Vãn Vãn còn tưởng trông Quý Thanh trầm tĩnh lãnh cảm như vậy, nhất định trò chơi mạo hiểm đến mấy cũng không làm hắn nhăn mày nổi một cái. Nào biết khi tàu lượn siêu tốc vừa khởi động, hắn đã gắt gao siết chặt lấy tay nàng muốn gãy đôi, sắc mặt càng thêm trắng bệch, tái nhợt đi giống như kẻ bệnh nặng lâu ngày mới xuất viện.

Lúc tàu lượn siêu tốc dừng lại, Vãn Vãn phải đỡ lấy vai hắn.

"Quý Thanh, anh không sao chứ?" Nàng thật sự có chút lo lắng hỏi.

Quý Thanh miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Tôi không sao, cô còn muốn chơi trò nào nữa? Tôi đi mua vé."

Vãn Vãn lắc đầu, "Không chơi nữa, chúng ta đi chỗ khác nghỉ ngơi."

Công viên giải trí cuối tuần vô cùng đông đúc, Vãn Vãn cùng Quý Thanh phải đi một lúc lâu mới tìm được chỗ thanh tĩnh ngồi nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Quý Thanh chợt thấy một sạp hàng bán kẹo bông gòn, đôi mắt lập tức sáng bừng, hắn đứng lên, hơi cúi người nói với Vãn Vãn: "Cô ngồi đây đợi tôi, tôi đi chút xíu rồi quay lại."

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Trước sạp kẹo bông gòn có rất nhiều đang đứng xếp hàng chờ, đa số đều là con nít, một nam nhân tuấn tú như Quý Thanh chen vào giống như hạc trong bầy gà, hấp dẫn vô số ánh mắt ngoái lại nhìn.

Tay nghề của ông lão bán kẹo vô cùng lưu loát điêu luyện, làm hết cái này đến cái khác, chẳng mấy chốc Quý Thanh đã cầm xâu kẹo bông gòn bự chảng màu hồng nhạt quay lại.

"Vãn Vãn, cho cô này."

Nhận lấy kẹo bông gòn, Vãn Vãn vui vẻ cười đến híp cả mắt. Nhẹ nhàng ngoạm một miếng, chất kẹo bồng bềnh như mây lập tức tan ra, hương vị ngọt ngào lan tỏa nơi đầu lưỡi.

"Ngon không?"

"Ngon lắm!"

Đôi mắt nàng cong cong tựa vầng trăng khuyết đầu tháng, gò má thiếu nữ ấy ưng ửng hồng xinh đẹp làm sao.

Hắn chợt cảm thấy nội tâm phẳng lặng như mặt hồ của mình bị một hòn đá ném xuống phá vỡ, tạo thành từng đợt sóng gờn gợn lăn tăn, linh hồn vốn cô đơn tịch mịch nhiều năm nay cũng vì nụ cười kia mà trở nên ấm áp. Mọi thứ quá mức tốt đẹp an yên đến lạ, chỉ có trái tim hư hỏng trong lồng ngực hắn vẫn nhảy hẫng loạn nhịp không ngừng do bởi nàng.

[ Tích -- Hảo cảm tăng 10 điểm, độ hảo cảm trước mắt là 74%.]

Đôi mắt Vãn Vãn khẽ chớp chớp tinh ranh, "Anh cũng thử một miếng xem!"

Quý Thanh ngồi bên cạnh nàng đần người nhìn kẹo bông gòn, lát sau mới chậm chạp cắn một miếng, đồng thời Vãn Vãn cũng chớp thời cơ cúi đầu ăn kẹo.

"Tách!" Chợt có tiếng chụp ảnh truyền đến.

Vãn Vãn cùng Quý Thanh lập tức ngước lên.

"A.. Ngại quá! Là do tôi thấy hình ảnh hai người ăn kẹo trông quá đẹp, cho nên mới tiện tay chụp một tấm." Một cô gái cầm theo máy ảnh chạy tới đỏ mặt nói.

"Xin lỗi vì đã làm phiền! Nếu hai người không thích thì tôi sẽ xóa bức ảnh này đi." Cô gái kia thấy bọn họ im lặng, lập tức cất lời.

Vãn Vãn nở nụ cười khách sáo: "Không sao, không sao."

"Vậy tôi đi trước, tạm biệt hai người!" Nói đoạn cô gái nọ cầm máy ảnh rời đi, vừa đi vừa nhỏ giọng lầm bầm: "Y chang diễn viên trên TV vậy, mà hình như mắt anh kia màu xanh lam, đeo kính áp tròng hả ta? Nhưng mà bọn họ xứng lứa vừa đôi quá, a a a, mình phải về khoe với bạn cùng phòng mới được, đẹp như tranh vẽ luôn!"

Quý Thanh bỗng cất giọng hỏi: "Cô muốn xóa tấm ảnh kia không?" Chỉ cần Vãn Vãn mở lời không vừa ý, hắn sẽ xóa tấm ảnh kia ngay lập tức.

"Không cần đâu, tôi thấy bình thường mà. Tiếc quá! Đáng lẽ vừa rồi tôi phải xin cô ấy một tấm giữ làm kỷ niệm." Nàng tủm tỉm cười.

"Vậy tôi đi tìm cô ấy." Quý Thanh lập tức đứng lên.

"Thôi khỏi." Vãn Vãn giữ tay hắn ngăn lại, "Chúng ta qua chỗ khác chơi đi!"

"Được!" Quý Thanh phát hiện ra khi ở bên nàng, mỗi yêu cầu nàng đưa ra hắn đều đáp ứng không chút nghĩ ngợi.

Bất kể nàng nói gì, hắn cũng sẽ nguyện ý tuân theo. Bất kể nàng muốn gì, hắn cũng sẽ nguyện ý cưng chiều dâng lên cho nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện