Sau khi trở về từ phòng làm việc của Tô Trạm, trong thời gian mười ngày kế, trong đầu Phó Diệc Sâm đều là dáng vẻ Tô Trạm đỏ mặt cứng đờ, chẳng khác nào nhóc hamster nhỏ run lẩy bẩy, lăn qua lộn lại, tóm lại không lái đi được.

Thỉnh thoảng còn nhớ tới mấy bức vẽ, vì thế trong đầu lại không khống chế được não bổ đủ loại tiết mục cẩu huyết, như “thế thân”, “thấy người nhớ người”…

Trên thực tế, Phó Diệc Sâm không phải dạng người dễ bị kích động, nhưng gần đây tâm lý hắn quả thật có hơi nguy hiểm.

May sao trong khoảng thời gian này, Phó Diệc Sâm cũng không rảnh rỗi, sắp tới <Nguy Cấp> khởi quay, hắn có quá nhiều thứ cần chuẩn bị, xem kịch bản, trước tiên nghiên cứu nhân vật, mô phỏng mỗi một cảnh quay ngắn, thậm chí còn dành thời gian huấn luyện thể năng, đề cao tố chất thân thể. Cơ hội đã đến, bằng mọi cách phải nắm chắc.

Về phần những chuyện không liên quan, hiện tại Phó Diệc Sâm chỉ có thể đặt ra sau đầu, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.

Bởi vì lấy đề tài chiến tranh cổ đại, đội ngũ chế tác khổng lồ, ắt không thể thiếu các cảnh quay hùng tráng, hiển nhiên gần một phần ba quá trình đều quay ngoài trời, chứ không thể hoàn thành tại cơ sở điện ảnh được. Cho nên có thể đoán được, lần này quay phim không những mất rất nhiều thời gian, còn phải vật lộn trong gian khổ.

Đương nhiên này đó không hề gây trở ngại cho Phó Diệc Sâm, quan trọng nhất là sau này phải trải qua cuộc sống cùng ăn cùng ở trong đoàn, hắn ngẩng đầu cúi đầu đều thấy Tô Trạm, đây không phải điều Phó Diệc Sâm muốn.

Ngày đó thăm dò phản ứng của Tô Trạm đã đủ nói lên tất cả, mặc kệ y bởi vì nguyên nhân gì mà nổi lên hứng thú với mình, tóm lại một câu, Tô Trạm là gay, hơn nữa còn mang ý đồ bất chính với hắn. Chuyện này đối với một trai thẳng như Phó Diệc Sâm mà nói, chẳng khác nào đạp phải mìn, hắn không có quyền can thiệp vào tính hướng của người khác, đương nhiên cũng không phản đối hay chán ghét, nhưng hắn rất rõ ràng tính hướng của mình.

Kết quả của việc rối rắm vài ngày là, Phó Diệc Sâm quyết định sau này tận lực tránh mặt Tô Trạm, giảm thiểu cơ hội tiếp xúc với y nhất có thể.

Nhưng hiện thực hoàn toàn nằm ngoài khả năng khống chế của Phó Diệc Sâm. Hai người một nam chính một nam phụ, đối diễn giữa bọn họ so với nam nữ chính còn nhiều hơn.

Đây là một bộ điện ảnh lấy hướng đi của ba nhân vật chính để triển khai, bối cảnh chiến tranh tình hình đất nước. Trong phim, ba người nam chính, nam phụ và nữ chính từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không có khoảng cách, mang đến cảm giác như có thể vì đối phương mà liều lĩnh hết thảy, có hơi lối mòn ở chỗ hai nam nhân đều thích nữ chính.

Nhưng chẳng đợi nữ chính xoắn xuýt chọn ai, chiến loạn xảy đến, vì thế ba người bị ép tách ra, hơn nữa còn bước trên những con đường bất đồng. Nam chính tòng văn (1), dùng trí mưu thiên hạ; nữ chính được danh môn chính phái thu dưỡng; còn nam phụ thì gia nhập quân doanh, hơn nữa xui xẻo thế nào lại chính là quân doanh của địch quốc.

Vì thế mười năm sau, thời điểm ba người gặp lại nhau, nam chính là Quốc sư nước A, nữ chính là thiên kim minh chủ võ lâm, nam phụ là Đại tướng quân nước B. Tóm lại, ba người đều là nhân trung long phượng (2).

A và B hai cường quốc tranh thiên hạ, hiển nhiên giữa Quốc sư và Đại tướng quân ít nhiều sẽ có cảnh đối diễn, huống chi hai người đã từng thân như huynh đệ, hơn nữa còn có mối vướng mắc về vấn đề tình cảm với nữ chính. Cho nên nam chính nam phụ tuyệt đối là hai cây cột chống đỡ của cả bộ điện ảnh này, Phó Diệc Sâm muốn tránh ai thì tránh nhưng không tránh được Tô Trạm.

Vì thế không chỉ trong lúc quay phim, mà ngay cả sau khi kết thúc công việc cũng có rất nhiều cơ hội tiếp xúc, ăn cơm, khớp lời thoại, giao lưu kịch bản… Có thể nói là “như hình với bóng”.

Điểm chết người chính là, cho dù Phó Diệc Sâm có chú ý lời nói việc làm hay giữ khoảng cách đến thế nào, từ ngày đó bắt đầu nghi thức bấm máy, luôn có một tầm mắt dán trên người hắn, âm thầm, hơn nữa hắn vô cùng rõ ràng chủ nhân của tầm mắt kia là ai.

Thật sự, nếu không phải đối phương là Tô Trạm, còn mình thì thẳng tắp, Phó Diệc Sâm thật hoài nghi mình đang bị tên si tình nào đó bám đuôi.

Ngoại trừ lúc hai người đối diễn không có gì phải băn khoăn, thời điểm Phó Diệc Sâm diễn chung với nữ chính, tầm mắt kia luôn lượn lờ sau lưng hắn; thời điểm Phó Diệc Sâm nói chuyện cùng nhân viên công tác, tầm mắt kia dính chặt trên người hắn, nhất là khi nói chuyện với nhân viên nữ hoặc Tiểu Điền, tầm mắt kia càng thêm mãnh liệt; khi Phó Diệc Sâm nghỉ ngơi trang điểm lại, tầm mắt kia vẫn không rời khỏi hắn.

Đương nhiên, người ta không phải nhìn kiểu trắng trợn, mà là bất động thanh sắc, dưới tình huống người xung quanh không ai phát hiện ra, hơn nữa khi Phó Diệc Sâm nhìn lại, ánh mắt đó sẽ lấy tốc độ thật nhanh rút về, rồi sau đó làm như không có chuyện gì, ngụy trang hoàn mĩ.

Ví dụ như lúc Phó Diệc Sâm đang ăn cơm hộp, Tô Trạm sẽ làm bộ như vô ý ngồi cách Phó Diệc Sâm trong vòng bán kính năm mét. Đương nhiên, càng gần càng tốt, chỉ cần có chỗ trống.

Lại ví dụ như, thời điểm hai người trang điểm lại, Phó Diệc Sâm rõ ràng thấy trong gương, người nào đó đứng phía sau “vô tình” liếc qua, nhưng khi hắn cũng “vô tình” quay đầu lại, người nọ lại làm như đang “chăm chú” xem kịch bản.

Phó Diệc Sâm:…

Hơn nữa, làm Phó Diệc Sâm càng thêm buồn bực chính là, theo thời gian ánh nhìn này của Tô Trạm, không hiểu sao lại toát ra một tầng u oán khó mà xem nhẹ, không sai, chính là u oán.

Thực tế thì, mặc dù Phó Diệc Sâm không quá để ý, nhưng Tô Trạm hoàn toàn cảm giác được mình bị “phân biệt đối xử”.

Phó Diệc Sâm vốn thuộc loại hình ấm áp, theo thói quen sẽ chiếu cố người bên cạnh, biểu tình trên mặt có lẽ không sáng sủa hay hoạt bát gì, cũng không bao giờ hòa vào đám người hi hi ha ha nói cười, hắn chỉ là yên lặng chiếu cố đến người khác.

Ví dụ mang nước cho cô nàng chuyên viên make-up, quay phim xong sẽ hỗ trợ thu dọn đạo cụ, trời trở lạnh tặng áo khoác cho nhân viên nữ… Mặc dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt nhưng tuyệt đối là biểu hiện của một con người có giáo dưỡng. Vì thế ở chung lâu, từ đạo diễn, giám chế xuống tới bảo vệ hoặc các cô gái trong đoàn đều có ấn tượng tốt với Phó Diệc Sâm.

Thêm nữa Phó Diệc Sâm có tài năng, mà dáng người còn cao lớn đẹp trai, kết quả là, không những các em gái trong đoàn phim yêu thích Phó Diệc Sâm mà ngay cả vài diễn viên nữ cũng bắt đầu rục rịch.

Mà Tô Trạm thì hoàn toàn tương phản với Phó Diệc Sâm, từ trước tới giờ y đều là dạng người kiệm lời không thích tiếp xúc với người khác, cho nên vừa vặn trở thành hình tượng đối lập rõ mồn một với Phó Diệc Sâm.

Đương nhiên, đó cũng không phải nguyên nhân khiến Tô Trạm u oán, mà là Phó Diệc Sâm đối đãi với y khác hẳn tất cả mọi người, hắn xa cách y.

Tô Trạm thầm nghĩ kế hoạch “ở chung lâu ngày sẽ từ từ thân thiết rồi trở thành bạn tốt” dường như không thể thực hiện được.

Nhưng cũng không thể trách Phó Diệc Sâm “phân biệt đối xử”. Nếu hắn không biết Tô Trạm là gay hơn nữa còn có ý tứ với hắn, sẽ không đến mức như vậy, còn nữa Phó Diệc Sâm cũng khó mà xem nhẹ tầm mắt của y, nên vô tình sẽ có chút phân biệt đối xử. Chung quy, Phó Diệc Sâm căn bản không có cách nào bình tĩnh trước Tô Trạm.

Rất rõ ràng, trừ lúc ở cạnh hắn ra, Tô Trạm hoàn toàn giống hệt như lời đồn, xa cách ngàn dặm, cao lãnh, kiệm lời, thích ở một mình, lúc rời giường sẽ tức giận… Nhưng duy nhất trước mặt Phó Diệc Sâm, chỉ cần hắn dụng tâm quan sát một chút, sẽ phát hiện tất cả mọi tính cách đặt ra của Tô ảnh đế đều là bọt nước.

Cho nên Phó Diệc Sâm không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của y, càng không có biện pháp đối xử với y giống những người khác. Đương nhiên, không thể phủ nhận, sức ảnh hưởng của y đối với Phó Diệc Sâm cũng ngày càng lớn.

Thế nên chiều hôm đó, Phó Diệc Sâm cởi áo lông của mình ra khoác lên người Tiểu Điền, sau khi bị người nào đó ở trong tối u oán quét mắt một cái, Phó Diệc Sâm rốt cục không thể nhịn được nữa, quyết định tìm y nói chuyện rõ ràng.

Ngày đó, Phó Diệc Sâm quay xong cảnh cuối, nhưng lại không phát hiện ra thân ảnh Tô Trạm trong đám người, vừa vặn đến giờ cơm, công việc buổi chiều cơ bản đã kết thúc, Phó Diệc Sâm quyết định đi vệ sinh trước rồi mới ăn cơm.

Bởi vì cho Tiểu Điền mượn cái áo khoác mà bị người nào đó oán cả buổi chiều, trong lòng Phó Diệc Sâm không hiểu sao buồn bực. Hắn phát hiện trong khoảng thời gian bị Tô ảnh đế “theo dõi”, hắn cũng bắt đầu tìm kiếm người ta trong vô thức, càng muốn quên đi, thì hình bóng Tô Trạm càng lặp đi lặp lại trong đầu, đặc biệt khi nhắm mắt chuẩn bị ngủ, đều là y không có ngoại lệ.

Nên mới bảo, không thể cứ im lặng mãi được, Phó Diệc Sâm thật sự sợ nếu còn tiếp tục như vậy, đến sắt thép cũng phải cong.

Khoác lên người áo lông Tiểu Điền đưa tới, Phó Diệc Sâm lập tức đến nhà vệ sinh, không ngờ vừa tiến vào lại bắt gặp Tô Trạm đang chuẩn bị đi tiểu.

Hiện trường lập tức rơi vào tình cảnh XẤU HỔ viết hoa.

Lúc ấy, đoàn phim đang quay ngoại cảnh ở sa mạc, điều kiện ở đây gian khổ, đương nhiên nhà vệ sinh cũng không khá hơn chút nào, cho nên mặc dù Tô Trạm khoác áo lông siêu dày bên ngoài, nhưng khi y quay đầu nhìn về phía Phó Diệc Sâm, thân thể cũng hơi chuyển hướng, vì thế vừa nhìn liền hiểu ngay.

Diễn phục cổ đại của Tô Trạm là áo lông vũ siêu dài, chỉ có điều mặc cổ trang đi tiểu, y không những phải vén trường bào lên, còn phải móc vật trong quần ra, dù sao quần cổ đại làm gì có khóa kéo. Đừng quên, nhân vật của y còn là một văn nhân, y phục thế nào liền tưởng tượng được ngay.

Đòi mạng chính là, lúc Phó Diệc Sâm bước vào, Tô Trạm đang một tay cởi thắt lưng, một tay khác thì cầm… cái đó. Tóm lại, chuẩn bị đi tiểu.

Vì thế bốn mắt nhìn nhau, Tô Trạm trực tiếp sợ ngây người, toàn thân cao thấp bao gồm cả nơi đó đều cứng ngắc.   (Ơ?:>)

Xảy ra chuyện gì? Tình huống gì đây? Người này sao lại ở chỗ này? Hắn đang nhìn cái gì vậy? Tô Trạm hoàn toàn sửng sốt.

Hiển nhiên Phó Diệc Sâm cũng không ngờ sẽ đụng phải một màn như vậy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, ánh mắt của hắn lại không chịu sự khống chế, một đường nhìn thẳng xuống…

Vì thế, hai người đều đồng loạt hoảng sợ.

Tô Trạm: Ông trời ơi, hắn đang nhìn chỗ nào vậy?

Phó Diệc Sâm: Mẹ nó, mình đang làm cái gì?

Chỉ ngây ngốc, dại ra, Tô Trạm cứng đờ cầm cái gì kia, vẫn không nhúc nhích mà trừng mắt nhìn Phó Diệc Sâm, quả thực CMN đáng yêu.

“Khụ khụ, anh tiếp tục.” Phó Diệc Sâm vội vàng ho khan một tiếng, thu hồi tầm mắt.

Nhưng chưa đi được hai bước, Phó Diệc Sâm đột nhiên nhớ tới mình vốn muốn tìm y nói chuyện, không ngờ đụng phải một màn xấu hổ như vậy. Trên thực tế chính bản thân Phó Diệc Sâm cũng xem nhẹ, nếu đối phương không phải Tô Trạm mà là bất kì người đàn ông nào khác, đại khái hắn sẽ không thấy xấu hổ.

Cho nên nếu đã bắt gặp, hơn nữa đều là đàn ông cả, mà nơi này lại không có người ngoài, không bằng cùng nhau “xì xì” rồi giải quyết mọi chuyện ở ngay WC đi.    (Ơ?:>)

Nghĩ thế Phó Diệc Sâm liền quay lại, không ngờ mới vừa xoay đầu, ánh mắt lại không tự chủ một đường dừng ở nơi không nên dừng, sau đó hắn lại lệch khỏi quỹ đạo phát hiện một vấn đề… Y còn chưa đi tè à, chính xác mà nói, y xoay đầu nhìn mình nãy giờ vẫn chưa chịu rời.

Phó Diệc Sâm nào biết, Tô Trạm còn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi hoảng sợ hắn mang đến, sau đó thần trí mới quay về một chút thì phát hiện hắn đã trở lại.

Phó Diệc Sâm cảm thán, hắn chưa từng thấy một con chuột lại có thể khoác lên mình lớp da hổ hoàn mỹ đến vậy, rõ ràng rất nhát gan mà?

Vì thế đối mặt với Tô ảnh đế khẩn trương luống cuống đến mức dại ra, tâm trạng Phó Diệc Sâm hoàn toàn tương phản, không những không biết tự giác khi đối mặt với vị tiền bối thầm mến mình, ngược lại đột nhiên hưng phấn bừng bừng.

“Trên mặt tôi… có dính gì sao?” Phó Diệc Sâm một bộ hoài nghi, cao thấp đánh giá tư thế quỷ dị xấu hổ của Tô Trạm.

“Không có!” Trả lời ngay lập tức, đại khái do mất thể diện lan tràn toàn thân, mặc dù không nhận được mệnh lệnh từ đại não nhưng cơ thể vẫn làm ra hành động trước. Tô Trạm như điện giật xoay đầu lại, trong nháy mắt đó mặt đã hồng đến cổ, nhưng vẫn cố kìm nén để mình thoạt nhìn không chút sợ hãi.

Nhưng mà, song song với động tác quay đầu, lý trí rất nhanh khôi phục lại nên y mới chú ý tới người bên cạnh vẫn chưa thu hồi tầm mắt. Vì thế Tô Trạm lần nữa cứng đờ, hoảng loạn.

Y nên làm gì bây giờ? Nên đi tiểu hay không đây? Không, điều đó không quan trọng, bởi vì giờ y tiểu không nổi nữa rồi, cho nên rốt cuộc nên lẳng lặng cất đi hay vẫn tiếp tục cầm.

Tô Trạm rơi vào trạng thái hoảng loạn, xấu hổ trước nay chưa từng có.

Cố tình lúc này Phó Diệc Sâm bị tâm tư ác liệt quấy phá, quan sát thấy người nào đó vẫn không phản ứng liền ấu trĩ âm thầm so sánh kích cỡ vật kia với cái của mình, sau đó vừa lòng bổ sung một câu, “Anh tiểu xong chưa? Cứ để bên ngoài thế, lạnh lắm đấy.”

“Đoàng”, Phó Diệc Sâm cực kỳ hưởng thụ quan sát vẻ mặt đỏ bừng của Tô Trạm.

Nhưng ngay khi Tô Trạm hận không thể quay ngược thời gian hoặc là tìm cái lỗ chui xuống cũng được, bên ngoài WC đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Có người đến! Tô Trạm hoàn toàn kinh hoảng. Vì thế, dưới tầm mắt của Phó Diệc Sâm, Tô Trạm liền luống cuống tay chân.

Tô Trạm vốn đang cầm thắt lưng, nhưng lúc y vén áo choàng lên không chú ý buông lỏng tay một cái, vì thế cạp quần sụt xuống, quần tơ lụa của nam chính, rớt xuống rồi.

Quần rớt, từ trên xuống dưới.

Vì thế, hiện trường lần thứ hai rơi vào xấu hổ cực độ. Bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương là dáng vẻ đang trừng lớn của mình.

Trong giây phút đó, Tô Trạm chỉ có chết tâm, nhưng tiếng bước chân chớp mắt đã ở bên ngoài.

Thân thể hành động trước đại não, Tô Trạm khom lưng định kéo quần, tóm lại đã mất mặt đến độ này, dứt khoát ném thể diện đến Tây thiên luôn đi. Nhưng mà làm y bất ngờ chính là, có người còn nhanh hơn cả y.

Phó Diệc Sâm sững sờ xong, ý nghĩ đầu tiên là giúp y kéo quần lên, bởi vì có người đến.

Vì thế, xoay người, kéo lên, thậm chí còn thắt đai lưng cẩn thận, một chuỗi động tác mây trôi nước chảy, sạch sẽ lưu loát.

“Ô, Tô lão sư, anh Sâm hai người cũng ở đây à?” Người đến là nhân viên thiết kế ngoại cảnh, cười ha hả không nhìn ra một tia khác thường nào.

Trên thực tế, lúc này Tô Trạm đang cực kỳ cứng ngắc, mất thể diện khiến y mặt đỏ tai hồng, nhưng hành động vừa rồi của Phó Diệc Sâm lại làm y đầu váng mắt hoa.

“Đang chuẩn bị đi đây.” Phó Diệc Sâm mặt không đổi sắc cười cười, sau đó ôm vai Tô Trạm đi ra ngoài, làm bộ như anh em tốt.

Hay lắm, hai người đều vào nhưng chưa giải quyết xong, từ khi nào mà đi vệ sinh thôi cũng gian nan vậy hả?

Thẳng đến khi bị Phó Diệc Sâm kéo đi rất xa, Tô Trạm vẫn mơ hồ.

Phó Diệc Sâm có chút buồn cười nhìn Tô Trạm đang cúi thấp đầu đi sau hắn, “Anh gấp lắm sao?”

“A?” Vẫn đang trong trạng thái thất thần, không biết đang suy nghĩ gì, “Cái gì?”

Phó Diệc Sâm lại nói, “Tôi đang nói đi WC.”

“Không có.” Mặt Tô Trạm đỏ lên, có chút thẹn thùng nghiêng đầu. Khó lắm mới được tận hưởng thế giới hai người, cho dù buồn cũng phải nghẹn xuống chứ nhỉ?

“Chúng ta nói chuyện.” Phó Diệc Sâm nghiêm mặt nói.

Chú thích: 

(1) Tòng văn: Theo hướng văn nhân mưu sĩ, học làm quan.

(2) Nhân trung long phượng: Ngụ ý một người nào đó rất tài năng, nổi bật như rồng phượng trong nhân gian.

Ritt: Cho tớ cười vào mặt người nào đó liên tục nhấn mạnh mình thẳng tắp:))))))))) Tự vả đau không anhhhhhhhh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện