"Nói gì đó cũng là mẹ con, mợ bớt mắng chửi lung tung đi, còn 4 viên tinh hạch đó cũng là con trả chứ có lấy của con gái mợ đâu." Hạ Khanh ánh mắt lãnh đạm nhìn tới mẹ Ngọc Châu, bà ta liền im lặng không dám hé lời nào.
Bây giờ, Ngọc Châu còn hôn mê, bà ta nhịn, đợi Ngọc Châu tỉnh lại cái tên nhóc chết tiệt này với mẹ của nó còn dám lên mặt với bà ta nữa hay không.
Hạ Khanh thừa biết mẹ Ngọc Châu nghĩ gì, hắn cũng chẳng muốn quan tâm nữa, trước mắt vẫn là đi tìm mẹ Hạ khuyên giải thôi.
"Ba! còn đi tìm mẹ về..."
"Không cần, mẹ con bà ta đi được thì đi luôn đi, con không cần kiếm về đâu."
"Đó là chuyện của ba, con vẫn sẽ đi nói chuyện với mẹ." Hạ Khanh vừa dứt lời liền rời đi.
Trước đó, Mẹ Hạ cũng đã tìm đến phòng của Hạ Viêm.
Hạ Viêm vốn không muốn mở cửa, nhưng Bạch Nguyệt lại bảo mở ra nên hắn chỉ đành mở cửa.
"Con là Hạ Viêm đúng không?" Mẹ Hạ có chút mộng tưởng nhìn Hạ Viêm trước mặt, trong thanh tâm bà luôn mong đây không phải là mơ.
Hạ Viêm lãnh đạm nhìn người trước mắt,hắn cũng không có ý định trả lời, nhưng Bạch Nguyệt lại lên tiếng: "Cô là ai vậy?"
Bạch Nguyệt lon ton chạy ra nhìn, cô thường biết đây là mẹ của Hạ Viêm nhưng vẫn giả vờ tò mò dò xét.
"Cháu đây là..."
"Sao chị lại ra đây?" Hạ Viêm nhìn thấy Bạch Nguyệt bước ra, liền bế cô lên, thu hồi gương mặt lãnh lẽo mà trở nên ôn hoà nói.
"Cháu là Bạch Nguyệt rất vui được gặp cô, không biết cô tới tìm nhóc con này có chuyện gì vậy?" Bạch Nguyệt được Hạ Viêm bế trên tay tươi cười nhìn sang mẹ Hạ giới thiệu,Hạ Viêm cũng chỉ biết im lặng để cô nói chuyện.
"Cô là mẹ của Hạ Viêm, cô có thể nói chuyện với thằng bé một lúc không?" Mẹ Hạ tự cảm nhận được, nếu Bạch Nguyệt không chạy ra, thì có thể Hạ Viêm đã chẳng nể nang gì mà đóng cửa đuổi người.
Nhìn con trai mình yêu thương chiều chuộng Bạch Nguyệt, mẹ Hạ biết vẫn nên mở lời với Bạch Nguyệt, bà mới có thể nói chuyện với con trai mình một cách đàng hoàng.
"Được thôi, cô vào đi."
"Chị..."
"Ngươi có ý kiến gì?" Bạch Nguyệt hơi liếc mắt nhìn hắn, Hạ Viêm chỉ đành thoả hiệp nhường đường cho mẹ Hạ đi vào, đợi mẹ Hạ vào hẳn bên trong hắn liền đong cửa đi vào theo.
Đặt Bạch Nguyệt ngồi ngay ngắn trên giường, hắn liền ngồi xuống đối diện với mẹ Hạ.
"Bao lâu nay con sống thế nào?"
Hạ Viêm hơi nhìn Bạch Nguyệt, liền nhận ánh mắt cảnh cáo của cô, hắn đành mở miệng trả lời: "Vẫn tốt."
Mẹ Hạ có chút ngại ngùng nhưng vẫn nói tiếp: "Ta biết con hận chúng ta, là lỗi của ta, lẽ ra hôm đó ta phải quay lại tìm con cho bằng được, ta không nên tin lời người khác để rồi bỏ quên con, ta vẫn luôn đi tìm con trong suốt thời gian qua, vừa rồi ta đã cãi nhau với những người trong nhà, ta không mong con tha thứ hay nhìn nhận ta, ta chỉ muốn nhìn con một lúc mà thôi, ta..." Mẹ Hạ không kìm nước mắt của mình, bà nghẹn ngào.
"Ta xin lỗi, ta rất xin lỗi con..."
Hạ Viêm cảm xúc vẫn bình lặng không một chút gợn sóng nào, hắn cũng không nói chuyện chỉ im lặng nhìn mẹ Hạ khóc.
Bạch Nguyệt thì lại trao đổi với Mèo con trong đầu: "Không phải ngươi nói gia đình hắn không còn ai quan tâm hắn sao?"
"Túc chủ, ta cũng chỉ là đánh giá sơ bộ thôi, vốn ta cũng không thấy họ nhắc gì tới Hạ Viêm nên ta mới kết luận thế thôi."
"Ngươi làm việc như vậy mà coi được à, Hạ Viêm cũng cần có gia đình bên cạnh, lỡ sau này ta rời đi, hắn còn có người thân cũng vui vẻ hơn phần nào, làm ăn như ngươi, ta thấy ta nên đổi hệ thống."
"Túc chủ, cô không thể nói thế, ta nói gì cũng theo cô đi qua biết bao nhiêu thế giới." Mèo con không vui lên tiếng.
"Ngươi toàn giao nhiệm vụ cho ta tìm tới con đường chết,cũng như chỉ biết hù doạ ta, thì chẳng có lý do gì ta phải nể tình với ngươi cả."
"Túc chủ, cái đó cũng không thể trách ta được, ta cũng chỉ nghe lệnh cấp trên ban xuống thôi." Mèo đáng thương lên tiến phân trần.
"Kệ ngươi." Bạch Nguyệt không nói chuyện với nó nữa, lại đưa mắt nhìn hai mẹ con Hạ Viêm.
Cô nhìn Hạ Viêm vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện mà mẹ Hạ thì cũng chỉ biết khóc mà thôi.
"Mẹ à! Mẹ có bên trong không?" Hạ Khanh sốt ruột tay gõ cửa.
Hạ Viêm sắc mặt trầm xuống khi nghe tiếng gọi bên ngoài: "Nếu bà đã nói xong, thì hãy ra ngoài trở về với con trai của bà đi."
"Hạ Viêm, chỉ có con là con trai mẹ."
Bạch Nguyệt lon ton chạy đi mở cửa, Hạ Khanh ngạc nhiên nhìn cô nhưng sau đó lời nói của mẹ Hạ mới làm hắn hoảng loạn hơn.
"Hạ Viêm, chỉ có con là con của mẹ. Hạ Khanh kia chính là con ngoài dã thú ba con đem về, ông ta chỉ vì tài sản của mẹ mới lấy mẹ, mẹ lúc đầu đúng là mù mới lấy ông ta."
"Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy?" Hạ Khanh không dám tin vào tai mình, hắn không phải con của mẹ Hạ.
"Hạ Khanh ngươi cũng nghe rồi, ta cũng nói luôn, ba ngươi đem ngươi về sau khi vừa lấy được ta, ông ta nói dối với ta là thấy ngươi lang thang cơ nhỡ nên nổi lòng nhân ái mang ngươi về nuôi, ta cũng thấy ngươi tội nghiệp mới đồng ý."
"Nhưng rồi ông ta lừa ta, ngươi thì ra lại là con riêng của ông ta với tình cũ, ngươi có biết ta đã sốc thế nào không, đã vậy còn không biết nhục nhã rước dòng họ của ả ta về ở chung trong nhà của ta."
Mẹ Hạ như ngọn núi lửa phun trào nói ra hết tất cả sự uất ức cùng phẫn nộ trong lòng, bà vốn là còn một chút thương cảm cho bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ đã triệt để làm bà thất vọng.
Bây giờ, Ngọc Châu còn hôn mê, bà ta nhịn, đợi Ngọc Châu tỉnh lại cái tên nhóc chết tiệt này với mẹ của nó còn dám lên mặt với bà ta nữa hay không.
Hạ Khanh thừa biết mẹ Ngọc Châu nghĩ gì, hắn cũng chẳng muốn quan tâm nữa, trước mắt vẫn là đi tìm mẹ Hạ khuyên giải thôi.
"Ba! còn đi tìm mẹ về..."
"Không cần, mẹ con bà ta đi được thì đi luôn đi, con không cần kiếm về đâu."
"Đó là chuyện của ba, con vẫn sẽ đi nói chuyện với mẹ." Hạ Khanh vừa dứt lời liền rời đi.
Trước đó, Mẹ Hạ cũng đã tìm đến phòng của Hạ Viêm.
Hạ Viêm vốn không muốn mở cửa, nhưng Bạch Nguyệt lại bảo mở ra nên hắn chỉ đành mở cửa.
"Con là Hạ Viêm đúng không?" Mẹ Hạ có chút mộng tưởng nhìn Hạ Viêm trước mặt, trong thanh tâm bà luôn mong đây không phải là mơ.
Hạ Viêm lãnh đạm nhìn người trước mắt,hắn cũng không có ý định trả lời, nhưng Bạch Nguyệt lại lên tiếng: "Cô là ai vậy?"
Bạch Nguyệt lon ton chạy ra nhìn, cô thường biết đây là mẹ của Hạ Viêm nhưng vẫn giả vờ tò mò dò xét.
"Cháu đây là..."
"Sao chị lại ra đây?" Hạ Viêm nhìn thấy Bạch Nguyệt bước ra, liền bế cô lên, thu hồi gương mặt lãnh lẽo mà trở nên ôn hoà nói.
"Cháu là Bạch Nguyệt rất vui được gặp cô, không biết cô tới tìm nhóc con này có chuyện gì vậy?" Bạch Nguyệt được Hạ Viêm bế trên tay tươi cười nhìn sang mẹ Hạ giới thiệu,Hạ Viêm cũng chỉ biết im lặng để cô nói chuyện.
"Cô là mẹ của Hạ Viêm, cô có thể nói chuyện với thằng bé một lúc không?" Mẹ Hạ tự cảm nhận được, nếu Bạch Nguyệt không chạy ra, thì có thể Hạ Viêm đã chẳng nể nang gì mà đóng cửa đuổi người.
Nhìn con trai mình yêu thương chiều chuộng Bạch Nguyệt, mẹ Hạ biết vẫn nên mở lời với Bạch Nguyệt, bà mới có thể nói chuyện với con trai mình một cách đàng hoàng.
"Được thôi, cô vào đi."
"Chị..."
"Ngươi có ý kiến gì?" Bạch Nguyệt hơi liếc mắt nhìn hắn, Hạ Viêm chỉ đành thoả hiệp nhường đường cho mẹ Hạ đi vào, đợi mẹ Hạ vào hẳn bên trong hắn liền đong cửa đi vào theo.
Đặt Bạch Nguyệt ngồi ngay ngắn trên giường, hắn liền ngồi xuống đối diện với mẹ Hạ.
"Bao lâu nay con sống thế nào?"
Hạ Viêm hơi nhìn Bạch Nguyệt, liền nhận ánh mắt cảnh cáo của cô, hắn đành mở miệng trả lời: "Vẫn tốt."
Mẹ Hạ có chút ngại ngùng nhưng vẫn nói tiếp: "Ta biết con hận chúng ta, là lỗi của ta, lẽ ra hôm đó ta phải quay lại tìm con cho bằng được, ta không nên tin lời người khác để rồi bỏ quên con, ta vẫn luôn đi tìm con trong suốt thời gian qua, vừa rồi ta đã cãi nhau với những người trong nhà, ta không mong con tha thứ hay nhìn nhận ta, ta chỉ muốn nhìn con một lúc mà thôi, ta..." Mẹ Hạ không kìm nước mắt của mình, bà nghẹn ngào.
"Ta xin lỗi, ta rất xin lỗi con..."
Hạ Viêm cảm xúc vẫn bình lặng không một chút gợn sóng nào, hắn cũng không nói chuyện chỉ im lặng nhìn mẹ Hạ khóc.
Bạch Nguyệt thì lại trao đổi với Mèo con trong đầu: "Không phải ngươi nói gia đình hắn không còn ai quan tâm hắn sao?"
"Túc chủ, ta cũng chỉ là đánh giá sơ bộ thôi, vốn ta cũng không thấy họ nhắc gì tới Hạ Viêm nên ta mới kết luận thế thôi."
"Ngươi làm việc như vậy mà coi được à, Hạ Viêm cũng cần có gia đình bên cạnh, lỡ sau này ta rời đi, hắn còn có người thân cũng vui vẻ hơn phần nào, làm ăn như ngươi, ta thấy ta nên đổi hệ thống."
"Túc chủ, cô không thể nói thế, ta nói gì cũng theo cô đi qua biết bao nhiêu thế giới." Mèo con không vui lên tiếng.
"Ngươi toàn giao nhiệm vụ cho ta tìm tới con đường chết,cũng như chỉ biết hù doạ ta, thì chẳng có lý do gì ta phải nể tình với ngươi cả."
"Túc chủ, cái đó cũng không thể trách ta được, ta cũng chỉ nghe lệnh cấp trên ban xuống thôi." Mèo đáng thương lên tiến phân trần.
"Kệ ngươi." Bạch Nguyệt không nói chuyện với nó nữa, lại đưa mắt nhìn hai mẹ con Hạ Viêm.
Cô nhìn Hạ Viêm vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện mà mẹ Hạ thì cũng chỉ biết khóc mà thôi.
"Mẹ à! Mẹ có bên trong không?" Hạ Khanh sốt ruột tay gõ cửa.
Hạ Viêm sắc mặt trầm xuống khi nghe tiếng gọi bên ngoài: "Nếu bà đã nói xong, thì hãy ra ngoài trở về với con trai của bà đi."
"Hạ Viêm, chỉ có con là con trai mẹ."
Bạch Nguyệt lon ton chạy đi mở cửa, Hạ Khanh ngạc nhiên nhìn cô nhưng sau đó lời nói của mẹ Hạ mới làm hắn hoảng loạn hơn.
"Hạ Viêm, chỉ có con là con của mẹ. Hạ Khanh kia chính là con ngoài dã thú ba con đem về, ông ta chỉ vì tài sản của mẹ mới lấy mẹ, mẹ lúc đầu đúng là mù mới lấy ông ta."
"Mẹ! Mẹ đang nói gì vậy?" Hạ Khanh không dám tin vào tai mình, hắn không phải con của mẹ Hạ.
"Hạ Khanh ngươi cũng nghe rồi, ta cũng nói luôn, ba ngươi đem ngươi về sau khi vừa lấy được ta, ông ta nói dối với ta là thấy ngươi lang thang cơ nhỡ nên nổi lòng nhân ái mang ngươi về nuôi, ta cũng thấy ngươi tội nghiệp mới đồng ý."
"Nhưng rồi ông ta lừa ta, ngươi thì ra lại là con riêng của ông ta với tình cũ, ngươi có biết ta đã sốc thế nào không, đã vậy còn không biết nhục nhã rước dòng họ của ả ta về ở chung trong nhà của ta."
Mẹ Hạ như ngọn núi lửa phun trào nói ra hết tất cả sự uất ức cùng phẫn nộ trong lòng, bà vốn là còn một chút thương cảm cho bọn họ, nhưng hôm nay bọn họ đã triệt để làm bà thất vọng.
Danh sách chương