiệu ca nhi, Tần tiên sinh coi trọng con như vậy, con nhất định phải đọc sách cho tốt, chớ nên cô phụ ý tốt của tiên sinh.”
Cố Thiệu là kẻ thích làm bộ làm tịch, bây giờ cha nương hắn cũng đã nói đến nước này, nếu hắncó ở lại, cũng thật sự kỳ cục.
Lòng hắn tràn đầy sầu khổ leo lên xe ngựa.
Mới rời khỏi thôn Thượng Táo, Tần tiên sinh đã thay đổi một gương mặt khác.
Vẻ hiền lành khi ở trước mặt hai vợ chồng Cố gia đã không còn, lúc một mình đối mặt với Cố Thiệu, Tần tiên sinh đã bày ra điệu bộ của một nghiêm sư: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở trong sương phòng của Tần phủ, mỗi ngày thức dậy vào giờ Mẹo, đọc 《 Thập tam kinh 》.”
“Mỗi buổi tối làm một bài thơ, đề mục sẽ là ta ra.”
“Trong vòng nửa tháng, cần phải nắm rõ toàn bộ kinh nghĩa, nửa tháng sau lại làm sách luận.”
Nghiêm sư xuất cao đồ, Tần tiên sinh rất am hiểu việc này.
Cố Thiệu há miệng thở dốc: “Tiên sinh, nửa tháng, có phải hơi gấp rồi không, học sinh ngu dốt, nếu như không làm được thì…”
Đây không phải là không trâu bắt chó đi cày à, thời gian ngắn như thế, làm sao hắn có thể học thuộc hết được?
“Không làm được?”
Mặt Cố Thiệu lộ vẻ khó xử, ấp úng, muốn Tần tiên sinh thư thả một chút: “Đúng là có chút khó xử.”
Chỉ trong chớp mắt thôi, hai người Cố Đại Hà và Trần Kim Liên hận không thể đặt vị Tần tiên sinh này ở trên từ đường để cung phụng, vị Tần tiên sinh này, quả thực chính là phụ mẫu tái sinh của toàn bộ người nhà bọn họ!
Còn Cố Thiệu à ——
Hắn đã chết lặng…
Tùy tiện đi, dù sao hắn cũng không thi đậu. Chịu đựng bốn tháng này, không, có lẽ chỉ cần chịu đựng mấy ngày, vậy là Tần tiên sinh liền có thể nhìn ra được Cố Thiệu hắn chính là một khối gỗ mục, vĩnh viễn cũng không thể thành tài.
Ngoại trừ Cố Thiệu, tất cả mọi người đều vô cùng vui mừng. Mục đích chuyến đi này của Tần tiên sinh, cũng coi như là hoàn toàn đạt thành.
Sau khi cáo biệt với người của Cố gia, Tần tiên sinh lại quyết đoán mang Cố Thiệu đi. Đương nhiên Cố Thiệu không vui, còn đang giãy giụa trong đau khổ.
Không nghĩ tới hai vợ chồng Cố gia thấy hắn như vậy, sửa lại tác phong cưng chiều ngày xưa, trực tiếp đẩy Cố Thiệu ra ngoài cửa: “Cha nương biết con hiếu thuận, luyến tiếc cha nương, nhưng mà tiền đồ quan trọng hơn.”
“Cha con nói rất đúng.” Trần Kim Liên vội vàng phụ họa theo, quyết tâm bẻ ngón tay Cố Thiệu cố bám lấy cửa, “Ngoan, mau trở lại cùng tiên sinh của con đi, đừng nhớ thương nương và cha con.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì cả.” Trần Kim Liên hiếm khi kiên cường, “Thiệu ca nhi, Tần tiên sinh coi trọng con như vậy, con nhất định phải đọc sách cho tốt, chớ nên cô phụ ý tốt của tiên sinh.”
Cố Thiệu là kẻ thích làm bộ làm tịch, bây giờ cha nương hắn cũng đã nói đến nước này, nếu hắncó ở lại, cũng thật sự kỳ cục.
Lòng hắn tràn đầy sầu khổ leo lên xe ngựa.
Mới rời khỏi thôn Thượng Táo, Tần tiên sinh đã thay đổi một gương mặt khác.
Vẻ hiền lành khi ở trước mặt hai vợ chồng Cố gia đã không còn, lúc một mình đối mặt với Cố Thiệu, Tần tiên sinh đã bày ra điệu bộ của một nghiêm sư: “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ ở trong sương phòng của Tần phủ, mỗi ngày thức dậy vào giờ Mẹo, đọc 《 Thập tam kinh 》.”
“Mỗi buổi tối làm một bài thơ, đề mục sẽ là ta ra.”
“Trong vòng nửa tháng, cần phải nắm rõ toàn bộ kinh nghĩa, nửa tháng sau lại làm sách luận.”
Nghiêm sư xuất cao đồ, Tần tiên sinh rất am hiểu việc này.
Cố Thiệu há miệng thở dốc: “Tiên sinh, nửa tháng, có phải hơi gấp rồi không, học sinh ngu dốt, nếu như không làm được thì…”
Đây không phải là không trâu bắt chó đi cày à, thời gian ngắn như thế, làm sao hắn có thể học thuộc hết được?
“Không làm được?”
Mặt Cố Thiệu lộ vẻ khó xử, ấp úng, muốn Tần tiên sinh thư thả một chút: “Đúng là có chút khó xử.”
Danh sách chương