Qua đi một đêm yên bình Thẩm Bất Phàm lại cùng Cẩm Ngọc Nghiên lên đường đến thôn Hồng Ký, thôn dã đường sá không được bằng phẳng cho nên xe ngựa không thể đi được cho nên bọn họ đành phải cưỡi ngựa. Hắn luôn nghĩ Cẩm Ngọc Nghiên là quận chúa cành vàng lá ngọc cho nên việc cưỡi ngựa đối với nàng cũng sẽ khó khăn vậy mà không ngờ động tác của nàng lại vô cùng thuần thục. Cẩm Ngọc Nghiên đi trước, hai thị vệ cưỡi ngựa đi hai bên còn hai tỳ nữ cưỡi ngựa phía sau, đi sau cùng là Thẩm Bất Phàm và Văn Minh Ngọc. Cưỡi ngựa so với đi xe ngựa nhanh hơn cho nên khi mặt trời sắp sửa xuống núi thì đoàn người đã đến được cổng lớn thôn làng.
Thẩm Bất Phàm nhìn xung quanh cây cối có, trụ rơm chất thành từng đống, hắn không biết lúc trước nghĩ gì mà lại có thể viết ra nơi Thẩm Bất Phàm sinh ra ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, sư phụ của hắn tìm được hắn để đưa lên Cao Sơn cũng là một điều gì đó vô cùng phi thường. Lão chưởng môn, tại hạ thật là khâm phục ngươi a, trong thế giới đông đúc này lại đến được nơi hẻo lánh này chọn được nhân vật chính như ta đúng là không tầm thường. Thẩm Bất Phàm âm thầm thán phục.
“Vui sao?”
Văn Minh Ngọc đột nhiên ở trong thông linh thuật lên tiếng dọa cho hắn hết hồn, hắn liếc mắt trợn y một cái.
“Không vui chút nào, huynh đừng có khi không lại lên tiếng có được không? Dọa chết ta.”
“Có ta ở đây, không chết được.”
“Xì.”
Thẩm Bất Phàm bĩu môi, những lời nhu tình mật ý thế này hắn nghe mà nổi cả da gà không thèm nói với Văn Minh Ngọc nữa. Hắn lại nhìn một lượt, đầu thôn là một cái chợ nhỏ, người cũng không nhiều, hắn dựa vào ký ức Thẩm Bất Phàm nguyên bản mà đi lên trước dẫn đường. Phu phụ Thẩm Lục và Mai Thu Nhàn là một nhà khá giả trong thôn, Thẩm Lục có chút học thức, y là một thầy đồ, trẻ con trong làng đều do y dạy.
Thôn dân nhìn thấy bọn họ ăn mặt sang trọng liền không tránh khỏi bàn tán một chút, trẻ con cũng vì vậy mà chỉ trỏ làm cho Thẩm Bất Phàm ngượng muốn chết, hắn chỉ muốn nhanh một chút đến được nhà của Thẩm Lục. Đi thêm một đoạn rốt cuộc cũng tới nơi, nhà của Thẩm Lục không lớn, chỉ là to hơn những hộ thôn dân ở đây một chút mà thôi nếu mà đem so với nhà cửa ở các thành trấn thì một góc cũng không bằng.
- Tới nơi rồi.
Thẩm Bất Phàm nhảy xuống ngựa, Văn Minh Ngọc và Cẩm Ngọc Nghiên cũng xuống theo. Thị vệ của Cẩm Ngọc Nghiên đi lên trước gõ cửa. Gõ qua ba cái vẫn chưa có người ra mở.
- Sao lại như vậy? Không có ở nhà sao? Tỳ nữ của Cẩm Ngọc Nghiên cũng đi lên đập cửa, đập thêm hai lần vẫn không thấy động tĩnh liền ghé mắt vào khe cửa nhìn.
- Á a a!
- Chuyện gì vậy?
Thẩm Bất Phàm chạy lên trước muốn nhìn, còn chưa kịp ghé mắt vào thì Văn Minh Ngọc đã đạp cửa.
- Ta ngửi thấy mùi tanh.
Lời Văn Minh Ngọc vừa dứt thì cảnh máu me trước mắt đã hiện lên, ngoài sân là một lão bá đang nằm trong vũng máu, Thẩm Bất Phàm ngay lập tức nhận ra được.
- Phụ thân!
Hắn chạy lên, Thẩm Lục hai mắt trợn trừng, cổ bị cứa vẫn còn đang chảy máu.
- Phụ thân!
Cho dù hắn không phải là Thẩm Bất Phàm nguyên bản nhưng tình cảm phụ tử của thân xác này đối với Thẩm Lục là không thể tránh khỏi, hắn còn cảm thấy được lồng ngực đau thắt lại.
- Máu vẫn còn chảy xem ra là chết chưa bao lâu.
Văn Minh Ngọc vừa nói xong thì trong nhà chạy ra hai hắc y nhân trên tay cầm kiếm, trên lưỡi kiếm máu chảy không ngừng.
- Là bọn họ!
Văn Minh Ngọc xông lên trước, hai thị vệ của Cẩm Ngọc Nghiên cũng lao lên sau nhưng mà thực lực của hai hắc y nhân này đặc biệt mạnh, hai đối ba vẫn không tỏ ra yếu thế. Thẩm Bất Phàm triệu Vô Ảnh kiếm đánh tới, Văn Minh Ngọc triệu Minh Nguyệt kiếm song đấu, qua đi một khắc hai hắc y nhân đã có dấu hiệu thối lui. Một tên gật đầu với một tên rồi lấy trong ngực áo ra một tấm phù chú.
- Họ muốn chạy!
Cẩm Ngọc Nghiên la lên, nhưng mà động tác của hai hắc y nhân mau lẹ ném phù chú ra, Thẩm Bất Phàm vội vàng triệu kiếm đâm tới lại chỉ xuyên qua khoảng không.
“Tạch!”
Lúc kiếm đâm tới đã trúng thắt lưng một tên làm rơi ra một tấm kim bài.
Văn Minh Ngọc nhặt lên đưa cho Cẩm Ngọc Nghiên, nàng nhìn một chút rồi nói.
- Kim bài này là vật trong hoàng thất, chỉ có hoàng thượng và các vương gia mới có.
- Hoàng thất sao?
Tình tiết Thẩm Lục bị giết trong nguyên tác không xảy ra, chẳng lẽ là vì Cẩm Ngọc Nghiên làm rơi ngọc bội thôi mà làm câu chuyện đi xa tới mức này.
- Đúng vậy, nhìn thấy kim bài này giống như nhìn thấy chủ nhân, nhưng mà…
- Nhưng mà làm sao?
Cẩm Ngọc Nghiên im lặng không nói, nàng nhìn chăm chăm lệnh bài, tỳ nữ đứng cạnh liền nói.
- Quận chúa… chữ “Cực”, chẳng lẽ là…
Cẩm Ngọc Nghiên gật đầu.
- Là của đương kim hoàng thượng.
Là của hoàng thượng! Thẩm Bất Phàm không nghĩ tới mạng của hắn lại có giá như vậy còn làm cho cả hoàng thượng cũng muốn giết, chẳng lẽ là… hắn thật sự là con trai ruột của trưởng công chúa Cẩm Y Đường sao, chẳng lẽ Cẩm Ngọc Nghiên thật sự là muội muội ruột của hắn sao?
“Choang…”
Tiếng vỡ kéo hắn về với thực tại, Văn Minh Ngọc thật nhanh chạy vào nhà, Thẩm Bất Phàm cũng ngay lập tức chạy theo. Trong nhà là Thẩm phu nhân Mai Thu Nhàn hai tay đang ôm hai đứa nhỏ, bụng nàng bị đâm chảy đầy máu còn mặt không còn chút huyết sắc nhìn hắn. Văn Minh Ngọc vội vàng nhét vào miệng nàng một viên đan dược nhưng mà người không có công phu cho nên tác dụng của dược cũng kém đi.
- Phàm… Phàm…!
Thẩm Bất Phàm nhìn xung quanh cây cối có, trụ rơm chất thành từng đống, hắn không biết lúc trước nghĩ gì mà lại có thể viết ra nơi Thẩm Bất Phàm sinh ra ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, sư phụ của hắn tìm được hắn để đưa lên Cao Sơn cũng là một điều gì đó vô cùng phi thường. Lão chưởng môn, tại hạ thật là khâm phục ngươi a, trong thế giới đông đúc này lại đến được nơi hẻo lánh này chọn được nhân vật chính như ta đúng là không tầm thường. Thẩm Bất Phàm âm thầm thán phục.
“Vui sao?”
Văn Minh Ngọc đột nhiên ở trong thông linh thuật lên tiếng dọa cho hắn hết hồn, hắn liếc mắt trợn y một cái.
“Không vui chút nào, huynh đừng có khi không lại lên tiếng có được không? Dọa chết ta.”
“Có ta ở đây, không chết được.”
“Xì.”
Thẩm Bất Phàm bĩu môi, những lời nhu tình mật ý thế này hắn nghe mà nổi cả da gà không thèm nói với Văn Minh Ngọc nữa. Hắn lại nhìn một lượt, đầu thôn là một cái chợ nhỏ, người cũng không nhiều, hắn dựa vào ký ức Thẩm Bất Phàm nguyên bản mà đi lên trước dẫn đường. Phu phụ Thẩm Lục và Mai Thu Nhàn là một nhà khá giả trong thôn, Thẩm Lục có chút học thức, y là một thầy đồ, trẻ con trong làng đều do y dạy.
Thôn dân nhìn thấy bọn họ ăn mặt sang trọng liền không tránh khỏi bàn tán một chút, trẻ con cũng vì vậy mà chỉ trỏ làm cho Thẩm Bất Phàm ngượng muốn chết, hắn chỉ muốn nhanh một chút đến được nhà của Thẩm Lục. Đi thêm một đoạn rốt cuộc cũng tới nơi, nhà của Thẩm Lục không lớn, chỉ là to hơn những hộ thôn dân ở đây một chút mà thôi nếu mà đem so với nhà cửa ở các thành trấn thì một góc cũng không bằng.
- Tới nơi rồi.
Thẩm Bất Phàm nhảy xuống ngựa, Văn Minh Ngọc và Cẩm Ngọc Nghiên cũng xuống theo. Thị vệ của Cẩm Ngọc Nghiên đi lên trước gõ cửa. Gõ qua ba cái vẫn chưa có người ra mở.
- Sao lại như vậy? Không có ở nhà sao? Tỳ nữ của Cẩm Ngọc Nghiên cũng đi lên đập cửa, đập thêm hai lần vẫn không thấy động tĩnh liền ghé mắt vào khe cửa nhìn.
- Á a a!
- Chuyện gì vậy?
Thẩm Bất Phàm chạy lên trước muốn nhìn, còn chưa kịp ghé mắt vào thì Văn Minh Ngọc đã đạp cửa.
- Ta ngửi thấy mùi tanh.
Lời Văn Minh Ngọc vừa dứt thì cảnh máu me trước mắt đã hiện lên, ngoài sân là một lão bá đang nằm trong vũng máu, Thẩm Bất Phàm ngay lập tức nhận ra được.
- Phụ thân!
Hắn chạy lên, Thẩm Lục hai mắt trợn trừng, cổ bị cứa vẫn còn đang chảy máu.
- Phụ thân!
Cho dù hắn không phải là Thẩm Bất Phàm nguyên bản nhưng tình cảm phụ tử của thân xác này đối với Thẩm Lục là không thể tránh khỏi, hắn còn cảm thấy được lồng ngực đau thắt lại.
- Máu vẫn còn chảy xem ra là chết chưa bao lâu.
Văn Minh Ngọc vừa nói xong thì trong nhà chạy ra hai hắc y nhân trên tay cầm kiếm, trên lưỡi kiếm máu chảy không ngừng.
- Là bọn họ!
Văn Minh Ngọc xông lên trước, hai thị vệ của Cẩm Ngọc Nghiên cũng lao lên sau nhưng mà thực lực của hai hắc y nhân này đặc biệt mạnh, hai đối ba vẫn không tỏ ra yếu thế. Thẩm Bất Phàm triệu Vô Ảnh kiếm đánh tới, Văn Minh Ngọc triệu Minh Nguyệt kiếm song đấu, qua đi một khắc hai hắc y nhân đã có dấu hiệu thối lui. Một tên gật đầu với một tên rồi lấy trong ngực áo ra một tấm phù chú.
- Họ muốn chạy!
Cẩm Ngọc Nghiên la lên, nhưng mà động tác của hai hắc y nhân mau lẹ ném phù chú ra, Thẩm Bất Phàm vội vàng triệu kiếm đâm tới lại chỉ xuyên qua khoảng không.
“Tạch!”
Lúc kiếm đâm tới đã trúng thắt lưng một tên làm rơi ra một tấm kim bài.
Văn Minh Ngọc nhặt lên đưa cho Cẩm Ngọc Nghiên, nàng nhìn một chút rồi nói.
- Kim bài này là vật trong hoàng thất, chỉ có hoàng thượng và các vương gia mới có.
- Hoàng thất sao?
Tình tiết Thẩm Lục bị giết trong nguyên tác không xảy ra, chẳng lẽ là vì Cẩm Ngọc Nghiên làm rơi ngọc bội thôi mà làm câu chuyện đi xa tới mức này.
- Đúng vậy, nhìn thấy kim bài này giống như nhìn thấy chủ nhân, nhưng mà…
- Nhưng mà làm sao?
Cẩm Ngọc Nghiên im lặng không nói, nàng nhìn chăm chăm lệnh bài, tỳ nữ đứng cạnh liền nói.
- Quận chúa… chữ “Cực”, chẳng lẽ là…
Cẩm Ngọc Nghiên gật đầu.
- Là của đương kim hoàng thượng.
Là của hoàng thượng! Thẩm Bất Phàm không nghĩ tới mạng của hắn lại có giá như vậy còn làm cho cả hoàng thượng cũng muốn giết, chẳng lẽ là… hắn thật sự là con trai ruột của trưởng công chúa Cẩm Y Đường sao, chẳng lẽ Cẩm Ngọc Nghiên thật sự là muội muội ruột của hắn sao?
“Choang…”
Tiếng vỡ kéo hắn về với thực tại, Văn Minh Ngọc thật nhanh chạy vào nhà, Thẩm Bất Phàm cũng ngay lập tức chạy theo. Trong nhà là Thẩm phu nhân Mai Thu Nhàn hai tay đang ôm hai đứa nhỏ, bụng nàng bị đâm chảy đầy máu còn mặt không còn chút huyết sắc nhìn hắn. Văn Minh Ngọc vội vàng nhét vào miệng nàng một viên đan dược nhưng mà người không có công phu cho nên tác dụng của dược cũng kém đi.
- Phàm… Phàm…!
Danh sách chương