Vệ Tây Lẫm V: Tổng tài đẹp troai, ngầu lòi, cuồng thống trị. @ Cố Duyên Tranh

Dù hoàng thất còn tồn tại, nhưng hiện giờ không phải xã hội phong kiến nghiêm ngặt về mặt giai cấp, rất nhiều lễ nghi đã thay đổi. Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chỉ hơi khom người bày tỏ kính cẩn là được.

"Nhị hoàng tử, Tứ công chúa, vô cùng vinh hạnh khi được gặp hai người." Vệ Tây Lẫm tao nhã lịch sự.

Hiên Viên Liệt giơ tay ra hiệu họ ngồi xuống: "Ngồi tự nhiên đi. Đừng khách sáo, cứ gọi thẳng tôi là Hiên Viên như Duyên Tranh ấy."

Nhìn qua, hắn quả thật không làm giá như lời Cố Duyên Tranh nói, Vệ Tây Lẫm nghe theo: "Được."

Hiên Viên Lâm bỗng nhiên mở miệng: "Gọi em là Lâm nhi là được."

Hiên Viên Liệt nghiêng đầu nhìn cô nhóc.

Hiên Viên Lâm đang ngồi thẳng lưng, mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía trước, như thể câu nói vừa rồi không phải cô nhóc nói vậy. Chẳng qua cái liếc trộm Vệ Tây Lẫm của cô nhóc lúc hắn không để ý vẫn bị Hiên Viên Liệt phát hiện.

Vệ Tây Lẫm cũng nhận ra, hắn khẽ mỉm cười, cầm quyển sách xinh xắn vẫn luôn để bên cạnh lên: "Được thôi, Lâm nhi. Nghe A Cố bảo em là fan của anh, cảm ơn em đã ủng hộ anh nhé. Đây là bản in đầu tiên của [Harry Porter], hiện giờ còn chưa có trên thị trường. Em là người đầu tiên anh đưa, mong là em sẽ thích." Hắn không có kinh nghiệm giao tiếp với người trong hoàng thất, nhưng nhớ hoàng tộc cổ đại rất sợ ám sát với trúng các loại độc, nên đoán người trong hoàng thất bây giờ chắc cũng không khác gì mấy. Thế nên để ngừa bị coi thành người bụng dạ khó lường, hắn không giao luôn sách cho Hiên Viên Lâm, mà đưa cho nhân vật như vệ sĩ đi cùng Hiên Viên Liệt và Hiên Viên Lâm.

Hiên Viên Lâm thấy sách, ánh sáng vụt lên trong mắt liền. Cô bé nhìn chằm chằm anh vệ sĩ chuẩn bị đón lấy cuốn sách, đưa tay ra tràn đầy ám chỉ.

Vệ sĩ cầm trọn quyển sách, khó xử nhìn về phía Hiên Viên Liệt, cũng thầm đề phòng quyển sách người khác động tay động chân. Đây là chức trách của kẻ làm vệ sĩ như hắn mà.

Cho dù Hiên Viên Liệt không tin Vệ Tây Lẫm, thì vẫn tin Cố Duyên Tranh sẽ không cho phép bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, thế nên hắn nhận sách đưa cho Hiên Viên Lâm, Hiên Viên Lâm vui vẻ ra mặt, song lại mau chóng cất nụ cười vào, nghiêm túc nói với Vệ Tây Lẫm: "Cảm ơn ạ, em thích lắm."

Hiên Viên Liệt buồn bực: "Nhỏ Tư, hôm nay em sao thế? Không phải em muốn gặp Vệ Tây Lẫm lắm sao? Sao gặp cậu ta rồi em lại tỏ ra... dịu dàng ít nói vậy?"

Hiên Viên Lâm rất sợ Vệ Tây Lẫm nghe được, bèn hơi nóng nảy thầm trừng mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng bảo: "Đừng có nói chứ anh hai. Em phải làm một người hâm mộ mất tự nhiên."

Hiên Viên Liệt nín cười, gật đầu tỏ ý đã biết: "Được rồi, anh không nói."

Vệ Tây Lẫm nghe thấy. Từng nghe Cố Duyên Tranh kể Hiên Viên Lâm được cưng chiều như thế nào, hắn tưởng Hiên Viên Lâm đã bị chiều thành hư, chắc khó nói chuyện lắm, song hôm nay gặp Hiên Viên Lâm, suy nghĩ trước đó của hắn bị đánh đổ hoàn toàn. Hắn gật đầu cười với Hiên Viên Lâm một cáis rồi mới quay đầu chăm chú nghe Hiên Viên Liệt và Cố Duyên Tranh nói chuyện.

Hiên Viên Liệt nói chuyện bâng quơ về bất động sản, giới giải trí với Cố Duyên Tranh, còn hỏi y có ý định gì trong phát triển bất động sản trong nước, có dự đoán gì với sự phát triển của ngành bất động sản trong nước không. Hắn cũng không coi nhẹ Vệ Tây Lẫm, cảm khái với hắn là sản phẩm điện ảnh trong nước cứ mãi không khởi sắc, mong hắn có thể quay nhiều bộ phim xuất sắc hơn trong tương tai, tốt nhất là bộ nào bộ nấy đều vượt biên giới, để cho giới phim ảnh nước ngoài tròn mắt cảm thán nước Hoa cũng có phim hay. Trừ chuyện đấy ra, thì cũng chẳng còn gì để nói.

Tán gẫu gần một giờ, Hiên Viên Liệt bảo có việc, dắt Hiên Viên Lâm đi.

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đều rất khó hiểu, chẳng lẽ Hiên Viên Liệt chỉ muốn gặp Vệ Tây Lẫm để trò chuyện chơi thôi hay sao? Song dù hai người có nghi ngờ, nhưng cũng không để ý lắm. Nếu như Hiên Viên Liệt có chuyện, thì sau này tự nhiên sẽ chủ động tìm tới thôi.

Cố Duyên Tranh chỉ nhỏ giọng nhắc nhở Vệ Tây Lẫm muôn ngàn lần không thể để lộ sự tồn tại của 002.

Vệ Tây Lẫm gật đầu. 002 rất quan trọng, cho dù Cố Duyên Tranh không nói, hắn cũng sẽ cẩn thận. Trên thực tế cho tới nay, hắn chưa từng dám lơ là, tuyệt đối không thể để bất kỳ một ai ngoài A Cố phát hiện ra sự tồn tại của 002.

...

Sau khi nội dung phỏng vấn Vệ Tây Lẫm được phát lên truyền hình, Vệ Tây Lẫm thông báo ý định muốn nhận vai trên Weibo của mình và phòng làm việc.

Rất nhiều đạo diễn để ý đến Vệ Tây Lẫm rối rít gửi thư mời hắn ngay, các dạng kịch bản liên tiếp xuất hiện trong hộp thư của Mập Mạp và phòng làm việc. Nhìn qua, trang đầu hộp thư đều là kịch bản cho Vệ Tây Lẫm, có bản hướng về giá trị nhan sắc của hắn, cũng có bản chú trọng diễn xuất của hắn, cũng có bản mong muốn độ nổi của hắn. Mập Mạp và văn phòng sàng lọc bước đầu, loại đi mấy kịch bản không đáng tin, cuối cùng để lại hai mươi mấy bộ giao cho Vệ Tây Lẫm tự chọn.

Lại nói, cuộc sống ngôi sao của Vệ Tây Lẫm thật sự khá là dễ chịu. Chính hắn làm ông chủ, muốn nghỉ thì nghỉ, muốn nhận vai gì thì nhận vai đó. Không giống những ngôi sao khác, công ty quản lý luôn xếp kín lịch cho họ, sợ lịch trình ít đi, là tiền kiếm được cũng giảm.

Hôm nay ăn tối xong, Vệ Tây Lẫm cầm máy tính bảng đi đến ban công, thoải mái nằm trên ghế, vừa hóng gió đêm, vừa nghe phần mềm đọc văn bản trong máy tính bảng đọc kịch bản cho mình.

"[Quý công tử gặp nạn ký], chúng tôi chân thành mời anh Vệ Tây Lẫm diễn vai nam chính Cao Xế. Tóm tắt kịch bản: Cao Xế là con của chủ tịch một công ty trang sức nổi tiếng, vì bị mẹ kế hãm hại, nên lưu lạc đến một trấn du lịch nhỏ nào đó. Lúc hôn mê bất tỉnh, anh bị nữ thứ Nhậm Hiểu Mạn – 'Hoa khôi của trấn' thấy. Dù Cao Xế không có đồng nào trong người, nhưng ngoại hình lại đẹp trai hấp dẫn, quan trọng hơn chính là cách ăn mặc không tầm thường. Nhậm Hiểu Mạn nhìn cái là biết thân phận anh chẳng bình thường, bèn không chút do dự đem anh về nhà. Trên đường cô khó khăn cõng Cao Xế về, họ gặp nữ chính Quách Tiểu Trúc. Nhà Quách Tiểu Chúc và Nhậm Hiểu Mạn là đối thủ một mất một còn nổi tiếng trong trấn, hai nhà cũng kinh doanh đồ trang sức. Chỉ là, tiệm nhà Quách Tiểu Trúc chỉ có một tầng, hai mươi mét vuông; còn nhà Nhậm Hiểu Mạn thì hai tầng, tổng cộng hai trăm mét vuông. Quách Tiểu Trúc vừa thấy Nhậm Hiểu Mạn lượm người về, thì chẳng biết vì sao, lại cố ý ngáng chân để Nhậm Hiểu Mạn ngã. Nhậm Hiểu Mạn phản ứng không chậm, trả đũa đẩy Quách Tiểu Trúc ngay. Cơ thể Cao Xế bởi vậy mà tuột xuống khỏi người Nhậm Hiểu Mạn, ngoài ý muốn té vào người Quách Tiểu Trúc, hai người bất ngờ môi chạm môi..."

"Cốt truyện hơi khuôn sáo cũ." Cố Duyên Tranh bưng đĩa trái cây lên, nghiêm túc phê bình.

Vệ Tây Lẫm thuận miệng bảo: "Em thấy thú vị đấy chứ." Hắn há miệng ra hiệu Cố Duyên Tranh đút trái cây cho hắn ăn, mình thì nghe tiếp.

Cố Duyên Tranh há mồm muốn nói, song thấy hắn nghiêm túc vậy thì tạm thời lại thôi.

"Quách Tiểu Trúc và Nhậm Hiểu Mạn đều biến sắc. Quách Tiểu Trúc bày vẻ như ăn phải ruồi, không ngừng lau miệng, Nhậm Hiểu Mạn thì tức giận đầy mặt. Hóa ra, sở dĩ hai người trở thành đối thủ sống còn còn là vì nguyên nhân khác. Nhậm Hiểu Mạn có vẻ ngoài đẹp hơn Quách Tiểu Trúc, gia cảnh cũng tốt hơn Quách Tiểu Trúc luôn. Từ nhỏ đến lớn, cô đều là tiêu điểm trong mắt mọi người. Nhưng vào thời điểm hai người học cấp hai, hotboy của trường hết lần này tới lần khác đều thích Quách Tiểu Trúc, còn chủ động nói muốn làm bạn trai của Quách Tiểu Trúc nữa. Nhậm Hiểu Mạn tức giận cướp cậu hotboy đó đi. Hai người vì vậy mà kết thù. Nhậm Hiểu Mạn nghĩ Quách Tiểu Trúc muốn cướp cậu công tử quý hóa cô nhặt được này để trả thù, thế là giơ tay định cho Quách Tiểu Trúc một bạt tai. Quách Tiểu Trúc lại khỏe lắm, lấy Cao Xế chắn ở trước người, bàn tay Nhậm Hiểu Mạn rơi vào bản mặt của Cao Xế. mí mắt Cao Xế giần giật, đôi mắt sắp mở ra, Quách Tiểu Trúc chạy thật nhanh đi. Tim Nhậm Hiểu Mạn đập rộn cả lên, sợ Cao Xế phát hiện ra người đánh anh là cô, bèn linh động đánh ngất Cao Xế..." Âm thanh điện tử ngừng lại vì bị Cố Duyên Tranh 'bắt' ngừng.

Vệ Tây Lẫm bất mãn liếc y.

Cố Duyên Tranh ngồi xuống mép ghế, đút hắn ăn một miếng dưa hấu, rồi bắt bẻ: "Cốt truyện quá tục."

"Phim thần tượng không phải cũng máu cún như vậy hả?" Vệ Tây Lẫm lơ đễnh.

Cố Duyên Tranh nghiêm nghị: "Cốt truyện quá tục sẽ ảnh hưởng đến phong cách của em."

"Được rồi." Vệ Tây Lẫm cảm thấy hình như mình bị thuyết phục rồi, hắn thờ ơ ấn lên màn hình, đổi kịch bản khác: "Nghe cái này thử xem, đây là kịch bản điện ảnh."

"[Sát thủ liên hoàn] chân thành mời cậu Vệ Tây Lẫm diễn vai Chu Ngang. Tóm tắt kịch bản: Gần đây trong thành phố thường xuyên xảy ra vụ việc các cô gái bị gϊếŧ vào đêm khuya, đồn cảnh sát giao vụ án này cho đội trưởng Chu Ngang của tổ trọng án xử lý. Trải qua bước đầu điều tra, Chu Ngang cho rằng những vụ án này do sát thủ liên hoàn gây nên, anh còn phát hiện, trước khi bị gϊếŧ, các cô gái đều từng hôn tạm biệt đàn ông trên đường. Vậy nên anh nghi ngờ tâm lý của sát thủ này có thể không được bình thường, chỉ cần thấy cô gái nào hôn tạm biệt đàn ông thì sẽ nảy sinh hận thù và sát ý cực lớn. Vì để sớm ngày phá được án này, Chu Ngang quyết định dẫn rắn ra khỏi hang, tìm một nữ cảnh sát phối hợp với kế hoạch của anh. Cuối cùng, người được anh tìm tới là người đẹp của đội cảnh sát giao thông – Tô Vũ Hoàn..."

'Ting' một tiếng, phần mềm đọc lần nữa bị Cố Duyên Tranh ấn dừng.

Vệ Tây Lẫm lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn y.

Cố Duyên Tranh vô tội nói: "Tính cách nhân vật này không đủ tươi sáng, không phù hợp với em lắm."

Vệ Tây Lẫm ngờ vực nhìn y, lại đổi bộ khác.

Ba phút sau Cố Duyên Tranh lại dừng lần nữa.

"Nhân vật này —— "

"Dừng." Vệ Tây Lẫm nằm trên người y, tiến gần tới má y, để chóp mũi hai người chạm vào nhau. Hắn nhìn con mắt đen nhánh của Cố Duyên Tranh, kéo dài âm: "Sao em thấy anh toàn kêu ngừng kịch bản có cảnh hôn vậy? Có nên nói chỉ là trùng hợp không?"

Cố Duyên Tranh không chột dạ chút nào gật đầu thừa nhận, y cất giọng thương lượng: "Bảo bối à, kịch bản có cảnh hôn đều PASS đi nha?"

Vệ Tây Lẫm cười như không cười nhìn y hồi lâu, sau đó lấy hai tay vò tóc y rối bời. Đánh giá ổ chim trên đầu y, hắn hài lòng gật đầu, sảng khoái nói: "Được, nghe anh."

Hắn căn bản chẳng nghĩ gì nhiều về cảnh hôn. Vì trong mắt hắn, nếu là diễn xuất, thì đều là giả, hơn nữa để diễn nhân vật hay, hy sinh chút ít là điều khó tránh khỏi. Nhưng hắn quên rằng trước kia hắn có thể không quan tâm là vì hắn không có người yêu, không ai để ý nhân vật của hắn có cảnh hôn hay không. Nhưng giờ khác rồi, hắn và Cố Duyên Tranh đã là người yêu, nếu Cố Duyên Tranh để ý, thì thái độ của hắn cũng phải thay đổi. Vậy nên hắn không cần cân nhắc nhiều để đồng ý.

"Bảo bối à, thật ra thì tôi thấy kịch bản không có cảnh hôn thích hợp với em hơn đấy. Vì chúng ta dựa vào tài hoa kiếm cơm, nên không cần diễn cảnh hôn, cảnh giường chiếu kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác. Có đúng không?" Cố Duyên Tranh bảo.

Vệ Tây Lẫm bật cười, hắn đứng dậy đè y xuống lưng ghế, còn mình thì ngồi cưỡi ngang hông y ra điều kiện: "Em có thể không nhận cảnh hôn và cảnh giường chiếu, trừ phi... anh đọc kịch bản cho em nghe."

"Không thành vấn đề." Cố Duyên Tranh trút được một nỗi lo, y cầm máy tính bảng, đọc kịch bản kế tiếp cho hắn: "Chân thành mời cậu Vệ Tây Lẫm diễn vai Tống Vân Trạch. Tóm tắt kịch bản [Song hiệp]: Mười tám trước, Tống Vân Trạch sinh ra ở một ngôi làng nho nhỏ xa xôi..."

Giọng y trầm thấp sâu lắng, tốc độ không nhanh cũng chẳng chậm, khi trầm khi bổng, nghe như đang thưởng thức cuộc thi đọc diễn cảm vậy. Vệ Tây Lẫm nghe đến thẫn thờ. Ghế nằm hơi cao, hắn ngồi trên người Cố Duyên Tranh, chân không chạm đất, cứ ngọ nguậy không ngừng trên không trung, hai tay đặt trên ngực Cố Duyên Tranh, hỏi y: "Có thấy nặng không nha?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện