Cô gái mang đôi chân trần bước đi trên thảm lông. Mỗi nơi cô đi qua đều lưu lại mùi hương thanh tao.
4 giờ 30 phút sáng___
Bộ Khuyên lặng lẽ ngồi ở bàn phòng khách. Ánh đèn vàng làm thân ảnh của cô trở nên mờ ảo. Cô ngồi nơi đó thất thần rất lâu.
Khuôn mặt trong veo nhiễm lên một tầng sương mù. Đôi con ngươi vô thần lạnh lẽo.
Cô giống như bức tượng điêu khắc. Lặng im không một tiếng động. Chỉ có hơi thở nhịp nhàng chứng minh cô là người sống.
Bộ Khuyên thở hắt ra một hơi rồi đứng lên. Cô bước cẩn thận lên phòng.
Cả căn nhà lại chìm vào im ắng. Mọi ngóc ngách đều trở nên u tối. Hay là chính là lòng người u tối cũng nên.
- --
Dì Kha chuẩn bị bữa sáng như mọi khi, nhưng dì ấy không dám lên phòng gọi tiểu thư nhà mình.
Mễ Ái cũng không dám gọi, ba mẹ Nguyên lại càng không thể đi.
Bốn người tám đôi mắt nhìn nhau.
Ngay khi mọi người đang khó xử thì Bộ Khuyên chậm rãi bước xuống lầu.
Cô mặc chiếc đầm xanh nhạt, mái tóc đã được buộc lên một cách tùy ý. Trên người không có bất kì vết thương nào. Cô mang trạng thái hờ hững mà ngồi vào bàn.
Thấy mọi người không gây ra bất kì âm thanh nào liền kì lạ hỏi: “Mọi người không ăn sao?” Cô cầm lên muỗng, lịch sự mời: “Mời cả nhà dùng bữa sáng!”
Mọi người đều khẽ ho khan phá vỡ không khí trầm mặc. Dì Kha múc ngũ cốc bỏ vào tách của Bộ Khuyên. Bà nhè nhẹ đổ sữa tươi lên.
“Tiểu Hinh, con không sao chứ?” Mẹ Nguyên lo lắng hỏi.
“Mẹ à, con không sao!” Cô có bị thương hay gì khác đâu. Trông cô rất giống có sao à? Cô còn rất khỏe là đằng khác.
Mễ Ái thắc mắc: “Vậy tại sao hôm qua cậu lại bỏ về?”
Bộ Khuyên bày ra vẻ đương nhiên: “Chỉ là hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi. Mọi người đừng lo, con rất tốt.”
Vẻ mặt của cô không có chút gì giống nói dối cả.
Nhìn qua trạng thái Bộ Khuyên thật sự rất tốt, đều giống như mọi khi.
Ba mẹ Nguyên thở phào, riêng Mễ Ái vẫn còn thấy kì lạ. Cảm giác ngày hôm qua của cô vô cùng khó tả. Giống như cảm thấy Hinh Hinh tức giận.
Mễ Ái chỉ có thể giấu đi cảm giác kì quái của mình mà dùng bữa sáng.
Ba Nguyên nói tình hình cụ thể cho con gái nghe: “Đám người xấu đã bị bắt hết rồi. Việt Lâm Minh và Dịch Giản đều đã chết. Người cảnh sát bắt được đều khai giống nhau. Con chỉ cần đến đó làm chứng một chút là được.”
Bộ Khuyên gật đầu, ưu nhã đưa muỗng đến bên miệng.
“Về phía A Bân đã ổn. Chỉ cần nghỉ ngơi thì rất nhanh sẽ khỏe lại. Hôn lễ của các con chỉ có thể dời qua hai tháng sau thôi.” Mẹ Nguyên tiếc nuối nói. Con gái của bà đáng lí ra sẽ có một đám cưới trong mơ. Thế nhưng đã bị đám người xấu phá hủy.
“Con không kết hôn.”
Một câu nói vang lên khiến mọi người thoáng sửng sốt. Ai cũng tưởng là mình nghe lầm.
Bộ Khuyên không ngần ngại lặp lại lần nữa: “Con sẽ không kết hôn. Hôn lễ sẽ bị hủy bỏ vĩnh viễn, và việc đăng kí giấy kết hôn cũng sẽ bị hủy.”
“Sao...sao lại...?” Mẹ Nguyên nói không thành lời, ba Nguyên, dì Kha và Mễ Ái trừng lớn mắt nhìn Bộ Khuyên.
Bộ Khuyên vẫn như cũ bình tĩnh: “Con không thích hắn nên sẽ không kết hôn. Sau khi hắn khỏi con sẽ mua nhà và thuê người giúp việc cho hắn. Đó là điều con có thể làm. Ba mẹ đừng lo lắng quá nhiều.”
“Con nói gì vậy? Có phải hôm qua xảy ra chuyện gì hay không?” Đám súc sinh đó làm gì con gái bà mà nó lại thay đổi chủ ý trong vòng một đêm chứ? “Không có! Mọi việc giống như lời khai, con không xảy ra chuyện gì. Chỉ là không thích hắn. Xin lỗi đã gây phiền hà cho ba mẹ.”
Bộ Khuyên bỏ muỗng xuống, đứng dậy cúi người lễ phép: “Con gái bất hiếu, con gái sẽ không kết hôn. Xin mọi người thứ lỗi!”
Dù ba mẹ Nguyên và Mễ Ái có hỏi bao nhiêu lần, khuyên nhủ bao nhiêu lần thì đều nhận lại câu trả lời giống nhau: Cô sẽ không kết hôn và cô không thích Diệm Bân.
Trước khi rời khỏi nhà đến sở cảnh sát lấy lời khai thì Bộ Khuyên bồi thêm một câu: “Từ nay hắn không phải tên Diệm Bân nữa, hắn tên là Húc Đông.” Cô nói xong liền rời đi.
Diệm Bân đã rời khỏi thân thể ngốc tử. Bây giờ kí ức của thân thể đó chỉ có một mớ hỗn độn. Hắn không phải Diệm Bân. Mùi linh hồn hoàn toàn không phải.
Cô không muốn tạm bợ qua loa.
Trang báo lại có tin tức hủy hôn của tiểu thư nhà họ Nguyên. Bọn họ đều nói cô tìmh duyên trắc trở.
Mọi người đều đồn thổi ngày đó cô đã bị làm nhục nên không dám kết hôn. Đáng tiếc người tung tin đồn đều nhận hậu quả đáng sợ. Lâu dần cũng không ai dám bàn luận nữa.
✣✣✣✣✣
Mười lăm năm trôi qua thật nhanh.
Chỉ trong một cái chớp mắt mà ai cũng đã thay đổi.
Đứa bé trai tinh nghịch đáng yêu chạy vòng quanh, trong tay nó cầm một viên kẹo ngọt.
Trên thảm cỏ xanh mướt có một đàn bướm vờn quanh. Đứa bé trai cười giòn tan đuổi bắt, mỗi lần đều là vồ hụt.
Nó vẫn không hề từ bỏ mà tiếp tục chạy theo.
Ánh mắt kiên cường sáng tựa vì sao. Thật giống một người.
Có hai người phụ nữ trang nhã ngồi ở gần đó.
Người phụ nữ bên trái dịu dàng mềm mại nhắc nhở: “Khang Khang, con chạy chậm thôi. Cẩn thận vấp ngã về ba mắng đấy!”
“Dạ mẹ!” Đứa trẻ lễ phép đáp lại. Nó thả chậm tốc độ gần như đi bộ. Nhìn liền biết là một đứa trẻ được dạy dỗ tốt.
Người phụ nữ bên phải cười hờ hững, đôi mắt không có điểm sáng cố định tại một chỗ. Cô miết miết cánh môi, mỗi động tác đều vô cùng ưu nhã.
Đã mười lăm năm.
Trong đoạn thời gian này Nguyên thị và Mễ thị nắm tay nhau đi lên con đường phát triển vượt bậc. Bây giờ quyền hạn cao hơn trước gấp mười lần. Không chỉ hợp tác trong nước mà là rất nhiều nước.
Từ Hiên và Lý Tuyết Tuyết đã kết hôn. Nhưng hôn nhân của bọn họ bị chi phối bởi đồng tiền. Ban đầu hai người còn gặp chút may mắn. Lâu dần may mắn đó không thuộc về họ nữa.
Từ tổng vì đống nợ ngập đầu mà bệnh quấn thân. Từ phu nhân vừa bị chồng cho đội mũ xanh, vừa phải bươn chải gian khổ nên ra đi còn sớm hơn ông ấy.
Tập đoàn Hạnh Phúc của Việt gia không sụp đổ nhưng lại đổi chủ.
Việt Lâm Đông sau khi ra nước ngoài liền phát hiện mình bị HIV. Lúc đó hắn không còn tiền, chỉ có thể để bản thân chết dần chết mòn. Vị thư kí đi cùng hắn cũng phải chịu cảnh tương tự.
Con người ấy mà. Lúc làm ác thì không nghĩ đến hậu quả. Đến khi mình nhận quả báo lại than thân trách phận.
Ba mẹ Nguyên tin tưởng ủy thác công ty cho anh họ của nguyên chủ. Dù sao đều là nhà họ Nguyên. Chỉ có điều cổ phần lớn nhất vẫn đang nằm trong tay Bộ Khuyên.
Hai người đã đi du lịch vòng quanh thế giới. Mỗi lần đều mang một đống quà về.
Mễ Ái vào năm ba mươi tuổi mới kết hôn. Đối tượng là vị học trưởng theo đuổi cô ấy đã lâu.
Ngày kết hôn cô ấy ôm Bộ Khuyên khóc bù lu bù loa nói không muốn gả. Thế mà người ta vừa kêu liền chạy đi mất.
Cô ấy có hai đứa con, một con gái và một con trai. Bé gái thì đã mười một tuổi, hôm nay đi học rồi.
Đứa bé trai chính là đứa trẻ đang rong chơi đuổi bắt. Nó vừa tròn năm tuổi.
Người phụ nữ bên trái cười nói: “Hinh Hinh, thật ghen tị với cậu!”
Bộ Khuyên ngồi ở bên phải, mày hơi nhướng lên biểu hiện không hiểu.
“Cậu đã bốn mươi hai tuổi lại không có một nếp nhăn nào. Còn tớ đã có mấy dấu.” Mễ Ái sờ sờ lên khóe mắt và trán mình. Ở đó có ba đường rãnh.
“Tại vì Tiểu Lạp chăm sóc tốt.”
Tiểu Lạp là người giúp việc mới. Dì Kha đã về quê ở với con cháu. Trước khi bà đi Bộ Khuyên gửi cho bà ấy một đống tiền. Từ chối thế nào cũng không được, vì day dứt trong lòng nên dì Kha gửi đứa cháu gái là Tiểu Lạp lên đây.
Cô ấy vừa thông minh lanh lợi, vừa làm được việc.
Mễ Ái ghé đầu lại gần Bộ Khuyên: “Hay là cậu nhường cô ấy cho tớ đi! Để tớ học một khóa dưỡng nhan.”
“Xinh đẹp chỉ là vẻ bề ngoài. Cậu không cần đặt tâm quá nặng.” Bộ Khuyên ưu nhã cho lời khuyên.
Đến khi ngươi già đi thì nhan sắc cũng phai tàn. Chỉ có tâm vẫn như cũ nguyên vẹn.
Mễ Ái thấy đùa không thành liền ngồi ngay ngắn lại ngắm nhìn đứa trẻ.
Một lát sau cô ấy lại lên tiếng gọi: “Hinh Hinh...”
“Hả?”
“Tại sao ngày đó cậu lại không kết hôn với Diệm Bân...à không, Húc Đông?” Đây là vấn đề suốt bao năm Mễ Ái thắc mắc. Cảm giác ngày hôm đó vẫn còn.
Bộ Khuyên nói một cách khó hiểu: “Vì hắn không còn là Diệm Bân! Không phải người tớ thích.”
Mễ Ái nghe xong câu trả lời liền ngạc nhiên nhìn qua.
Diệm Bân không phải Diệm Bân thì là ai? Hinh Hinh có bệnh gì sao?
Mễ Ái chỉ tùy tiện hỏi một chút liền chuyển đề tài. Chuyện đã qua rồi, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Húc Đông cũng có ngôi nhà của mình.
Hinh Hinh của cô cũng sống vô cùng bình yên.
Con người đâu nhất thiết phải sống theo trình tự nhất định. Sinh ra, lớn lên, học tập, làm việc, kết hôn, sinh con, chăm sóc con, nuôi dạy nó rồi già và chết đi.
Hạnh phúc đến từ những nỗi niềm rất riêng. Vốn dĩ chẳng thể đong đo hay đếm được.
Đứa bé trai chạy đến nhào vào lòng Bộ Khuyên. Trên người nó có mùi sữa rất thơm. Bộ Khuyên sờ khuôn mặt mềm mịn một cách dịu dàng.
Người mẹ bên kia nó cũng không thèm nữa rồi.
Mễ Ái chỉ có thể bày vẻ mặt hờn giận cho đứa trẻ xem nhưng nó không quan tâm.
Đợi chơi thêm một lát thì Mễ Ái dẫn đứa trẻ ra về. Trước khi đi nó ôm cổ Bộ Khuyên nói:
“Mai Khang Khang sẽ đến chơi với dì Hinh nữa nha!”
Bộ Khuyên lắc đầu: “Ngày mai con đừng đến, dì phải đi rồi.”
Mễ Ái muốn hỏi gì đó nhưng vừa mở miệng liền bị đuổi đi.
Đứa trẻ luyến tiếc nhìn Bộ Khuyên, trong mắt xuất hiện một tia lo lắng không thuộc về trẻ nhỏ.
Linh cảm của trẻ con thường rất tốt.
Bộ Khuyên đứng ở cổng, những bông hoa giấy theo cơn gió mà rơi xuống đậu lên bả vai của cô.
Bóng dáng của cô dần trở nên mông lung.
Sáng hôm sau Mễ Ái phát hiện Bộ Khuyên đã chết tại phòng riêng.
Cô vẫn như cũ an tĩnh nằm đó. Chỉ có điều người đã lạnh ngắt. Trên mặt không có bất kì cảm xúc nào cả.
Mễ Ái đau đến tim cũng nghẹn lại, đứa trẻ vuốt ve lưng của mẹ nó dỗ dành: “Dì Hinh sẽ lên thiên đường. Mẹ đừng buồn!”
Sau khi khám nghiệm thì nguyên nhân chính gây ra cái chết là do ngưng tim đột ngột.
Cổ phần đều trả đến tay ba mẹ Nguyên. Tài sản bên ngoài thì tất cả đều được Bộ Khuyên mang đi quyên góp.
Cái tên Nguyên Vân Hinh với số tiền quyên góp khổng lồ trong một đêm nổi lên. Mọi người tiếc thương chia buồn. Không cần biết là thật tâm hay giả ý.
Ba mẹ Nguyên trở về ngay sáng hôm đó.
Tang lễ của cô được tổ chức theo phương thức long trọng nhất.
Mẹ Nguyên nghe tiếng ghi âm gửi qua điện thoại mà nước mắt rưng rưng.
「Ba, mẹ! Cảm ơn hai người vì tất cả. Hãy sống hạnh phúc nhé. Con gái đến nơi lí tưởng nhất đây. Tạm biệt!」
Nhỡ đâu cô vẫn có thể trở lại thế giới này một lần nữa thì sao? Với một vai trò khác chẳng hạn!
▮Trở lại không gian hệ thống 3...2...1▮
〖VỊ DIỆN KẾT THÚC〗
4 giờ 30 phút sáng___
Bộ Khuyên lặng lẽ ngồi ở bàn phòng khách. Ánh đèn vàng làm thân ảnh của cô trở nên mờ ảo. Cô ngồi nơi đó thất thần rất lâu.
Khuôn mặt trong veo nhiễm lên một tầng sương mù. Đôi con ngươi vô thần lạnh lẽo.
Cô giống như bức tượng điêu khắc. Lặng im không một tiếng động. Chỉ có hơi thở nhịp nhàng chứng minh cô là người sống.
Bộ Khuyên thở hắt ra một hơi rồi đứng lên. Cô bước cẩn thận lên phòng.
Cả căn nhà lại chìm vào im ắng. Mọi ngóc ngách đều trở nên u tối. Hay là chính là lòng người u tối cũng nên.
- --
Dì Kha chuẩn bị bữa sáng như mọi khi, nhưng dì ấy không dám lên phòng gọi tiểu thư nhà mình.
Mễ Ái cũng không dám gọi, ba mẹ Nguyên lại càng không thể đi.
Bốn người tám đôi mắt nhìn nhau.
Ngay khi mọi người đang khó xử thì Bộ Khuyên chậm rãi bước xuống lầu.
Cô mặc chiếc đầm xanh nhạt, mái tóc đã được buộc lên một cách tùy ý. Trên người không có bất kì vết thương nào. Cô mang trạng thái hờ hững mà ngồi vào bàn.
Thấy mọi người không gây ra bất kì âm thanh nào liền kì lạ hỏi: “Mọi người không ăn sao?” Cô cầm lên muỗng, lịch sự mời: “Mời cả nhà dùng bữa sáng!”
Mọi người đều khẽ ho khan phá vỡ không khí trầm mặc. Dì Kha múc ngũ cốc bỏ vào tách của Bộ Khuyên. Bà nhè nhẹ đổ sữa tươi lên.
“Tiểu Hinh, con không sao chứ?” Mẹ Nguyên lo lắng hỏi.
“Mẹ à, con không sao!” Cô có bị thương hay gì khác đâu. Trông cô rất giống có sao à? Cô còn rất khỏe là đằng khác.
Mễ Ái thắc mắc: “Vậy tại sao hôm qua cậu lại bỏ về?”
Bộ Khuyên bày ra vẻ đương nhiên: “Chỉ là hơi mệt nên muốn nghỉ ngơi. Mọi người đừng lo, con rất tốt.”
Vẻ mặt của cô không có chút gì giống nói dối cả.
Nhìn qua trạng thái Bộ Khuyên thật sự rất tốt, đều giống như mọi khi.
Ba mẹ Nguyên thở phào, riêng Mễ Ái vẫn còn thấy kì lạ. Cảm giác ngày hôm qua của cô vô cùng khó tả. Giống như cảm thấy Hinh Hinh tức giận.
Mễ Ái chỉ có thể giấu đi cảm giác kì quái của mình mà dùng bữa sáng.
Ba Nguyên nói tình hình cụ thể cho con gái nghe: “Đám người xấu đã bị bắt hết rồi. Việt Lâm Minh và Dịch Giản đều đã chết. Người cảnh sát bắt được đều khai giống nhau. Con chỉ cần đến đó làm chứng một chút là được.”
Bộ Khuyên gật đầu, ưu nhã đưa muỗng đến bên miệng.
“Về phía A Bân đã ổn. Chỉ cần nghỉ ngơi thì rất nhanh sẽ khỏe lại. Hôn lễ của các con chỉ có thể dời qua hai tháng sau thôi.” Mẹ Nguyên tiếc nuối nói. Con gái của bà đáng lí ra sẽ có một đám cưới trong mơ. Thế nhưng đã bị đám người xấu phá hủy.
“Con không kết hôn.”
Một câu nói vang lên khiến mọi người thoáng sửng sốt. Ai cũng tưởng là mình nghe lầm.
Bộ Khuyên không ngần ngại lặp lại lần nữa: “Con sẽ không kết hôn. Hôn lễ sẽ bị hủy bỏ vĩnh viễn, và việc đăng kí giấy kết hôn cũng sẽ bị hủy.”
“Sao...sao lại...?” Mẹ Nguyên nói không thành lời, ba Nguyên, dì Kha và Mễ Ái trừng lớn mắt nhìn Bộ Khuyên.
Bộ Khuyên vẫn như cũ bình tĩnh: “Con không thích hắn nên sẽ không kết hôn. Sau khi hắn khỏi con sẽ mua nhà và thuê người giúp việc cho hắn. Đó là điều con có thể làm. Ba mẹ đừng lo lắng quá nhiều.”
“Con nói gì vậy? Có phải hôm qua xảy ra chuyện gì hay không?” Đám súc sinh đó làm gì con gái bà mà nó lại thay đổi chủ ý trong vòng một đêm chứ? “Không có! Mọi việc giống như lời khai, con không xảy ra chuyện gì. Chỉ là không thích hắn. Xin lỗi đã gây phiền hà cho ba mẹ.”
Bộ Khuyên bỏ muỗng xuống, đứng dậy cúi người lễ phép: “Con gái bất hiếu, con gái sẽ không kết hôn. Xin mọi người thứ lỗi!”
Dù ba mẹ Nguyên và Mễ Ái có hỏi bao nhiêu lần, khuyên nhủ bao nhiêu lần thì đều nhận lại câu trả lời giống nhau: Cô sẽ không kết hôn và cô không thích Diệm Bân.
Trước khi rời khỏi nhà đến sở cảnh sát lấy lời khai thì Bộ Khuyên bồi thêm một câu: “Từ nay hắn không phải tên Diệm Bân nữa, hắn tên là Húc Đông.” Cô nói xong liền rời đi.
Diệm Bân đã rời khỏi thân thể ngốc tử. Bây giờ kí ức của thân thể đó chỉ có một mớ hỗn độn. Hắn không phải Diệm Bân. Mùi linh hồn hoàn toàn không phải.
Cô không muốn tạm bợ qua loa.
Trang báo lại có tin tức hủy hôn của tiểu thư nhà họ Nguyên. Bọn họ đều nói cô tìmh duyên trắc trở.
Mọi người đều đồn thổi ngày đó cô đã bị làm nhục nên không dám kết hôn. Đáng tiếc người tung tin đồn đều nhận hậu quả đáng sợ. Lâu dần cũng không ai dám bàn luận nữa.
✣✣✣✣✣
Mười lăm năm trôi qua thật nhanh.
Chỉ trong một cái chớp mắt mà ai cũng đã thay đổi.
Đứa bé trai tinh nghịch đáng yêu chạy vòng quanh, trong tay nó cầm một viên kẹo ngọt.
Trên thảm cỏ xanh mướt có một đàn bướm vờn quanh. Đứa bé trai cười giòn tan đuổi bắt, mỗi lần đều là vồ hụt.
Nó vẫn không hề từ bỏ mà tiếp tục chạy theo.
Ánh mắt kiên cường sáng tựa vì sao. Thật giống một người.
Có hai người phụ nữ trang nhã ngồi ở gần đó.
Người phụ nữ bên trái dịu dàng mềm mại nhắc nhở: “Khang Khang, con chạy chậm thôi. Cẩn thận vấp ngã về ba mắng đấy!”
“Dạ mẹ!” Đứa trẻ lễ phép đáp lại. Nó thả chậm tốc độ gần như đi bộ. Nhìn liền biết là một đứa trẻ được dạy dỗ tốt.
Người phụ nữ bên phải cười hờ hững, đôi mắt không có điểm sáng cố định tại một chỗ. Cô miết miết cánh môi, mỗi động tác đều vô cùng ưu nhã.
Đã mười lăm năm.
Trong đoạn thời gian này Nguyên thị và Mễ thị nắm tay nhau đi lên con đường phát triển vượt bậc. Bây giờ quyền hạn cao hơn trước gấp mười lần. Không chỉ hợp tác trong nước mà là rất nhiều nước.
Từ Hiên và Lý Tuyết Tuyết đã kết hôn. Nhưng hôn nhân của bọn họ bị chi phối bởi đồng tiền. Ban đầu hai người còn gặp chút may mắn. Lâu dần may mắn đó không thuộc về họ nữa.
Từ tổng vì đống nợ ngập đầu mà bệnh quấn thân. Từ phu nhân vừa bị chồng cho đội mũ xanh, vừa phải bươn chải gian khổ nên ra đi còn sớm hơn ông ấy.
Tập đoàn Hạnh Phúc của Việt gia không sụp đổ nhưng lại đổi chủ.
Việt Lâm Đông sau khi ra nước ngoài liền phát hiện mình bị HIV. Lúc đó hắn không còn tiền, chỉ có thể để bản thân chết dần chết mòn. Vị thư kí đi cùng hắn cũng phải chịu cảnh tương tự.
Con người ấy mà. Lúc làm ác thì không nghĩ đến hậu quả. Đến khi mình nhận quả báo lại than thân trách phận.
Ba mẹ Nguyên tin tưởng ủy thác công ty cho anh họ của nguyên chủ. Dù sao đều là nhà họ Nguyên. Chỉ có điều cổ phần lớn nhất vẫn đang nằm trong tay Bộ Khuyên.
Hai người đã đi du lịch vòng quanh thế giới. Mỗi lần đều mang một đống quà về.
Mễ Ái vào năm ba mươi tuổi mới kết hôn. Đối tượng là vị học trưởng theo đuổi cô ấy đã lâu.
Ngày kết hôn cô ấy ôm Bộ Khuyên khóc bù lu bù loa nói không muốn gả. Thế mà người ta vừa kêu liền chạy đi mất.
Cô ấy có hai đứa con, một con gái và một con trai. Bé gái thì đã mười một tuổi, hôm nay đi học rồi.
Đứa bé trai chính là đứa trẻ đang rong chơi đuổi bắt. Nó vừa tròn năm tuổi.
Người phụ nữ bên trái cười nói: “Hinh Hinh, thật ghen tị với cậu!”
Bộ Khuyên ngồi ở bên phải, mày hơi nhướng lên biểu hiện không hiểu.
“Cậu đã bốn mươi hai tuổi lại không có một nếp nhăn nào. Còn tớ đã có mấy dấu.” Mễ Ái sờ sờ lên khóe mắt và trán mình. Ở đó có ba đường rãnh.
“Tại vì Tiểu Lạp chăm sóc tốt.”
Tiểu Lạp là người giúp việc mới. Dì Kha đã về quê ở với con cháu. Trước khi bà đi Bộ Khuyên gửi cho bà ấy một đống tiền. Từ chối thế nào cũng không được, vì day dứt trong lòng nên dì Kha gửi đứa cháu gái là Tiểu Lạp lên đây.
Cô ấy vừa thông minh lanh lợi, vừa làm được việc.
Mễ Ái ghé đầu lại gần Bộ Khuyên: “Hay là cậu nhường cô ấy cho tớ đi! Để tớ học một khóa dưỡng nhan.”
“Xinh đẹp chỉ là vẻ bề ngoài. Cậu không cần đặt tâm quá nặng.” Bộ Khuyên ưu nhã cho lời khuyên.
Đến khi ngươi già đi thì nhan sắc cũng phai tàn. Chỉ có tâm vẫn như cũ nguyên vẹn.
Mễ Ái thấy đùa không thành liền ngồi ngay ngắn lại ngắm nhìn đứa trẻ.
Một lát sau cô ấy lại lên tiếng gọi: “Hinh Hinh...”
“Hả?”
“Tại sao ngày đó cậu lại không kết hôn với Diệm Bân...à không, Húc Đông?” Đây là vấn đề suốt bao năm Mễ Ái thắc mắc. Cảm giác ngày hôm đó vẫn còn.
Bộ Khuyên nói một cách khó hiểu: “Vì hắn không còn là Diệm Bân! Không phải người tớ thích.”
Mễ Ái nghe xong câu trả lời liền ngạc nhiên nhìn qua.
Diệm Bân không phải Diệm Bân thì là ai? Hinh Hinh có bệnh gì sao?
Mễ Ái chỉ tùy tiện hỏi một chút liền chuyển đề tài. Chuyện đã qua rồi, mỗi người đều có cuộc sống riêng.
Húc Đông cũng có ngôi nhà của mình.
Hinh Hinh của cô cũng sống vô cùng bình yên.
Con người đâu nhất thiết phải sống theo trình tự nhất định. Sinh ra, lớn lên, học tập, làm việc, kết hôn, sinh con, chăm sóc con, nuôi dạy nó rồi già và chết đi.
Hạnh phúc đến từ những nỗi niềm rất riêng. Vốn dĩ chẳng thể đong đo hay đếm được.
Đứa bé trai chạy đến nhào vào lòng Bộ Khuyên. Trên người nó có mùi sữa rất thơm. Bộ Khuyên sờ khuôn mặt mềm mịn một cách dịu dàng.
Người mẹ bên kia nó cũng không thèm nữa rồi.
Mễ Ái chỉ có thể bày vẻ mặt hờn giận cho đứa trẻ xem nhưng nó không quan tâm.
Đợi chơi thêm một lát thì Mễ Ái dẫn đứa trẻ ra về. Trước khi đi nó ôm cổ Bộ Khuyên nói:
“Mai Khang Khang sẽ đến chơi với dì Hinh nữa nha!”
Bộ Khuyên lắc đầu: “Ngày mai con đừng đến, dì phải đi rồi.”
Mễ Ái muốn hỏi gì đó nhưng vừa mở miệng liền bị đuổi đi.
Đứa trẻ luyến tiếc nhìn Bộ Khuyên, trong mắt xuất hiện một tia lo lắng không thuộc về trẻ nhỏ.
Linh cảm của trẻ con thường rất tốt.
Bộ Khuyên đứng ở cổng, những bông hoa giấy theo cơn gió mà rơi xuống đậu lên bả vai của cô.
Bóng dáng của cô dần trở nên mông lung.
Sáng hôm sau Mễ Ái phát hiện Bộ Khuyên đã chết tại phòng riêng.
Cô vẫn như cũ an tĩnh nằm đó. Chỉ có điều người đã lạnh ngắt. Trên mặt không có bất kì cảm xúc nào cả.
Mễ Ái đau đến tim cũng nghẹn lại, đứa trẻ vuốt ve lưng của mẹ nó dỗ dành: “Dì Hinh sẽ lên thiên đường. Mẹ đừng buồn!”
Sau khi khám nghiệm thì nguyên nhân chính gây ra cái chết là do ngưng tim đột ngột.
Cổ phần đều trả đến tay ba mẹ Nguyên. Tài sản bên ngoài thì tất cả đều được Bộ Khuyên mang đi quyên góp.
Cái tên Nguyên Vân Hinh với số tiền quyên góp khổng lồ trong một đêm nổi lên. Mọi người tiếc thương chia buồn. Không cần biết là thật tâm hay giả ý.
Ba mẹ Nguyên trở về ngay sáng hôm đó.
Tang lễ của cô được tổ chức theo phương thức long trọng nhất.
Mẹ Nguyên nghe tiếng ghi âm gửi qua điện thoại mà nước mắt rưng rưng.
「Ba, mẹ! Cảm ơn hai người vì tất cả. Hãy sống hạnh phúc nhé. Con gái đến nơi lí tưởng nhất đây. Tạm biệt!」
Nhỡ đâu cô vẫn có thể trở lại thế giới này một lần nữa thì sao? Với một vai trò khác chẳng hạn!
▮Trở lại không gian hệ thống 3...2...1▮
〖VỊ DIỆN KẾT THÚC〗
Danh sách chương