“Như vậy à,” Tần tiên sinh hơi mỉm cười: “Nếu như không làm được thì, ta sẽ lại đến bái phỏng cha nương ngươi.”

Cố Thiệu: “…!!!”

Tàn nhẫn như vậy sao? Hệ thống lại nhảy ra lần nữa: “Ký chủ yên tâm, bổn hệ thống sẽ giám sát ngươi, bảo đảm nửa tháng có thể học thuộc toàn bộ.”

Cố Thiệu trầm mặc, nếu như có lựa chọn, hắn có thể trực tiếp lựa chọn đi tìm chết không?

Tần tiên sinh thưởng thức khuôn mặt tuyệt vọng của Cố Thiệu xong, bỗng nhiên chuyển chủ đề, “Qua ít lâu nữa, ta và mấy người bạn có một buổi tụ họp nhỏ, đến lúc đó ngươi cũng cùng đi theo ta.”

Tụ họp? Đây còn không phải là đi ra ngoài chơi ư.

Cố Thiệu vừa định vui sướng gật đầu, lại nghe thấy Tần tiên sinh nghiêm mặt nói, “Cần phải biểu hiện cho tốt, nếu như mất mặt trước bọn họ, ngươi biết hậu quả đó.”

Nhà họ Cố

Kể từ sau khi Tần tiên sinh rời khỏi, Cố Đại Hà cùng Trần Kim Liên bắt đầu cảm thấy bồn chồn không yên. Bọn họ giả vờ khi ở trước mặt tiên sinh, chu toàn mặt mũi của con trai, bây giờ tiên sinh đã đi rồi, trong phòng giờ đều là người trong nhà, hai người này mới lộ rõ bộ mặt thật thường ngày.



“Vị Tần tiên sinh này, thật là quá rộng rãi! Người có tiền đúng là có khác."Trần Kim Liên sờ món bánh ngọt và rượu mà Tần tiên sinh mang đến, cười khoái trá.

Rõ ràng những thứ này thôi cũng đã đủ quý giá rồi, chứ đừng nói đến lễ vật mà Tần tiên sinh đã tặng, bên trong còn có cây nhân sâm nhỏ. Không cần biết bao nhiêu năm tuổi, đây hẳn đều là thứ dùng để cứu mạng!

“Xem ra vị Tần tiên sinh này thật sự đã nhìn trúng Thiệu Ca nhi nhà chúng ta, nếu không phải như vậy, cũng sẽ không tự mình mang những thứ này đến tặng.”

"Lại còn không phải?” Cố Đại Hà cũng có chút hùa theo, vô cùng tán đồng với lời nói của thê tử, "Có sự dạy bảo của Tần tiên sinh, nói không chừng Thiệu Ca Nhi nhà chúng ta có thể đậu Cử nhân.”

Ánh mắt Trần Kim Liên sáng rỡ: "Vậy sau này Thiệu Ca Nhi không phải chính là Cử nhân lão gia sao?”

Hai phu thê mặc sức tưởng tượng những tháng ngày sau khi con trai đậu Cử nhân, vui mừng đến độ đứng cũng không vững rồi.

Bên trong phòng, cũng chỉ có Cố Đại Sơn và Trương Thị là còn tỉnh táo một chút.

Cố Đại Sơn cảm thấy bọn họ không thể tự tin mù quáng như vậy được, còn Trương Thị, bà ấy lại đang chờ xem cảnh náo nhiệt của Cố Thiệu nha. Tính cách của thằng nhóc Cố Thiệu này sao bà ấy có thể không biết? Đều là nhìn từ bé đến lớn, Trương Thị cũng không biết Cố Thiệu có điểm nào có thể lọt vào mắt Tần tiên sinh, nhưng mà bà ấy chỉ biết, thằng nhóc này không chịu được khổ đâu.

"Những điều này đều nói nói sau, trước mắt Cố Thiệu vẫn chưa đậu Cử nhân, nhà chúng ta vẫn nên khiêm tốn một chút trước, tránh để đến lúc không đậu Cử nhân, lại làm trò cười cho người ta xem." Trương Thị nhắc nhở.

Chỉ là lời nói này của bà ấy, Trần Kim Liên lại không thích nghe. Còn không đợi bà ấy tức giận, kẻ ngốc bên cạnh đã nói: "Đại tẩu nói đúng, yên tâm, hai người chúng ta tự có chừng mực.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện