- Mẫu thân!

Thẩm Bất Phàm nắm lấy hai tay Lục phu nhân truyền nội lực vào, nhưng mà tình hình của bà đã quá xấu.

- Tiểu Phàm… Con là tiểu Phàm sao? Hắn gật đầu, Thẩm Bất Phàm nguyên bản và mẫu thân đã mười năm chưa gặp, không nhận ra là lẽ dĩ nhiên. Lục phu nhân lại nói.

- Tiểu Phàm, mẫu thân không thể sống tiếp được nữa, hãy chăm sóc cho hai đứa em của con. Còn có một chuyện…

Nàng lại nói.

- Về thân thế của con. Tiểu Phàm, cả nhà ta bị giết là vì chuyện này.

Thẩm Bất Phàm tách hai đứa nhỏ trong tay Lục phu nhân ra, một nam một nữ, nam hài khoảng mười ba mười bốn tuổi vẫn còn hơi thở thoi thóp nhưng nữ hài thì đã tắt thở từ lúc nào. Hắn giao nam hài cho Văn Minh Ngọc rồi hướng Lục phu nhân lắng nghe.

- Tiểu Phàm, con không phải là con ruột của ta. Con là con của… của… ọc… trưởng công chúa Cẩm Y Đường…

Vừa dứt di ngôn thì hai tay Lục phu nhân cũng buông lỏng, nàng cứ vậy mà mất ngay trước mặt hắn. Nếu không phải có sự tình đến thôn Hồng Ký thì hắn cũng đã sớm quên nhân vật qua đường này rồi, trong suốt bộ truyện phu phụ họ Lục đều không có xuất hiện, mà thân thế của Thẩm Bất Phàm cũng chưa từng phơi bày ra. Nhưng mà ngay trước mắt là một con người thật sự hắn có muốn chối bỏ cũng không được.

- Mẫu thân!

Thẩm Bất Phàm vậy mà lại rơi nước mắt, hắn biết rõ nàng chỉ là một nhân vật không đáng nhắc đến nhưng vẫn không kiềm được mà rơi nước mắt. Văn Minh Ngọc ôm lấy hắn, chỉ vuốt ve lưng hắn chứ không nói gì, để hắn gục trên vai chính mình mà khóc. Nam hài được hai thị vệ của Cẩm Ngọc Nghiên chữa thương cũng đã từ từ tỉnh lại, nó chỉ bị rạch một vết ngang ngực chỉ là do sợ quá nên ngất đi, nhưng nữ hài thì lại bị đâm giống mẫu thân cho nên đã không qua khỏi. Thẩm Bất Phàm nhìn nam hài ôm di thể của mẫu thân và muội muội khóc đến cạn nước mắt mà không cầm nổi bi thương. Trong nguyên tác hắn cũng có nói qua đứa nhỏ này một chút, nó tên là Thẩm Mộc Miên, lúc hắn rời nhà đi theo sư phụ thì đứa nhỏ này năm tuổi, hiện tại đã mười lăm tuổi rồi.

Thẩm Bất Phàm an táng cho phu phụ Thẩm Lục và tiểu muội xong vẫn còn đứng nhìn mãi, nếu hắn không xuyên qua thì họ sẽ không chết. Tất cả cũng chỉ vì thân phận bất ngờ này của hắn.

- Miên Miên, đệ hãy theo ta lên Cao Sơn, ta sẽ lo cho đệ.

Thẩm Mộc Miên không nói gì, không gật không lắc, y bị Thẩm Bất Phàm đưa đi cũng không có phản kháng. Cưỡi ngựa ra khỏi thôn Hồng Ký thì Cẩm Ngọc Nghiên thuê một cỗ xe ngựa lớn đủ chỗ cho hơn mười người ngồi, cũng để tiện bàn chuyện.

- Ca ca, huynh tính làm sao?

Thẩm Bất Phàm lắc đầu, hắn cũng không nghĩ thông, rốt cuộc là nên làm thế nào, vào cung đấu chọi thì không có khả năng nhưng mà đối phương đã rục rịch làm ra động tĩnh lớn như vậy chỉ e là không muốn hắn vào.

- Là lâu nay ta đã nhìn nhầm y, y vẫn luôn là một minh quân, không ngờ đối với hoàng vị lại chấp nhất như vậy.

Thẩm Bất Phàm vẫn giữ kim bài chữ “Cực” kia, thật sự là của đương kim hoàng thượng sao?

- Trước mắt không cần phải bứt dây động rừng, còn chưa biết vị hoàng thượng kia sẽ làm gì nếu tiểu Phàm trở lại hoàng cung. Hơn nữa trưởng công chúa đã mất, phụ mẫu hắn cũng mất, không ai chứng thực.

Mỗi lời Văn Minh Ngọc nói đều vô cùng có lý, Thẩm Bất Phàm cũng gật đầu. Hơn nữa trong đại hội Chúc Tiên thì hoàng thượng sẽ ngự giá đến dự, hắn cũng muốn nhìn thử y rốt cuộc là người như thế nào. Một khi không có cách nào chứng thực thân phận hắn cũng không dại đi vào nguy hiểm, hắn quý cái mạng của mình như vậy sao có thể không chắc chắn mà đi tìm chết được chứ.

- Minh Ngọc sư huynh nói đúng. Ngọc Nghiên muội có trở về cũng đừng làm ra động tĩnh gì tránh cho y không vui, hơn nữa muội phải thật cẩn thận. Chuyện chúng ta đến thôn Hồng Ký y nắm rõ trong lòng bàn tay cho nên việc muội biết thân biết phận của ta y cũng đã rõ ràng.

- Muội biết rồi, ca ca. Muội không phải là một người sốc nổi như vậy.

Hắn tin tưởng Cẩm Ngọc Nghiên, trong nguyên tác nàng cũng là một người rất hiểu chuyện, là một người mà Thẩm Bất Phàm nguyên tác rất yêu thích.

- Ca ca, chỉ còn chưa đến một tháng là đến đại hội Chúc Tiên, huynh phải thật cố gắng, muội đợi huynh cùng vào Chúc Tiên thiên môn.

Thẩm Bất Phàm gật đầu, Cẩm Ngọc Nghiên tự tin như vậy là lẽ đương nhiên, không phải vì nàng là người của hoàng tộc mà là dựa vào thiên tư hơn người. Đại hội Chúc Tiên chỉ xét thực lực không xét thân phận, cho dù là hoàng đế muốn vào cũng phải qua thi đấu tuyển chọn.

- Ngọc Nghiên, thân phận muội tốt như vậy mà vẫn đến đại hội Chúc Tiên thi đấu sao?

- Muội cũng không thích, nhưng người thân thích nhất còn lại trên đời này của muội chỉ có huynh, muội sẽ đi theo huynh.

Đây có còn là lời của một muội muội nói với ca ca nữa hay không, người không biết nghe vào tai còn nghĩ là hai người có gì ám muội. Thẩm Bất Phàm lén nhìn Văn Minh Ngọc, y không bày ra biểu tình gì nhưng khi thấy hắn nhìn liền nhếch mép cười qua loa.

“Sao, sợ ta ghen?”

“Ha ha…”

Văn Minh Ngọc đúng là có bệnh.

“Ta thật sự ghen đó.”

“Cút đi.”

Thẩm Bất Phàm lần đầu tiên dám nói Văn Minh Ngọc cút đi, là từ khi xuyên qua đến giờ hắn luôn khép nép trước y nhưng mà hiện tại mối quan hệ của hai người đã khác, hòa hoãn hơn, hắn cũng không còn quá sợ y như trước.

- Ca ca…

Thẩm Bất Phàm còn đang rơi vào suy nghĩ mông lung thì đã bị Cẩm Ngọc Nghiên làm cho hồn rơi xuống đất, hắn vậy mà thông linh với Văn Minh Ngọc quên cả sự hiện diện của nàng.

- Ừm, muội theo ta, ta sẽ bảo vệ cho muội.

- Không cần đâu.

Cẩm Ngọc Nghiên che miệng cười rồi lại liếc mắt nhìn Văn Minh Ngọc, hai má ửng đỏ. Nàng thật sự là đổ Văn Minh Ngọc rồi, nàng không có cần hắn bảo vệ chỉ cần Văn Minh Ngọc thôi. Thẩm Bất Phàm trừng y một cái, y mà dám tổn thương muội muội của hắn thì hắn nhất định không tha cho y!

Văn Minh Ngọc nhìn hắn ra vẻ khó hiểu, y lại nhìn Cẩm Ngọc Nghiên, Cẩm Ngọc Nghiên lại nhìn rồi lại cười, rồi lại nhìn Thẩm Bất Phàm cười cười, mặt càng đỏ.

Thẩm Bất Phàm thầm nghĩ Cẩm Ngọc Nghiên đúng là có bệnh, thích Văn Minh Ngọc thì còn nhìn hắn làm chi a!

Nội tâm Cẩm Ngọc Nghiên: Hai người không cần liếc ta, ta chỉ là cảm thấy hai người có gian tình mà thôi! Ta thích nhất chính là đi bắt gian, ha ha!

Thẩm Bất Phàm lại không biết suy nghĩ của nàng lại tiếp tục liếc Văn Minh Ngọc, hết liếc rồi trợn, hắn không nhận ra chính hắn đang không vui!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện