Cố Duyên Tranh ưỡn thẳng lưng, dùng lực eo nâng cả người hắn lên một cách thoải mái: "Không nặng."
Nói xong y lại cong đầu gối, dẫm chân lên ghế để Vệ Tây Lẫm tiện dựa vào chân hắn.
Vệ Tây Lẫm dùng tăm xiên hoa quả xiên một miếng dưa hấu đưa đến bên miệng Cố Duyên Tranh, chờ y há miệng hắn lại bỏ dưa hấu vào miệng của mình.
Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ nhìn hắn.
Vệ Tây Lẫm vừa ăn dưa hấu vừa cười híp mắt rồi cúi người lại gần y, môi dán môi truyền qua một chút nước dưa hấu.
"Em thật sự muốn quyến rũ tôi phải không?"
Hô hấp của Cố Duyên Tranh bắt đầu trở nên nặng nề, vươn tay về phía người vừa làm chuyện xấu kia tính làm gì đó nhưng Vệ Tây Lẫm đã nhảy ngay từ trên người hắn xuống, bước nhanh để tránh đi rồi còn quay đầu lại cười cười: "Em đi tắm trước, anh cũng đi tắm luôn đi, đợi sau khi anh tắm sạch sẽ xong thì tiếp tục___ Đọc, kịch, bản, cho, em."
Cố Duyên Tranh nhìn theo bóng dáng hắn nhẹ đi xa, thu lại ánh mắt dịu dàng rồi đứng lên, bước đến cửa phòng tắm tính đẩy cửa nhưng lại không được, bên trong phòng tắm còn vang tiếng cười lớn khi có kết quả của trò đùa dai từ người nào đó.
Đã vậy thì y cũng chẳng thể làm gì khác ngoài lắc đầu, bước sang một căn phòng khác nhưng trong lòng lại nhớ kỹ việc lần này của Vệ Tây Lẫm. Tên hư hỏng này, y nhất định sẽ tìm cơ hội dạy dỗ lại.
...
Sau khi chọn lựa kỹ càng, Cố Duyên Tranh chọn cho Vệ Tây Lẫm một bộ phim truyền hình tên là [Vô Thường]. Đạo diễn mời Vệ Tây Lẫm đến đóng vai nam phụ là Trầm Đoan.
Nam chính của bộ phim này là Kỉ Văn Tinh, là tổ trưởng tổ điều tra án đặc biệt của Quốc gia. Bộ phim [Vô Thường] lấy cốt truyện về việc Kỉ Văn Tinh bắt đầu nhận án rồi phá án.
Trong phim, Trầm Đoan có thân phận là siêu trộm nửa chính nửa tà, hơn nữa hắn còn là một cô nhi hơn ba tuổi đã bị bỏ rơi, ý nghĩa sống duy nhất dường như chỉ là tìm lại được bố mẹ ruột của mình. Cũng trong quá trình tìm kiếm này mà hắn vô tình quen biết Kỉ Văn Tinh. Ngay từ đầu lập trường của hai người đã đối lập nhau, Trầm Đoan cũng không thích nhìn dáng vẻ tự xưng là hoá thân chính nghĩa của Kỉ Văn Tinh cho nên hai người liên tục đối đầu với nhau. Thầy của Trầm Đoan là một ông lão có thân phận quái gở, võ nghệ lại cao cường.
Xuất thân của Kỉ Văn Tinh là bộ đội đặc chủng nên bản lĩnh cũng không tầm thường. Trong quá trình hai người đối chọi gay gắt cũng đồng thời kết thù với nhân vật nam thứ ba là boss phản diện cuối - Cát Huy. Trong phim có rất nhiều cảnh tượng ba người đối chiến cùng với nhiều cao thủ khác nên rất sôi trào. Cũng có thể nói đây là một bộ phim truyền hình võ hiệp hiện đại. [Vô Thường] đề cập đến sự đời luôn đổi thay, lòng người khó đoán, cũng nói về cái chết. Đây là một bộ phim truyền hình vừa có chiều rộng vừa có chiều sâu.
Khi Vệ Tây Lẫm nghe Cố Duyên Tranh đọc kịch bản xong cũng thích vai diễn của Trầm Đoan cho nên hắn gửi tin cho đạo diễn, tỏ ý bản thân đồng ý nhận vai diễn này.
Ba ngày sau, Vệ Tây Lẫm đến trường quay. Cùng trong trường quay còn có Đặng Chí Hằng, Cổ Hải Dương, Tống Tĩnh Tuyết, Mạnh Nhã Điệp và La Chân Chân. Ngoài Mạnh Nhã Điệp và La Chân Chân ra thì những nhân vật khác đều là sao lớn. Đặng Chí Hằng sắm vai Kỉ Văn Tinh, Cổ Hải Dương sắm vai boss cuối Cát Huy, Tống Tĩnh Tuyết sắm vai nữ chính Vương Diệu Như, Mạnh Nhã Điệp là vai nữ thứ Bạch Nhị, nữ thứ 3 Vương Diệu Linh do La Chân Chân thủ vai. Vương Diệu Như là chị đại kiêm vợ của Cát Huy, còn Bạch Nhị là một nữ cảnh sát.
Vào trường quay rồi Vệ Tây Lẫm mới biết được La Chân Chân cũng là người của tổ quay phim.
Cơ hội lần này của La Chân Chân cũng là do phòng làm việc của Vệ Tây Lẫm giành cho. Vương Diệu Linh là em gái ruột của Vương Diệu Như nhưng Vương Diệu Như lại bảo vệ em gái mình rất tốt, khiến cô vẫn luôn tốt bụng hồn nhiên, rất phù hợp với hình tượng của La Chân Chân. La Chân Chân chỉ vừa mới thử vai một lần đã được đạo diễn chấp nhận.
Có rất nhiều diễn viên ngang cơ nhau nên chuyện đầu tiên họ làm khi gặp nhau là chào hỏi, hỏi han nhau các thứ các thứ.
Tống Tĩnh Tuyết cười nói với Vệ Tây Lẫm: "Rất lâu trước kia chúng ta chỉ mới gặp thoáng qua, còn nhớ không hả?"
Vệ Tây Lẫm cũng cười, gật đầu nói: "Chị Tuyết không chỉ xinh đẹp mà còn rất có khí chất, em nghĩ là sẽ không có ai đã gặp qua chị mà không nhớ rõ đâu. Em nhớ là vào khoảng bốn năm trước ở núi Phong."
Tống Tĩnh Tuyết thản nhiên cười: "Đúng, lúc đó vừa thấy tài năng của cậu thì tôi chỉ cảm thấy xem chưa đã nghiền, bây giờ [Vô Thường] có rất nhiều cảnh đánh nhau nên lần này chắc là có thể xem cho đã rồi. Chẳng qua là lúc tôi và cậu phối hợp diễn thì cậu phải nhẹ tay chút đó."
Vệ Tây Lẫm vội nói: "Em sao dám nặng tay với chị Tuyết đây. Hơn nữa, em cũng không có nhiều kinh nghiệm diễn cảnh đánh đấm lắm đâu, đến lúc đấy còn nhờ chị Tuyết chỉ bảo nhiều đó."
Cổ Hải Dương khoanh tay ôm ngực, lạnh nhạt đứng một bên. Gã cảm thấy Tống Tĩnh Tuyết khách sáo với Vệ Tây Lẫm như vậy có hơi tự hạ thấp mình. Tuy cô và Vệ Tây Lẫm đều là nghệ sĩ tuyến hai nhưng dù sao thì Tống Tĩnh Tuyết cũng là tiền bối. Dù Vệ Tây Lẫm có nổi tiếng đi chăng nữa thì cũng chỉ là ở giới âm nhạc, mà tác phẩm của hắn trong giới diễn viên lại ít đến đáng thương. Cổ Hải Dương cũng không coi trọng Vệ Tây Lẫm, nếu trong lúc phối hợp diễn mà Vệ Tây Lẫm làm ảnh hưởng đến gã thì gã sẽ không chừa thể diện cho hắn đâu.
Chờ đến khi hắn và Tống Tĩnh Tuyết kết thúc chủ đề nói chuyện, Mạnh Nhã Điệp mới đi lên chào hỏi, giọng điệu như là quen thân từ lâu: "Tây Lẫm à, lại gặp nhau rồi."
Vệ Tây Lẫm khách sáo gật đầu, không nói chuyện mà chỉ chào hỏi với Đặng Chí Hằng. Căn bản là hắn không quen biết gì Mạnh Nhã Hiệp này, chẳng qua chỉ là gặp thoáng qua tại một bữa tiệc, hơn nữa lúc ấy còn xảy ra chuyện không tốt lắm. Vẫn nên cách xa người phụ nữ như vậy một chút thì tốt hơn.
"Gần đây anh Hằng vẫn khoẻ chứ?"
"Rất khoẻ. Quay phim truyền hình khác xa so với phim điện ảnh đó, nếu có gì không hiểu thì chú cứ hỏi anh." Đặng Chí Hằng nói. Hắn biết Vệ Tây Lẫm có quan hệ tốt với tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của công ty mình nên rất thân thiết với Vệ Tây Lẫm, giống như bạn bè tán gẫu với nhau, cũng quan tâm đến hàm ý của hắn.
Vệ Tây Lẫm cười nói: "Em sẽ ghi nhớ những lời này của anh Hằng, sẽ chăm chỉ học tập. Vả lại ở đây còn có nhiều tiền bối như vậy, học lỏm bừa vài chiêu cũng đủ cho em dùng rồi."
Đây là một câu khen ngợi rất thông minh.
Ai mà chẳng thích nghe lời hay ý đẹp, mấy người Đặng Chí Hằng và Tống Tĩnh Tuyết nghe vậy đều cười rộ lên.
Chỉ chốc lát sau, đạo diễn Mang Nguyên Bạch lớn tiếng kêu các diễn viên chuẩn bị.
Mang Nguyên Bạch tuổi ngoài bốn mươi, là một đạo diễn rất nghiêm khắc với cả diễn viên và cả bản thân mình, cái tính nghiêm khắc này của ông rất có tiếng ở trong giới, nhưng những bộ phim truyền hình qua tay ông gần như đều là siêu phẩm, không cần biết là đạo cụ, trang phục hay là diễn xuất của diễn viên thì đều là hạng nhất. Khán giả đều nói xem phim do ông đạo diễn là một loại hưởng thụ thị giác. Bởi vậy, dù ông có nghiêm khắc đến đâu thì vẫn có rất nhiều diễn viên muốn tham gia diễn trong phim truyền hình của ông.
Tất cả các diễn viên đã diễn trong tác phẩm của ông đều gần như là muốn chìm cũng không được.
Trước khi bắt đầu, bỗng nhiên Mang Nguyên Bạch gọi Vệ Tây Lẫm qua.
"Tôi mời cậu diễn vai Trầm Đoan ngoại trừ nhìn trúng kỹ năng biểu diễn của cậu ra thì còn nhìn trúng việc cậu có thể đánh đấm. Hơn nữa chính cậu cũng là một đạo diễn, nên lúc cậu không có phân cảnh thì cứ ngồi cạnh tôi, nếu thấy diễn cảnh đánh có chỗ nào không phù hợp thì cứ thẳng thắn nói ra." Giọng điệu của ông không phải thương lượng mà là quyết định.
Vệ Tây Lẫm cũng không có phản cảm gì, ngược lại hắn còn có chút khâm phục Mang Nguyên Bạch. Hắn đã quay được hai bộ điện ảnh, tuy rằng rất thành công nhưng thật ra vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm làm đạo diễn lắm. Có thể đi theo bên cạnh Mang Nguyên Bạch với hắn mà nói là một cơ hội học hỏi khó có được.
"Không thành vấn đề, cảm ơn đạo diễn."
Phó đạo diễn Hùng Văn Khang hơi há miệng giống như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn khép lại.
Chỉ đạo võ thuật cau mày nhìn thoáng qua Vệ Tây Lẫm với vẻ phức tạp.
Vụ án đầu tiên của [Vô Thường] là một vụ trộm mộ. Đại khái là cục cảnh sát nhận được báo án rằng có một ngôi mộ được trông coi ở ngôi làng nọ bị trộm. Kỉ Văn Tinh nhận lệnh mang theo Bạch Nhị và mấy cấp dưới khác đến điều tra, phát hiện kẻ trộm mộ là một tên cẩn thận đến nỗi khiến người khác cảm thấy kinh khủng, gần như không để lại manh mối gì. Bạch Nhị may mắn nhặt được một cái khoá trường mệnh* dưới huyệt mộ. Tất nhiên chiếc khoá trường mệnh này không phải là vật bồi táng của ngôi mộ này. Kỉ Văn Tinh chú ý thấy có một chỗ trên chiếc khoá trường mệnh này rất nhẵn bóng, giống như thường được chủ nhân nó vuốt ve. Hắn đoán chủ nhân chiếc khoá này vô cùng để ý đến nó nên rất có thể sẽ quay lại tìm. Bởi vậy Kỉ Văn Tinh đã nghĩ cách ôm cây đợi thỏ, mai phục ở huyệt mộ chờ bắt kẻ trộm mộ. Sau khi trời bắt đầu tối, quả nhiên có một bóng người khả nghi xuất hiện. Bóng dáng kia vừa đến gần huyệt mộ đã bị mấy người Kỉ Văn Tinh vây bắt. Kỉ Văn Tinh dùng thương chỉ vào bóng người, nghĩ bản thân có thể dễ dàng khống chế được kẻ này. Thế nhưng không ngờ kẻ này lại là một cao thủ ám khí, chỉ cần dùng một lá bài tây đã có thể làm tay hắn bị thương, súng lục cũng rơi từ trong tay hắn xuống. Súng lục đã không thể dùng được nữa thì Kỉ Văn Tinh cũng chỉ có nước đấu tay đôi với kẻ kia.
*Khóa trường mệnh: Khoá Trường Mệnh (hay còn gọi là Bách gia toả, hoặc Khoá Bản Mệnh) là biểu tượng của sự may mắn trong văn hoá Phương Đông, mang ý nghĩa phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào người mang theo. Hoạ tiết trên Khoá trường mệnh đều tượng trưng cho phúc thọ miên trường, chữ dùng đa phần là những lời tốt đẹp như: Trường mệnh phú quý, Trường mệnh bách tuế hay Cát tường như ý. Khóa trường mệnh là bùa may mắn phù hợp cho cả nam nữ và trẻ em.
Quá trình đám người Kỉ Văn Tinh và Bạch Nhị thăm dò huyệt mộ quay xong rất thuận lợi, hôm nay phải quay cảnh diễn đánh nhau của Đặng Chí Hằng và Vệ Tây Lẫm - một đối thủ nặng kí.
Chỉ đạo võ thuật đến thiết kế cho hai người Vệ Tây Lẫm và Đặng Chí Hằng chiêu thức đánh nhau, hai người cũng khoa tay múa chân mấy để quen tay.
Mang Nguyên Bạch đã quay xong trước những phân cảnh diễn của các diễn viên khác, chờ đến lúc động tác của hai người bọn hắn nhuần nhuyễn rồi mới chính thức quay.
Vệ Tây Lẫm và Đặng Chí Hằng vừa qua hai chiêu đầu Mang Nguyên Bạch đã hô "Cắt", lắc đầu ngay: "Không được, chiêu thức của Trầm Đoan vừa rồi quá 'chính phái'. Tương phản với phong cách chính tông của Kỉ Văn Tinh thì võ công của Trầm Đoan phải thuộc loại không theo quy tắc nào, hơn nữa ra chiêu phải tà phải ác hơn nữa. Kỉ Văn Tinh cũng có vấn đề, trong đầu của nhân vật này luôn có khái niệm từ khi làm cảnh sát tới nay không có án nào mà hắn không phá được, nên hắn mới có thể gia nhập tổ điều tra án đặc biệt. Bởi vậy, khi hắn đối chiến với Trầm Đoan thì đã định khống chế ngay từ đầu, nhưng sau khi phát hiện ra Trầm Đoan cũng không yếu thì lại muốn phân cao thấp. Tôi hi vọng khi bọn cậu đối chiến có thể diễn ra được quá trình chuyển biến này."
Lời ông nói gần như muốn phủ định hoàn toàn thiết kế của người chỉ đạo võ thuật.
Người chỉ đạo võ thuật là do Mang Nguyên Bạch mời đến, bây giờ mới quay đến cảnh đấu đầu tiên đã bị ông phê bình như vậy nên sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Nhưng không đợi người này nói gì, Mang Nguyên Bạch lại nói: "Cậu đến thương lượng với Vệ Tây Lẫm đi."
Vễ Tây Lẫm muốn đỡ trán, đây là định giúp hắn tăng chỉ số hận thù à? Hắn quay đầu nhìn về phía người chỉ đạo võ thuật kia, quả nhiên thấy nét mặt người nọ cứng lại.
Trong trường quay im lặng vài giây.
Mang Nguyên Bạch nhận ra bản thân mình vừa nói lời kia có hơi bất hợp lý, nên lại thêm môt câu, "Chuyện này đều là để khiến cho bộ phim truyền hình này tốt hơn."
Vệ Tây Lẫm nói: "Giống như người ăn bánh ngọt không nhất định phải biết làm bánh ngọt, tôi biết đánh thật, nhưng lại không biết thiết kế động tác. Không bằng như thế này đi, thầy Tiêu à, anh thiết kế động tác cho anh Hằng đi, em sẽ phối hợp với anh ấy, xem thử xem có hiệu quả không."
Chỉ đạo võ thuật có bậc thang bước xuống liền dịu lại sắc mặt, gật gật đầu, "Được, cứ thử xem sao."
______
Chương mới đây! Thông báo một chút là do có sự thay đổi về editor nên có thể sẽ có sự nhầm lẫn xưng hô, tên nhân vật hay gì đó đại loại vậy... các tình yêu thông cảm nha!
Sau thời gian nghỉ dài giờ hoạt động lại thiếu editor quá ㅠㅠ