Edit: Quỳnh Cửu
Beta: Mạc Khinh Vũ
Con ngươi Vân Khuynh co lại, nhất quyết cho nổ nhanh đám băng kia!
Một chiêu, năng lượng của nàng và Triệu Thành Nam đồng thời phát ra, chỉ có thể xem ai nhanh hơn ai mà thôi!
Nàng nhanh, gã sẽ tự nổ mà chết trong đơn độc!
Gã nhanh, cả hai cùng tèo!
Trong chớp mắt, con người và tang thi đều chống mắt nhìn hai luồng trắng hồng closeup phóng ra ——
Không đến vài giây sau, ánh sáng trắng đáng lóe lên phía trước!
Thắng!
Vân Khuynh cong môi, Triệu Thành Nam nghiêm mặt, hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng không ngờ.
Giây tiếp theo, khí đen biến hóa kì quặc bỗng nhiên xông vào giữa hai người.
Thoáng chốc đã thịt hoàn toàn năng lượng của cả hai.
Được cứu à?!
Triệu Thành Nam bỗng nhiên chấn động, ôi vui vãi!
“Gru?” Này người anh em!
Cảm nhận được năng lượng đen trong bóng tối, gã nghĩ người đó cùng phe với mình.
Ân nhân cứu mạng đọ!
Nhưng mà, đang lúc Triệu Thành Nam mờ mịt nhìn xung quanh, Vân Khuynh lại bỗng nhiên nắm chặt tay, hình như hơi bị ngứa ấy nhỉ? E hèm!
Phải biết là nàng còn đang chuẩn bị ăn mừng chiến thắng tàn khốc của mình đấy, kết quả…
Hơi bị bực ấy nhỉ, Vân Khuynh quay đầu ——
Triệu Thành Nam không tìm thấy người đâu, nàng lại lần nữa nhắm đúng vị trí của hắn.
Sau đó gằn từng chữ một.
“LỤC! TIÊU!”
Vân Khuynh hiếm khi nổi khùng: “Anh làm gì thế?! Phá cả đòn tấn công của em!”
Khí đen cuộn ngang dọc, phiếu tán xung quanh.
Một khắc sau, hắn bước ra từ sau màn khói đen.
Như thiên sứ hoàn mỹ thánh thiện rơi vào bóng tối, lại phát ra mười phần biến hóa và mị hoặc.
Có điều chớp mắt một cái, người nó đã lon ton chạy lại cạnh nàng, cúi đầu cười cầu tài.
“Giận gì thế?”
Lục Tiêu nheo mắt: “Anh thay em giải quyết không được ư?”
Mà phía bên kia, nghe nàng gọi tên ra, Triệu Thành Nam đã run cả người!
Gã giương mắt nhìn, lại thấy ——
Trong màn khí đen lượn lờ, người bước ra quả nhiên là tiểu bạch kiểm bên người Vân Khuynh?!
Làm sao lại thế được?
Lúc đó, vành mắt của Triệu Thành Nam đen cả lại.
Lại thấy hai người thân mật như thế, hành động nào cũng như đang khinh bỉ gã!
“Ối!”
Triệu Thành Nam gào một tiếng, mạnh mẽ kéo lại cảm giác tồn tại!
Hai người đang bận nhìn nhau đều quay lại, gã mở miệng đầy máu, điều động năng lượng ——
Nhưng mà.
Vung tay lên, khí đen phiêu tán rải rác trong không khí nháy mắt không còn nữa.
“Grau?” CLGT?
Triệu Thành Nam không cam lòng vọt lên, phát hiện mọi hành động đều ngưng trệ.
Cái thứ khí đen này…
Gã khó tin giằng co, đã thấy tiểu bạch kiểm kia quay đầu, thần sắc hờ hững liếc gã.
Giây tiếp theo.
Phảng phất như cả trời đất đều bị khí đen bao lại.
Triệu Thanh Nam bị sương mù kì dị vây quanh cắn xé.
Vài giây ngắn ngủi, đau đớn còn đau đớn hơn gấp bội so với lúc trước!
“Grao!”
Cuối cùng, tiếng hét yếu ớt vang lên, gã rơi xuống đất ngỏm luôn!
Chớp mắt.
Trời đất sáng lại, một đám dị năng giả nhìn lại lần nữa thì ——
Ối mẹ hú cả hồn.
Con tang thi kia chỉ còn là những vụn đen nhỏ, bị gió cuốn đi.
Còn lại đại quân tang thi, toàn bộ bị đông cứng ở trong vùng băng.
Nhưng càng làm cho người ta trợn mắt há mồm…
Từng sợi khí đen đăng lượn lờ quanh đám băng, gọt gọt cắt cắt ——
Thành một tòa cung điện bằng băng xinh đẹp!
“Ối giời!”
“Chắc không phải ảo giác của tôi đấy chứ?”
Cho là thế thì vẫn có nhiều dị năng giả đang bật thốt thế kia.
Còn có người đang run run rẩy rẩy kia kìa.
“Các cậu nói xem, bác sĩ Lục đang định làm cái quần gì thế?”
…
Cùng lúc đó, Vân Khuynh nhìn băng cung trước mắt, ngu cả người ——
Bởi vì đây chính là mỹ cảnh hai người cùng trải nghiệm qua ở “Cực Quang” của thế giới võng du kiếp trước.
Đương nhiên cũng có vài điểm khác biệt.
Như đám tang thi bị đóng băng phía trong, và cả đám khí đen đang lượn lờ xung quanh nữa.
Nhưng lại hiện ra lại là loại mỹ lễ quỷ dị vừa giống lại vừa khác.
Giống như người yêu kiếp này.
“Bác sĩ Lục,” nàng liếc mắt nhìn chàng trai đạm mạc, nhíu mày: “Đây là sáng ý của anh ư?”
Lục Tiêu nheo mắt, thờ ơ đáp: “Mơ thấy.”
Vân Khuynh giật mình.
Mỗi một thế giới, trong lúc hai người ở cùng người yêu nhà mình cũng thường nhớ được ký ức cũ.
Nàng ép tâm trạng ngọt ngào trong lòng xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, ý cười nồng đượm trong mắt.
“…Anh chuẩn bị cái này để làm gì thế?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Tiêu đột nhiên cười rộ lên: “Em thử nói xem nào?”
Đôi mắt của chàng trai tối lại, nhìn cô gái, lại lộ ra sự ấm áp như có như không ——
Tặng nàng một tòa cung điện, là tôn nàng làm nữ vương trong lòng mình.
Đây là lời tỏ tình đầy hàm súc của hắn.
Mặc dù không mở miệng nhưng vẫn rất rõ ràng, Vân Khuynh có thể nhận thấy.
Vì thế.
Nàng tiến lên vài bước, chủ động ôm lấy Lục Tiêu.
“Nếu đây là ý lòng của bác sĩ Lục nhà em… thì đương nhiên em sẽ nhận rồi.”
Vân Khuynh khẽ cười, ánh mắt giảo hoạt: “Đáng tiếng em chẳng có gì để đáp lễ cả. Có điều…”
Nàng đột nhiên nhón chân, trực tiếp thì thầm bên tai hắn.
“Em có thể hợp pháp thân phận của một người đó, anh có muốn không nà?”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ của chàng trai, khẽ khàng trêu chọc.
Mà câu trả lời của Lục Tiêu ——
Kéo lấy tiểu hồ ly đang giở trò xấu xa lại, mạnh mẽ cắn!
*
Sau trận thắng lớn của căn cứ Giang Nam, tang thi mất đi đội quân cao cấp nhất, nguyên khí đại thương.
Mà nhân loại thực lực ngày càng cao hơn.
Đồng thời căn cứ Ma Đô bị căn cứ Giang Nam thâu tóm hoàn toàn, vượt qua cả căn cứ Đế Đô, trở thành thế lực mạnh nhất.
Bất quá căn cứ Đế Đô cũng không chịu kém cạnh, thậm chí còn có xu hướng ngoi lên làm chủ.
Tôn Thuận ý muốn rõ rành, ở mạt thế cần một người có thể làm tân chủ.
Mà đối với thủ lĩnh Tống trẻ tuổi và bác sĩ Lục nhà cô, ông rất phục.
… Nói chung hết thảy đều phát triển theo hướng rất tốt đẹp.
Có điều trước khi nhân loại bước sang trang khác, Vân Khuynh và Lục Tiêu đã đi trước tổ chức hôn lễ được một tuần.
Mạt thế.
Vẫn nên giản lược tất cả mọi thứ.
Nhưng mà đám cưới của một cường giả cấp 10 và một nhà khoa học kiêm bác sĩ thần bí chắc chắn là không giống người thường được.
Ngày đó.
Hầu như tất cả các dị năng giả cao cấp đều tới căn cứ Giang Nam để dự tiệc.
Một tiệc cưới cuối cùng thành lễ meeting của đám cường giả mạt thế.
Nghi thức được cử hành ngay cửa căn cứ.
Vô số người đứng xem cái hôn lễ dị vl này ——
Không hề có MC lẫn cha xứ.
Chỉ có hai diễn viên chính dẫn nhau tới trước mặt mọi người, trịnh trọng tuyên thệ.
Hắn và nàng đối mặt với bầu trời ảm đạm của mạt thế.
Nhưng mà, hắn và nàng đứng yên cũng có thể tạo nên kỳ tích khi chiến đấu ——
Băng nguyên trắng phau, tang thi nứt vỡ, khí đen lượn lờ, băng cung điêu khắc.
Bất kể cảnh sắc có quỷ dị cỡ nào, lại vẫn rung động lòng người đến thế.
… Mà kỳ tích này đều là do cả hai đều là đại cường giả, cùng nhau tiến lên.
Trong thời khắc tuyên thệ kia, hai màu trắng đen cùng phát ra.
Chờ mọi người kinh ngạc xong, giống như cảnh tượng trong truyện thần tiên, biến mất hoàn toàn.
Bọn họ chỉ còn thấy được.
Chú rể cúi người, hôn lên môi của cô dâu.
*
“Này, đừng có đẩy tôi!”
“Cậu mau tránh ra đi!”
“Muốn vào à? Ngon vào đi!”
…
Đêm đó, mọi người lén lút nghị luận, tiếng phát ra từ tân phòng của thủ lĩnh ——
Mới vừa rồi người mới mời rượu xong đã trở về phòng rồi.
Chẳng biết ai to gan dám kiến nghị “nháo động phòng”, cả đám thuộc hạ chuếnh choáng, kéo nhau xuống dưới.
Mãi tới khi họ đi tới trước tân phòng mới bắt đầu thấy sợ ——
Ôi đù má, đó là lão đại! Còn là biến thái nữa huhu!
Lập tức có rất nhiều người bất động, lắp bắp chen nhau trước cửa.
“Được rồi, nhìn cái kiểu sợ hãi của mấy người kìa!”
Cuối cùng Ngôn hoa không nhin được nữa, “Rầm” một phát đẩy cửa ra.
“Nháo động phòng ——”
Beta: Mạc Khinh Vũ
Con ngươi Vân Khuynh co lại, nhất quyết cho nổ nhanh đám băng kia!
Một chiêu, năng lượng của nàng và Triệu Thành Nam đồng thời phát ra, chỉ có thể xem ai nhanh hơn ai mà thôi!
Nàng nhanh, gã sẽ tự nổ mà chết trong đơn độc!
Gã nhanh, cả hai cùng tèo!
Trong chớp mắt, con người và tang thi đều chống mắt nhìn hai luồng trắng hồng closeup phóng ra ——
Không đến vài giây sau, ánh sáng trắng đáng lóe lên phía trước!
Thắng!
Vân Khuynh cong môi, Triệu Thành Nam nghiêm mặt, hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng không ngờ.
Giây tiếp theo, khí đen biến hóa kì quặc bỗng nhiên xông vào giữa hai người.
Thoáng chốc đã thịt hoàn toàn năng lượng của cả hai.
Được cứu à?!
Triệu Thành Nam bỗng nhiên chấn động, ôi vui vãi!
“Gru?” Này người anh em!
Cảm nhận được năng lượng đen trong bóng tối, gã nghĩ người đó cùng phe với mình.
Ân nhân cứu mạng đọ!
Nhưng mà, đang lúc Triệu Thành Nam mờ mịt nhìn xung quanh, Vân Khuynh lại bỗng nhiên nắm chặt tay, hình như hơi bị ngứa ấy nhỉ? E hèm!
Phải biết là nàng còn đang chuẩn bị ăn mừng chiến thắng tàn khốc của mình đấy, kết quả…
Hơi bị bực ấy nhỉ, Vân Khuynh quay đầu ——
Triệu Thành Nam không tìm thấy người đâu, nàng lại lần nữa nhắm đúng vị trí của hắn.
Sau đó gằn từng chữ một.
“LỤC! TIÊU!”
Vân Khuynh hiếm khi nổi khùng: “Anh làm gì thế?! Phá cả đòn tấn công của em!”
Khí đen cuộn ngang dọc, phiếu tán xung quanh.
Một khắc sau, hắn bước ra từ sau màn khói đen.
Như thiên sứ hoàn mỹ thánh thiện rơi vào bóng tối, lại phát ra mười phần biến hóa và mị hoặc.
Có điều chớp mắt một cái, người nó đã lon ton chạy lại cạnh nàng, cúi đầu cười cầu tài.
“Giận gì thế?”
Lục Tiêu nheo mắt: “Anh thay em giải quyết không được ư?”
Mà phía bên kia, nghe nàng gọi tên ra, Triệu Thành Nam đã run cả người!
Gã giương mắt nhìn, lại thấy ——
Trong màn khí đen lượn lờ, người bước ra quả nhiên là tiểu bạch kiểm bên người Vân Khuynh?!
Làm sao lại thế được?
Lúc đó, vành mắt của Triệu Thành Nam đen cả lại.
Lại thấy hai người thân mật như thế, hành động nào cũng như đang khinh bỉ gã!
“Ối!”
Triệu Thành Nam gào một tiếng, mạnh mẽ kéo lại cảm giác tồn tại!
Hai người đang bận nhìn nhau đều quay lại, gã mở miệng đầy máu, điều động năng lượng ——
Nhưng mà.
Vung tay lên, khí đen phiêu tán rải rác trong không khí nháy mắt không còn nữa.
“Grau?” CLGT?
Triệu Thành Nam không cam lòng vọt lên, phát hiện mọi hành động đều ngưng trệ.
Cái thứ khí đen này…
Gã khó tin giằng co, đã thấy tiểu bạch kiểm kia quay đầu, thần sắc hờ hững liếc gã.
Giây tiếp theo.
Phảng phất như cả trời đất đều bị khí đen bao lại.
Triệu Thanh Nam bị sương mù kì dị vây quanh cắn xé.
Vài giây ngắn ngủi, đau đớn còn đau đớn hơn gấp bội so với lúc trước!
“Grao!”
Cuối cùng, tiếng hét yếu ớt vang lên, gã rơi xuống đất ngỏm luôn!
Chớp mắt.
Trời đất sáng lại, một đám dị năng giả nhìn lại lần nữa thì ——
Ối mẹ hú cả hồn.
Con tang thi kia chỉ còn là những vụn đen nhỏ, bị gió cuốn đi.
Còn lại đại quân tang thi, toàn bộ bị đông cứng ở trong vùng băng.
Nhưng càng làm cho người ta trợn mắt há mồm…
Từng sợi khí đen đăng lượn lờ quanh đám băng, gọt gọt cắt cắt ——
Thành một tòa cung điện bằng băng xinh đẹp!
“Ối giời!”
“Chắc không phải ảo giác của tôi đấy chứ?”
Cho là thế thì vẫn có nhiều dị năng giả đang bật thốt thế kia.
Còn có người đang run run rẩy rẩy kia kìa.
“Các cậu nói xem, bác sĩ Lục đang định làm cái quần gì thế?”
…
Cùng lúc đó, Vân Khuynh nhìn băng cung trước mắt, ngu cả người ——
Bởi vì đây chính là mỹ cảnh hai người cùng trải nghiệm qua ở “Cực Quang” của thế giới võng du kiếp trước.
Đương nhiên cũng có vài điểm khác biệt.
Như đám tang thi bị đóng băng phía trong, và cả đám khí đen đang lượn lờ xung quanh nữa.
Nhưng lại hiện ra lại là loại mỹ lễ quỷ dị vừa giống lại vừa khác.
Giống như người yêu kiếp này.
“Bác sĩ Lục,” nàng liếc mắt nhìn chàng trai đạm mạc, nhíu mày: “Đây là sáng ý của anh ư?”
Lục Tiêu nheo mắt, thờ ơ đáp: “Mơ thấy.”
Vân Khuynh giật mình.
Mỗi một thế giới, trong lúc hai người ở cùng người yêu nhà mình cũng thường nhớ được ký ức cũ.
Nàng ép tâm trạng ngọt ngào trong lòng xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, ý cười nồng đượm trong mắt.
“…Anh chuẩn bị cái này để làm gì thế?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Lục Tiêu đột nhiên cười rộ lên: “Em thử nói xem nào?”
Đôi mắt của chàng trai tối lại, nhìn cô gái, lại lộ ra sự ấm áp như có như không ——
Tặng nàng một tòa cung điện, là tôn nàng làm nữ vương trong lòng mình.
Đây là lời tỏ tình đầy hàm súc của hắn.
Mặc dù không mở miệng nhưng vẫn rất rõ ràng, Vân Khuynh có thể nhận thấy.
Vì thế.
Nàng tiến lên vài bước, chủ động ôm lấy Lục Tiêu.
“Nếu đây là ý lòng của bác sĩ Lục nhà em… thì đương nhiên em sẽ nhận rồi.”
Vân Khuynh khẽ cười, ánh mắt giảo hoạt: “Đáng tiếng em chẳng có gì để đáp lễ cả. Có điều…”
Nàng đột nhiên nhón chân, trực tiếp thì thầm bên tai hắn.
“Em có thể hợp pháp thân phận của một người đó, anh có muốn không nà?”
Hơi thở ấm áp phả vào cổ của chàng trai, khẽ khàng trêu chọc.
Mà câu trả lời của Lục Tiêu ——
Kéo lấy tiểu hồ ly đang giở trò xấu xa lại, mạnh mẽ cắn!
*
Sau trận thắng lớn của căn cứ Giang Nam, tang thi mất đi đội quân cao cấp nhất, nguyên khí đại thương.
Mà nhân loại thực lực ngày càng cao hơn.
Đồng thời căn cứ Ma Đô bị căn cứ Giang Nam thâu tóm hoàn toàn, vượt qua cả căn cứ Đế Đô, trở thành thế lực mạnh nhất.
Bất quá căn cứ Đế Đô cũng không chịu kém cạnh, thậm chí còn có xu hướng ngoi lên làm chủ.
Tôn Thuận ý muốn rõ rành, ở mạt thế cần một người có thể làm tân chủ.
Mà đối với thủ lĩnh Tống trẻ tuổi và bác sĩ Lục nhà cô, ông rất phục.
… Nói chung hết thảy đều phát triển theo hướng rất tốt đẹp.
Có điều trước khi nhân loại bước sang trang khác, Vân Khuynh và Lục Tiêu đã đi trước tổ chức hôn lễ được một tuần.
Mạt thế.
Vẫn nên giản lược tất cả mọi thứ.
Nhưng mà đám cưới của một cường giả cấp 10 và một nhà khoa học kiêm bác sĩ thần bí chắc chắn là không giống người thường được.
Ngày đó.
Hầu như tất cả các dị năng giả cao cấp đều tới căn cứ Giang Nam để dự tiệc.
Một tiệc cưới cuối cùng thành lễ meeting của đám cường giả mạt thế.
Nghi thức được cử hành ngay cửa căn cứ.
Vô số người đứng xem cái hôn lễ dị vl này ——
Không hề có MC lẫn cha xứ.
Chỉ có hai diễn viên chính dẫn nhau tới trước mặt mọi người, trịnh trọng tuyên thệ.
Hắn và nàng đối mặt với bầu trời ảm đạm của mạt thế.
Nhưng mà, hắn và nàng đứng yên cũng có thể tạo nên kỳ tích khi chiến đấu ——
Băng nguyên trắng phau, tang thi nứt vỡ, khí đen lượn lờ, băng cung điêu khắc.
Bất kể cảnh sắc có quỷ dị cỡ nào, lại vẫn rung động lòng người đến thế.
… Mà kỳ tích này đều là do cả hai đều là đại cường giả, cùng nhau tiến lên.
Trong thời khắc tuyên thệ kia, hai màu trắng đen cùng phát ra.
Chờ mọi người kinh ngạc xong, giống như cảnh tượng trong truyện thần tiên, biến mất hoàn toàn.
Bọn họ chỉ còn thấy được.
Chú rể cúi người, hôn lên môi của cô dâu.
*
“Này, đừng có đẩy tôi!”
“Cậu mau tránh ra đi!”
“Muốn vào à? Ngon vào đi!”
…
Đêm đó, mọi người lén lút nghị luận, tiếng phát ra từ tân phòng của thủ lĩnh ——
Mới vừa rồi người mới mời rượu xong đã trở về phòng rồi.
Chẳng biết ai to gan dám kiến nghị “nháo động phòng”, cả đám thuộc hạ chuếnh choáng, kéo nhau xuống dưới.
Mãi tới khi họ đi tới trước tân phòng mới bắt đầu thấy sợ ——
Ôi đù má, đó là lão đại! Còn là biến thái nữa huhu!
Lập tức có rất nhiều người bất động, lắp bắp chen nhau trước cửa.
“Được rồi, nhìn cái kiểu sợ hãi của mấy người kìa!”
Cuối cùng Ngôn hoa không nhin được nữa, “Rầm” một phát đẩy cửa ra.
“Nháo động phòng ——”
Danh sách chương