Tài xế của Mao lão gia đánh xe đưa cả đám đến công viên giải trí.
Đây cũng là lần đầu tiên Vãn Vãn tới mấy chỗ thế này, đáy mắt nhuốm đầy vẻ phấn khích, sung sướng nhìn quanh.
Quý Thanh yên lặng theo sát nàng, hiện tại đang là cuối tuần, công viên khá đông đúc, thỉnh thoảng có người chen chúc đi qua, hắn sợ Vãn Vãn bị người lạ đụng chạm liền lập tức trở mình dùng thân che chắn cho nàng.
Lại nói Mao Tiểu Cửu sau khi rời khỏi nhà như chim nhỏ sổ lồng, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra biểu cảm một đứa trẻ con nên có.
"Đại tỷ tỷ, em muốn chơi trò này, chị chơi chung với em đi?" Mao Tiểu Cửu lôi kéo tay Vãn Vãn.
"Được." Vãn Vãn cũng vô cùng hồ hởi đáp ứng, hai người tay nắm tay, chạy nhanh qua đứng xếp hàng mua vé.
Quý Thanh bị xem như người vô hình tỏ vẻ: "..."
Sau khi trải qua vài tình huống ăn bơ như vậy, hắn lặng lẽ đi tới một góc, giơ tay vẽ mấy pháp chú trên không trung.
Chốc lát, hắc điểu từ từ hiện ra.
"Đại nhân, cuối cùng ngài cũng nhớ tới Điểu, Điểu vui quá.."
Chẳng thèm đợi nó lải nhải, Quý Thanh lập tức thi triển pháp thuật chỉ vào hắc điểu, trong nháy mắt Hắc Huyền biến thành một cậu bé tám chín tuổi.
"Ngao ngao ngao -- Đại nhân, Điểu được biến thành người." Hắc Huyền hưng phấn kêu lên.
"Câm miệng!" Quý Thanh quát.
Hắc huyền: .
# Đại nhân vì sắc quên bạn thì phải làm sao? #
"Ngươi dắt con bé kia đi chỗ khác chơi, vừa lúc cho ngươi nghỉ ngơi một ngày." Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Hắc Huyền lấn cấn muốn nói lại thôi, chẳng lẽ đại nhân yêu tiểu mỹ nữ mất rồi?
Không ổn, không ổn!
Ánh mắt lạnh băng của Quý Thanh nhẹ nhàng đáp lên người nó, Hắc Huyền sởn cả da gà.
"Vâng thưa đại nhân." Thằng bé mặc bộ đồ đen thui lập tức nghiêm túc đáp.
Vãn Vãn cùng Mao Tiểu Cửu vừa chơi xong trò thuyền hải tặc, cảm xúc cả hai đều lâng lâng, trên mặt ai nấy là nụ cười xán lạn. Chợt liếc thấy cậu bé đứng cạnh Quý Thanh, nàng hơi kinh ngạc.
Thằng nhóc bận bộ đồ đen thui này từ đâu chui ra vậy?
"Tiểu mỹ nữ, Điểu biến thành người ngươi liền không nhận ra hả?" Hắc Huyền cười hì hì.
Vãn Vãn: "..."
Con chim cà lơ phất phơ kia sao lại biến thành người rồi?
Quý Thanh đảo mắt ra hiệu, Hắc Huyền hiểu ý lập tức nói: "Điểu chưa được đi công viên giải trí chơi bao giờ, Điểu muốn cùng cô bé này đi chơi một lúc."
Mao Tiểu Cửu ghét bỏ nhìn nó, "Ta không thèm chơi với con điểu thúi nhà ngươi."
Hắc Huyền tức khắc xù lông xù cánh, "Ngươi bảo ai là con điểu thúi? Con nhóc hỉ mũi còn chưa sạch kia! Lại đây đại chiến 300 hiệp với ta!" Nói đoạn chạy tới túm chặt lấy bím tóc của Mao Tiểu Cửu.
"Á đau! Con điểu thúi này, mau thả ra cho ta!" Mao Tiểu Cửu đáng thương la oai oái bị Hắc Huyền lôi xềnh xệch theo hòa lẫn vào trong đám người đông đúc.
Vãn Vãn có chút lo lắng nhìn bóng dáng hai đứa nhóc ngày một xa.
Quý Thanh rút chiếc khăn tay từ túi áo ra đưa cho nàng, "Đừng lo, Hắc Huyền không làm gì được Tiểu Cửu đâu. Cô nhìn Tiểu Cửu nhỏ tuổi vậy thôi, chứ con bé lợi hại lắm, hậu duệ thứ mười chín của Mao gia đấy."
Nàng nhận lấy khăn lụa lau mồ hôi thấm ướt trên trán, "Con gái cũng có thể làm truyền nhân của thông linh thế gia sao?"
"Hiện tại không thể kén chọn như trước kia được nữa, ưu tiên người có năng lực, huống hồ đứa bé kia cùng.." Quý Thanh bỏ lửng câu nói.
Vãn Vãn hiểu rõ có chuyện người ngoại đạo như nàng không nên biết, chỉ cười cười chủ động nắm lấy tay Quý Thanh.
"Đi thôi, chúng ta tìm trò khác chơi."
Nàng đương nhiên hiểu rõ mục đích Quý Thanh sai Hắc Huyền đưa Tiểu Cửu đi chỗ khác là gì.
Quý Thanh chột dạ, vành tai đỏ ửng khả nghi, ngượng ngùng gật gật đầu, "Cô muốn chơi trò gì?"
"Trò kia thì sao?" Vãn Vãn chỉ vào chỗ tàu lượn siêu tốc đương uốn lượn tít lên trời cao.
"Được." Ánh mắt Quý Thanh nhìn nàng tràn ngập vẻ nuông chiều.
Đây cũng là lần đầu tiên Vãn Vãn tới mấy chỗ thế này, đáy mắt nhuốm đầy vẻ phấn khích, sung sướng nhìn quanh.
Quý Thanh yên lặng theo sát nàng, hiện tại đang là cuối tuần, công viên khá đông đúc, thỉnh thoảng có người chen chúc đi qua, hắn sợ Vãn Vãn bị người lạ đụng chạm liền lập tức trở mình dùng thân che chắn cho nàng.
Lại nói Mao Tiểu Cửu sau khi rời khỏi nhà như chim nhỏ sổ lồng, rốt cuộc trên mặt cũng lộ ra biểu cảm một đứa trẻ con nên có.
"Đại tỷ tỷ, em muốn chơi trò này, chị chơi chung với em đi?" Mao Tiểu Cửu lôi kéo tay Vãn Vãn.
"Được." Vãn Vãn cũng vô cùng hồ hởi đáp ứng, hai người tay nắm tay, chạy nhanh qua đứng xếp hàng mua vé.
Quý Thanh bị xem như người vô hình tỏ vẻ: "..."
Sau khi trải qua vài tình huống ăn bơ như vậy, hắn lặng lẽ đi tới một góc, giơ tay vẽ mấy pháp chú trên không trung.
Chốc lát, hắc điểu từ từ hiện ra.
"Đại nhân, cuối cùng ngài cũng nhớ tới Điểu, Điểu vui quá.."
Chẳng thèm đợi nó lải nhải, Quý Thanh lập tức thi triển pháp thuật chỉ vào hắc điểu, trong nháy mắt Hắc Huyền biến thành một cậu bé tám chín tuổi.
"Ngao ngao ngao -- Đại nhân, Điểu được biến thành người." Hắc Huyền hưng phấn kêu lên.
"Câm miệng!" Quý Thanh quát.
Hắc huyền: .
# Đại nhân vì sắc quên bạn thì phải làm sao? #
"Ngươi dắt con bé kia đi chỗ khác chơi, vừa lúc cho ngươi nghỉ ngơi một ngày." Hắn nhàn nhạt ra lệnh.
Hắc Huyền lấn cấn muốn nói lại thôi, chẳng lẽ đại nhân yêu tiểu mỹ nữ mất rồi?
Không ổn, không ổn!
Ánh mắt lạnh băng của Quý Thanh nhẹ nhàng đáp lên người nó, Hắc Huyền sởn cả da gà.
"Vâng thưa đại nhân." Thằng bé mặc bộ đồ đen thui lập tức nghiêm túc đáp.
Vãn Vãn cùng Mao Tiểu Cửu vừa chơi xong trò thuyền hải tặc, cảm xúc cả hai đều lâng lâng, trên mặt ai nấy là nụ cười xán lạn. Chợt liếc thấy cậu bé đứng cạnh Quý Thanh, nàng hơi kinh ngạc.
Thằng nhóc bận bộ đồ đen thui này từ đâu chui ra vậy?
"Tiểu mỹ nữ, Điểu biến thành người ngươi liền không nhận ra hả?" Hắc Huyền cười hì hì.
Vãn Vãn: "..."
Con chim cà lơ phất phơ kia sao lại biến thành người rồi?
Quý Thanh đảo mắt ra hiệu, Hắc Huyền hiểu ý lập tức nói: "Điểu chưa được đi công viên giải trí chơi bao giờ, Điểu muốn cùng cô bé này đi chơi một lúc."
Mao Tiểu Cửu ghét bỏ nhìn nó, "Ta không thèm chơi với con điểu thúi nhà ngươi."
Hắc Huyền tức khắc xù lông xù cánh, "Ngươi bảo ai là con điểu thúi? Con nhóc hỉ mũi còn chưa sạch kia! Lại đây đại chiến 300 hiệp với ta!" Nói đoạn chạy tới túm chặt lấy bím tóc của Mao Tiểu Cửu.
"Á đau! Con điểu thúi này, mau thả ra cho ta!" Mao Tiểu Cửu đáng thương la oai oái bị Hắc Huyền lôi xềnh xệch theo hòa lẫn vào trong đám người đông đúc.
Vãn Vãn có chút lo lắng nhìn bóng dáng hai đứa nhóc ngày một xa.
Quý Thanh rút chiếc khăn tay từ túi áo ra đưa cho nàng, "Đừng lo, Hắc Huyền không làm gì được Tiểu Cửu đâu. Cô nhìn Tiểu Cửu nhỏ tuổi vậy thôi, chứ con bé lợi hại lắm, hậu duệ thứ mười chín của Mao gia đấy."
Nàng nhận lấy khăn lụa lau mồ hôi thấm ướt trên trán, "Con gái cũng có thể làm truyền nhân của thông linh thế gia sao?"
"Hiện tại không thể kén chọn như trước kia được nữa, ưu tiên người có năng lực, huống hồ đứa bé kia cùng.." Quý Thanh bỏ lửng câu nói.
Vãn Vãn hiểu rõ có chuyện người ngoại đạo như nàng không nên biết, chỉ cười cười chủ động nắm lấy tay Quý Thanh.
"Đi thôi, chúng ta tìm trò khác chơi."
Nàng đương nhiên hiểu rõ mục đích Quý Thanh sai Hắc Huyền đưa Tiểu Cửu đi chỗ khác là gì.
Quý Thanh chột dạ, vành tai đỏ ửng khả nghi, ngượng ngùng gật gật đầu, "Cô muốn chơi trò gì?"
"Trò kia thì sao?" Vãn Vãn chỉ vào chỗ tàu lượn siêu tốc đương uốn lượn tít lên trời cao.
"Được." Ánh mắt Quý Thanh nhìn nàng tràn ngập vẻ nuông chiều.
Danh sách chương