Nghĩ đến đây, Phó Diệc Sâm đột nhiên có một loại cảm giác như đẩy ra mây mù thấy trăng sáng, đủ loại vấn đề trăm tư không thể giải ngay lập tức đều có lời giải thích hợp lý.

Phó Diệc Sâm tin rằng, trên đời này không ai tự nhiên vô cớ đối tốt với một người khác, tóm lại có mục đích, chỉ không biết là tốt hay xấu mà thôi.

Nói thật, thân ở giới giải trí, Phó Diệc Sâm không phải chưa từng nhìn thấy qua loại chuyện này, nhất là với nghệ sĩ nữ, có lẽ giới giải trí còn đen tối và ghê tởm hơn so với mọi người tưởng tượng. Mà bởi lẽ Phó Diệc Sâm theo một công ty nhỏ, cũng thấy qua không ít chuyện như “chụp quảng cáo hở hang” hoặc là “phim điện ảnh thấp kém”, “phim ngắn tục tĩu”, thậm chí “kêu một ít cô gái đến bồi rượu bồi chơi” cũng có, thật sự chạm đến điểm mấu chốt trong nguyên tắc của Phó Diệc Sâm. Nhưng trong hai mươi bốn năm sống trên đời, Phó Diệc Sâm chưa bao giờ gặp quy tắc ngầm với gay kiểu này.

Hơn nữa, một thanh niên thẳng tắp, lưng dài vai rộng như hắn, cũng không có chuyện son phấn lòe loẹt hoặc là nam không ra nam nữ không ra nữ, sao hắn lại bị một người đàn ông coi trọng chứ? Cho nên trong giây phút đó, lồng ngực Phó Diệc Sâm tràn ngập phẫn nộ. Không thể phủ nhận, trên phương diện này, hiểu biết của Phó Diệc Sâm về gay rất hạn chế, nên hắn hình như có chút hiểu lầm gì đó.

Mấy thứ này sau hãy tính, quan trọng nhất là, từ trước tới nay, Tô Trạm đảm đương lưu lượng, giá trị nhan sắc cao ngất ngưởng, phái diễn xuất, nam thần… Đủ loại danh hiệu đặt trên đầu y, Phó Diệc Sâm cũng luôn cho rằng y là tiền bối đứng đầu, một tấm gương sáng giá để học tập. Mà giờ vị tiền bối cao cao tại thượng vốn nên được người tôn kính này, dường như có mưu đồ quy tắc ngầm hắn?

Suy nghĩ này thậm chí so với việc “một người đàn ông muốn bao nuôi hắn” càng khiến Phó Diệc Sâm thêm phẫn nộ, bởi người sau hắn khinh thường, hắn tuyệt đối có quyền lựa chọn, mà người trước lại như tát vào mặt hắn, nháy mắt giận từ tim giận lên.

Nhưng chung quy Phó Diệc Sâm sờ soạng ở giới giải trí cũng bốn năm năm rồi, hơn nữa hắn còn ổn trọng bình tĩnh hơn hẳn người thường. Cho nên, ngay khi sự phẫn nộ đánh thẳng vào tâm trí, Phó Diệc Sâm liền xoay đầu nhấc tay cầm cốc nước trên bàn, rồi sau đó che dấu cảm xúc cuồn cuộn, uống một hơi.

Chờ đến khi thấy đáy cốc, Phó Diệc Sâm mới đặt cốc thủy tinh lại trên bàn, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt đã theo cốc nước kia nuốt xuống bụng.

Hiện tại hắn chỉ có hai bàn tay trắng, còn thiếu nợ 80 vạn, nhưng cơ hội lần này ngàn năm có một, nếu không nắm chặt, không biết hắn phải chờ thêm ba hay năm năm nữa, mà hắn thì có bao nhiêu cái ba, năm năm để uổng phí chứ?

Cho nên, Phó Diệc Sâm tỉnh táo, bình tĩnh ứng đối. Không phải hắn buông tha nguyên tắc và lựa chọn thỏa hiệp, không phải, hắn đã kiên trì năm năm rồi sao có thể bỏ qua được? Hơn nữa, việc này chẳng khác nào chạm đến giới hạn của hắn, chỉ sợ cả đời không thỏa hiệp nổi.

Cho nên hắn cần nhất là sự lãnh tĩnh để ứng đối, xúc động hoặc hành động theo cảm tình không phải cách giải quyết.

Còn nữa, đây chỉ là suy đoán của hắn thôi, không phải ư? Chỉ trong chớp mắt, tươi cười lần nữa xuất hiện trên mặt Phó Diệc Sâm, Tô Trạm căn bản không biết trong mấy chục giây ngắn ngủn này người trước mặt y đã trải qua những gì, đương nhiên, y tuyệt đối sẽ không muốn biết.

“Nếu không còn vấn đề gì, hợp tác vui vẻ.” Tô Trạm không tự giác gợi lên khóe môi.

Tô Trạm không phải không biết cười, chỉ là y quen với biểu tình lạnh lùng, hoặc nên nói, y vốn hướng nội, là người thận trọng trong lời nói, cho nên người ngoài rất ít khi thấy y cười.

Bao gồm cả Phó Diệc Sâm, bởi vì một nụ cười mà ngũ quan đại thần càng thêm xinh đẹp, lập tức chọc cho Phó Diệc Sâm lóa mắt. Phó Diệc Sâm đối với cái này tỏ vẻ quá tà môn.

“Hợp tác vui vẻ.”

Phó Diệc Sâm cũng nhếch khóe miệng, trên thực tế, ngoài miệng đáp ứng, nhưng Phó Diệc Sâm cũng không định lập tức ký, hắn định thăm dò rồi mới quyết định.

Dù sao người này mang đến cho hắn cảm giác cũng không tệ lắm. Hắn không định bởi vì một suy đoán mơ hồ mà lập tức kết luận, lại càng không muốn vác trên lưng phí vi phạm hợp đồng năm năm, hơn nữa tiền vi phạm lần này cũng không chỉ dừng ở mức 80 vạn, mấy trăm vạn hắn bồi thường không nổi.

Hai người ngồi song song, khoảng cách đủ thêm một người ở giữa, trên bàn không có bút, cho nên ngay khi Tô Trạm chuẩn bị đứng dậy đi tìm bút, Phó Diệc Sâm đột nhiên không hề báo trước ép sát đến.

Phó Diệc Sâm đột ngột tới gần, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Trạm, nhất là, Phó Diệc Sâm còn nhìn thẳng vào mắt y.

Tô Trạm chỉ cảm thấy chân mềm nhũn tim run lên, không còn sức lực đâu mà đứng dậy, gương mặt đang tiến lại đây tựa như quay chậm. Ngay lập tức, trái tim Tô Trạm nổi trống, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đồng thời thân thể theo phản xạ có điều kiện hơi ngửa ra sau, vô thức mở to hai mắt, buộc chặt cơ mặt. Phó Diệc Sâm giật nảy mình.

Phó Diệc Sâm nhìn chằm chằm Tô Trạm không chớp mắt, thẳng đến khi cách mặt Tô Trạm không đầy mười centimet, hắn khiếp sợ phát hiện, Tô ảnh đế vậy mà hoàn toàn cứng đờ rồi.

Vô thức lui về phía sau khiến nửa người trên của y hơi nghiêng lệch, toàn bộ cơ mặt buộc chặt nên không đổi sắc, khóe môi mím chặt cũng cứng ngắc vô cùng, hắn thậm chí có thể cảm nhận được Tô ảnh đế đang ngừng hô hấp.

Mặt của y… tái nhợt, lông mi hơi run, y vẫn cứng ngắc không nhúc nhích, y không dám hô hấp, tay y cũng vô thức bấu chặt vào sô pha…

Y đang khẩn trương? Tô ảnh đế đang khẩn trương? Phản ứng này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Phó Diệc Sâm, hoặc nên nói, trực tiếp làm Phó Diệc Sâm ngây ngẩn.

Nhanh như chớp, Phó Diệc Sâm đột nhiên nghiêng qua vai Tô Trạm, rồi sau đó vươn tay, cầm lên một cái bút từ phía bên kia Tô Trạm.

“Bút ở chỗ này.” Phó Diệc Sâm khống chế tâm tình, cầm bút quơ quơ trước mắt Tô Trạm, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Giây tiếp theo, Phó Diệc Sâm chỉ thấy Tô ảnh đế cứng ngắc đến không dám thở mạnh, đột nhiên đùng cái đỏ mặt, rồi sau đó xấu cầm cốc thủy tinh trên bàn định uống, kết quả tiến đến bên miệng mới phát hiện trong cốc không có nước, điểm chết người là trên bàn chỉ có duy nhất một cái cốc, đây không phải… Phó Diệc Sâm vừa uống rồi sao?

Vì thế trong nháy mắt đó Tô Trạm càng xấu hổ, ráng hồng lan đến tận cổ, cố tình còn muốn giả bộ bình thản. Phó Diệc Sâm bỗng thấy y đột nhiên bật dậy, sau đó mất tự nhiên đưa lưng về phía hắn, vừa nói vừa đi về hướng cửa phòng, “Tôi đi rót ly nước, chờ một lát.”

Phó Diệc Sâm ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa, một lúc lâu sau mới ung dung mở to mắt.

Vừa rồi… Đó là Tô Trạm? Một người đàn ông… dùng từ ‘đáng yêu’ để hình dung được không?

Hậu tri hậu giác, Phó Diệc Sâm rốt cục ý thức được, hắn đoán trúng quá trình, lại đoán sai kết cục hoàn toàn!

Hắn cho rằng Tô Trạm là gay và muốn bao dưỡng mình, nhưng phản ứng không phải thế a.

Vừa rồi hắn tiến sát đến tuy rằng muốn lấy bút ký tên, nhưng mục đích chính vẫn là thăm dò, cho nên hắn mới cố ý thả chậm động tác quan sát y, thậm chí còn sát đến mức làm người hiểu lầm muốn hôn lên.

Nếu Tô Trạm đúng như suy đoán của hắn, vậy lúc đó y nên có phản ứng gì? Thuận thế đè hắn, hay là thuận thế ôm, sau đó thuận theo tự nhiên làm một số chuyện không cần nói cũng biết?

Y cao cao tại thượng, đại khái có khối người mang theo mục đích muốn dán lấy y, Tô Trạm không có khả năng không rõ, cho nên cái dáng vẻ sợ hãi kia là xảy ra chuyện gì?

Lúc hắn tới gần lại sợ tới mức cả người cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám? Đã vậy còn đỏ mặt tía tai, chân tay luống cuống… Phó Diệc Sâm có chút ngây ngẩn, sao ảnh đế lại không diễn theo kịch bản vậy?

Phó Diệc Sâm thậm chí đã tính xong, nếu người này thật sự có ý định ra tay với hắn, hắn cam đoan sẽ trở mặt quăng hợp đồng tỏ vẻ ông đây không hầu hạ. Trăm triệu không nghĩ tới, Tô ảnh đế sẽ phản ứng thế này?

Đòi CMN mạng nhất chính là, vừa rồi hắn thế nhưng rung động trước một người đàn ông, trái tim kích động nhảy lên, không hiểu sao cảm thấy y thật đáng yêu, thậm chí từ linh hồn như toát ra một loại… ham muốn.

Quả thật… đòi mạng! Hắn sống hai mươi bốn năm trên đời chưa từng nghĩ trái tim mình sẽ vì một người đàn ông mà loạn nhịp.

Phó Diệc Sâm đau trứng nhu nhu huyệt Thái Dương, thậm chí có loại xúc động muốn lập tức ký hợp đồng, hiện tại đầu óc hắn có hơi không tỉnh táo, úng nước à?

Mà trong lúc Phó Diệc Sâm đang ảo não, Tô ảnh đế vừa rồi luống cuống tay chân đang hít sâu trong nhà vệ sinh.

Tô Trạm đưa tay vỗ vỗ mặt mình, cố gắng bình ổn tâm tình.

Vừa rồi Phó Diệc Sâm đột nhiên nghiêng người qua thật sự làm y sợ ngây người, khiếp sợ đồng thời lại dâng lên vui sướng cùng cực, cái loại cảm giác như khổ tận cam lai, rồi lại từng ly từng tí sợ sệt mình hiểu sai… Đủ loại cảm xúc chồng chất lên nhau khiến Tô Trạm căn bản không dám động, vô thức nín thở.

Nhưng mà người ta chỉ muốn lấy bút mà thôi, lấy bút…

Trong giây phút đó, Tô Trạm chỉ cảm thấy mặt bị nướng chín, cực kỳ tức giận, vì sự thiếu kiên nhẫn của mình mà buồn bực.

Vì thế theo sau là sự khẩn trương, vừa rồi người nọ không phát hiện ra gì phải không? Biểu tình của mình chắc không khác thường lắm nhỉ?

Tưởng tượng tình cảnh một tên gay thích trai thẳng, khi nào cũng sợ bị nhìn ra, sợ bị chán ghét, Tô Trạm cả người đều hoảng đến mức hô hấp dồn dập.

Tràn ngập trong óc đều là tình huống vừa rồi, muốn lái đi mà không được, hình ảnh người kia rồi đến biểu tình, lời nói và hành vi của chính mình, nhưng lại phát hiện mỗi hình ảnh đều làm y xấu hổ vô cùng, điểm chết người chính là, vừa rồi y đã chạy trối chết?

Tô Trạm không thể bình tĩnh, y đây là chưa đánh đã khai sao? Nhất định đã bị nhìn ra rồi, lấy sự hiểu biết của y về người nọ, nếu biết một người đàn ông có loại ý tứ đó với mình, hắn nhất định sẽ mặt lạnh phun ra một chữ, “Cút!”.

Ở chung lâu như vậy, y hiểu người nọ, hắn làm người rất có nguyên tắc, chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt của hắn, vẻ mặt lạnh lẽo có thể hù chết người.

Nhưng bây giờ hắn vẫn còn chưa bị bẻ cong mà, cho nên… làm sao bây giờ?

Cuối cùng Tô Trạm hít sâu vài lượt, rồi sau đó điều chỉnh biểu tình trên mặt, dáng vẻ vân đạm phong khinh như y thật sự “vừa đi rót nước trở lại”.

Mặc kệ, bất cứ giá nào, bị nhìn ra thì thẳng thắn thổ lộ, đem mọi chuyện nói cho hắn biết, mặc kệ hắn tin hay không.

Nhưng khiến Tô Trạm ngoài ý muốn chính là, Phó Diệc Sâm vẫn như không có chuyện gì ngồi trên sa lon, thấy y bước vào, thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Tô Trạm ngây ra một chút, trong đầu không nhịn được toát ra một dấu chấm hỏi to đùng. “Vừa mới xảy ra chuyện gì”, chẳng lẽ đều do mình não bổ? Thật ra chưa có gì phát sinh?

“Tô lão sư không sao chứ?” Phó Diệc Sâm làm như bình thường, cười đến vui vẻ, tuy nhiên trong lòng khó nhịn được mà phỉ nhổ quyết định điên cuồng của mình.

“Không có.” Tô Trạm bất động thanh sắc ngồi trở lại, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

“Tô lão sư cũng không có yêu cầu gì với tôi ư?” Phó Diệc Sâm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi.

Lúc này Tô Trạm, cuối cùng cũng hoàn hồn, chỉ số thông minh online, mở to mắt, “Có chứ, sau này cậu không cần gọi tôi là Tô lão sư, dù sao, sắp tới chúng ta sẽ hợp tác, đến lúc đó lại sớm chiều ở chung mấy tháng nữa, cậu có thể gọi tên tôi.”

Ánh mắt Phó Diệc Sâm không dấu vết lóe lên, rồi sau đó làm như vô ý liếc mấy trang giấy đặt trên bàn cách đó không xa, con ngươi lần nữa tối đen không rõ.

“Được.” Cuối cùng Phó Diệc Sâm cười nói.

Vì thế, cuối cùng hợp đồng vẫn được ký, đối với việc vài ngày sau sẽ bắt đầu sinh hoạt trong đoàn phim, nhất là sinh hoạt trong đoàn phim cùng đại thần đứng đầu giới giải trí, không hiểu sao Phó Diệc Sâm cực kỳ chờ mong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện