Ngày tháng cứ vậy trôi qua, ngày hai người đặt vé bay sang mỹ đã tới. Mặc Ngôn thu xếp ổn thỏa cho Uyển Nhi. Hai người cùng nhau đi tới sân bay quốc tế.

" A Ngôn" Mấy giờ là bay vậy ": Uyển Nhi sốt ruột trong lòng, hôm nay cô có linh cảm gì đó không hay, ẩn ẩn ở trong lòng.

Bóng người con gái lững thững giữa sân bay, đôi mắt vô thần nhìn đôi trai gái dắt nhau yêu thương quên trời quên đất, Thẩm Ngọc bàn tay nắm chặt trong lòng không cam tâm. Quyết định bước tới nói cho rõ ràng.

Uyển Nhi đang trò Truyện cùng Mặc Ngôn, thì bất giác có bàn tay lắc lắc lấy tay cô, giọng người phụ nữ vang lên xen khẽ tia oán giận.

Thẩm Ngọc kêu to, một tay lay lay Uyển Nhi, tay kia chỉ Mặc Ngôn ": Em gái nhỏ! Em đừng nghe lời tên Mặc Ngôn này, hắn đang lừa dối cô bé.

Không A Ngôn sẽ không lừa tôi": Uyển Nhi không do dự mà trả lời, còn hỏi ngược Lại Thẩm Ngọc ": Vị thẩm Thẩm này, vì sao lại nói chồng chưa cưới lừa tôi. Thẩm có bị bệnh hay không?

Thẩm Ngọc Đang tức giận, lại bị Uyển Nhi gọi là Thẩm Thầm. Điên cuồng gào thét hơn.

" Tên Mặc Ngôn này, trừ bỏ lớn lên anh tuấn, đẹp trai, có tiền còn rất nhiều tuổi, hắn là người yêu của ta từ rất lâu rồi? Vì sao cô cứ cuấn lấy không buông?? Tại sao tại sao?

Uyển Nhi lãnh Đạm mặt không biểu tình ": Tôi chính là thích nam Nhân nhiều tuổi, còn vị thẩm thẩm này trước kia có gì với A Ngôn~~ tôi cũng không quan Tâm.

Lúc này, Mặc Ngôn mới nhíu mày, sinh khí một bụng.

" Thẩm Ngọc cô bớt điên đi, khi xưa là cô phản bội tôi, cô rơi xa tôi. Chuyện đã 14 năm rồi cô còn mơ tưỡng cái gì! Bây giờ tôi đã có người tôi yêu thương, thỉnh cô tự trọng một chút.

Thẩm Ngọc cả mặt vặn vẹo": Không? Mặc Ngôn là anh đang giận dỗi em. Nên mới đối xử với em như vậy, tất cả là giả phải không Mặc Ngôn.

Aaaaaaaaaaaaa! Tất cả là anh chỉ đang đùa giởn với em thôi phải không. Em đã chờ anh 14 năm. Mặc Ngônnnnn.

Tất cả người ở trong sân Bay, nhìn Thẩm Ngọc với ánh mắt quái dị, nhưng chỉ nhìn rồi lướt qua

Mặc Ngôn sợ Bảo Bảo hiểu lầm hắn. Nên đành trấn định dắt cô tránh khỏi thẩm Ngọc, anh cũng không ngờ Thẩm Ngọc lại điên cuồng như Lúc này.

" Bảo Bảo đi thôi, sắp tới giờ bay rồi. Mặc kệ người đàn Bà điên kia đi.

" Uyển Nhi hơi lưỡng lự ": A Ngôn,hình như thẩm thẩm đó có bệnh? Cần gọi 115 hay không?

Mặc Quân muốn phì cười. Mà phải nhịn tới khổ, xoa lên đầu cô.

" Ừ, chắc bị điên rồi. Không cần phải gọi 118 đâu, chúng ta đi thôi.

Uyển Nhi gật gật đầu hai người khoác tay nhau rời đi trong tầm mắt Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc Trông hai người ngang nhiên làm lơ cô, còn hạnh hạnh phúc phúc nắm tay nhau cùng đi. Trong tâm cô một cỗ oán khí, ghen tị bức trời.

Thẩm Ngọc lấy từ áo ra một con dao gọt hoa quả, chạy nhanh về phía Uyển Nhi....

Uyển Nhi nghe Được tiếng bước chân chạy nhanh, một đạo ánh sáng hơi lóe vào mắt cô. Do Thẩm Ngọc ra tay quá bất ngờ cô không kịp tránh.

- Phập~~~~~ Uyển Nhi ngã nhào người xuống ngay dưới mí mắt Mặc Ngôn....

- Ha hA ha chết là đáng.. Cô chết rồi sẽ không giành Mặc Ngôn Của tôi... Ha ha ha.. Thẩm Ngọc điên cuồng cười.....

Mặc Quân, Kinh sợ hét lênn. Trong hoảng loạn.

" Uyển Nhiiiii! người đâu mau gọi cấp cứu.... Bắt lấy ả Đàn Bà điên kia lại cho tôi...

Rất nhanh, Nhiên viên an ninh ở sân bay, chế ngự được Thẩm Ngọc đưa về trụ sở cảnh sát.

Mặc Ngôn, ôm lấy Uyển Nhi... Gào thét...

" Bảo Bảo " em ráng chịu đựng. Không được ngủ rất nhanh thôi sẽ cứu thương sẽ đến, em không được ngủ~~~

Một tay Mặc Ngôn ôm lấy vết thương không ngừng chảy máu ở bụng cô. Tay kia ôm chặt cô vào lòng.

Uyển Nhi rơi vào trạng Thái hôn mê. Trước khi hôn mê cô không khỏi hung hăng mắng trong lòng.

" Như Thế nào! Lão nương luôn luôn là người bị đâm.

" Mẹ nó thốn. Lại còn rất đau, lão nương cảm thấy sinh mệnh đang yếu dần đi.

[...] Ta lại tưởng lần này, là tiểu tỷ tỷ tự nguyện chắn dao? Không phải sao.

" Hệ Thống mi im đi. Là lão nương bị chó điên đâm, không có bị ngu mà chán dao "

" Thôi không dài dòng với mi nữa. Lão nương phải ngất đã, không thì chết thật hào cảm đã 99% không thể thất bại "

•••••••••••••••••••••••••••

Bệnh viện thành phố F. Khoa cấp cứu khẩn cấp.

Mặc Ngôn, cả gương mặt lo lắng. Phẩn uất ngồi chờ ở ngoài hành lang, hắn hận không được mà muốn băm chết nữ Nhân điên loạn kia.

Hắn chỉ muốn người bị đâm là hắn. Chỉ muốn người nằm trong phòng cấp cứu là hắn chứ không phải bảo bảo mà hắn yêu thương nhất.

2 giờ trôi qua, bác sĩ trong phòng phẩu thuật ra. Mặc Ngôn nhanh chân tiến tới hời hợt hỏi.

" Bác sĩ, Cô ấy sao rồi! Có nguy hiểm gì hay không?

" Anh đừng gấp, Cô ấy đã qua cơn nguy kịch, rất may vết thương không đâm vào chỗ hiễm. Em bé rất may vẫn an toàn.

" Anh nhớ chú ý và chăm sóc vợ mình cho tốt "

Mặc Ngôn Như Bừng tỉnh, gấp rút hỏi lại bác sĩ.....": Bác sĩ? Em bé là sao?

Bác sĩ nhíu mày, cũng không khó chiu mà đáp lại ": Vợ Anh đã có thai hơn 1 tháng. Cũng may cơ thể khỏe mạnh, nên không ảnh hưởng đến thai nhi.

Mặc Ngôn vừa mừng vừa lo, cảm ơn bác sĩ rối rít...Uyển Nhi được chuyển tới phòng bệnh Vip.

Mặc Ngôn Đẩy cửa bước vào! Nhìn người con gái hắn yêu thương sắc mặt trắng bệch. Nằm an ổn trên giường... Mặc Ngôn tiến lại gần nắm lấy tay cô.

" Bảo Bảo xin lỗi, tất cả là lỗi của anh... Anh đã hứa không làm bảo bảo bị thương tổn..

" Vậy Mà, lại không làm được.. Em nhanh tỉnh dậy, em phải tỉnh, cái tiểu bánh bao mới khỏe mạnh được.... Bảo Bảo à.

" Nước mắt Mặc Ngôn Lăn dài trên gò má chảy xuống khóe miệng Uyển Nhi. Cô cảm giác được vị mặn. Nghe được tiếng khóc, nhưng cô không sao mở mắt ra được,

" Bảo Bảo, em yên tâm Thẩm Ngọc đã bị anh chừng trị thích đáng rồi. Anh đã làm cho cả Thẩm Gia phải ra đường ăn xin rồi. Còn Thẩm Ngọc anh đã vứt cô ta ở phố đèn đỏ.

" Bảo Bảo nhanh tỉnh lại đi... Anh muốn thấy em cười... Bảo bảo..... " Đây là ngày thứ 20 bảo bảo Của hắn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tất cả tội lỗi là do hắn mà nên. Bảo bảo của hắn còn rất ngây thơ, hồn nhiên không đáng bị như bây giờ.. Suy yếu còn mang thai nằm hôn mê trên giường bênhh......

( Ting -- Độ hào cảm của nam chủ +1% nghiệm vụ hoàn thành....còn 5 phút để tách ly khỏi ký thể. Tiểu tỷ tỷ chuẩn bị tinh thần)

Hàng lông Mày Uyển Nhi nhíu chặt, đôi mắt nặng như trì, cô cố gắng lấy sức từ khi cha sinh mẹ đẻ tới giờ, mở mắt ra giọng suy yếu.

Bàn tay yếu ớt xoa trên đầu Mặc Ngôn, ": A Ngôn~~ Đừng khóc... Anh khóc nước mắt nước mũi bay vào miệng em...

Mặc Ngôn chấn kinh: ngước mắt nhìn Uyển Nhi ": Bảo Bảo em tỉnh.... Em. Tỉnh em biết không! Chúng ta đã có tiểu bánh bao...

[...] Tiểu tỷ tỷ còn 30 giây.

" Con Mẹ nó hệ thống chết tiệt....

" Uyển Nhi Nói một câu cuối cùng ": A" Ngôn cả cuộc đời này người em yêu nhất là anh.

" Sau này hãy cùng nhau chăm sóc cho tiểu banh bao thật tốt ~~~ Em yêu anh " tạm biệt " câu tạm biệt cô nói rất nhỏ.. Như thể nói cho mình cô nghe mà thôi.

( Nghiệm vụ hoàn thành 100% đang sao chép tính cách ký thể 5%10%100% sao chép thành công ----- thoát ly khỏi ký thể thành công)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện