Thần ưu ái nặn cho Gilgamesh một khuôn mặt tuấn mỹ như tượng tạc, với đôi môi mỏng lạnh lùng ưng ửng hồng, trông tựa như cánh hoa cẩm chướng ướt đẫm sương sớm. Bên trên là hàng lông mi kim sắc mềm mại thật dài an tĩnh rũ xuống dưới ánh nến lung linh.
Lại nói, phong thái rực rỡ lóa mắt của Gilgamesh thậm chí còn làm mê đắm cả chúng Thần, khiến nữ thần Ianna đem lòng si mê. Thế nhưng khi nàng hạ phàm cầu hôn vị Đế vương hoàn mỹ này, lại bị hắn lạnh lùng thẳng thừng mà từ chối.
Ianna cay cú bèn thả Thiên Ngưu xuống thành Uruk, không ai có thể ngăn cản con thần thú hung bạo này, để mặc nó hoành hành phá hoại hoa màu suốt 7 năm liền.
Trong 7 năm đó, hàng vạn con dân của Gilgamesh gánh chịu nạn đói do thiếu thốn lương thực dẫn đến tử vong.
Thân là nữ thần, nhưng lại vì thù hằn cá nhân mà đày đọa dân chúng vào thế khổ đau cùng cực. Đúng là không ngôn từ nào có thể miêu tả sự độc ác cùng nhỏ mọn của nàng ta cho cam!
Vãn Vãn nghĩ ngợi một chút cốt truyện liền thật nhanh chìm vào giấc ngủ.
* * *
Khi nàng tỉnh lại thì trời vừa sẩm tối, Gilgamesh bên cạnh đã rời đi từ lúc nào. Những ngôi sao lộng lẫy tựa viên kim cương ngoài kia đang tô điểm cho màn đêm đen kịt thêm chút ánh sáng. Thỉnh thoảng có cơn gió tạt mạnh qua khung cửa sổ, mang theo cảm giác se se lạnh.
"Vương phi." Raffith tiến vào, "Đêm nay trong Vương cung tổ chức yến hội, Vương dặn dò người chuẩn bị kỹ càng." Nói đoạn đi đến bên giường, cung kính vươn tay ra.
Vãn Vãn nương theo cánh tay nàng mượn lực đứng dậy, chợt phát hiện bể tắm to lớn đặt chính giữa tẩm cung đã được đổ đầy nước nóng, hơi khói mờ mờ bốc lên tựa sương mù giăng khắp phòng.
"Vương phi, mời người tẩy rửa." Raffith đỡ Vãn Vãn bước vào bồn tắm, sau đó dùng chiếc gáo bằng vàng từ từ múc nước xối lên thân thể mềm mại của nàng.
Vãn Vãn dựa người vào thành bể thư giãn, sung sướng hưởng thụ sự hầu hạ tận chân răng kẽ tóc. Nói đi cũng phải nói lại, Vương cung của Gilgamesh quả thực là vô cùng giàu có, thứ nào thứ nấy đều được đúc từ vàng ròng hoặc bạch kim quý giá.
Tắm gội xong, Raffith vỗ vỗ tay, liền thấy bảy tám nữ nô bưng vài khay đồ tiến vào cung điện.
"Vương phi, mời người mặc y phục."
"Vương phi, để nô tỳ giúp người chải đầu."
"Vương phi, nô tỳ giúp người trang điểm."
Mấy người nọ cùng nhau đồng thanh lên tiếng, khiến cho Vãn Vãn cảm thấy có chút đau đầu chóng mặt, nàng xua tay nói: "Không cần."
"Vương phi, đây là mệnh lệnh của Vương!" Một thị nữ hất cằm lên, kiêu ngạo cất lời.
Vãn Vãn nghe vậy nhướng mày, ném cái nhìn lạnh băng về phía nàng ta. Ả nô tỳ này ăn gan hùm mật gấu hay sao?
"Từng người một làm, không cần sốt ruột, nghe rõ chưa?" Nàng lơ đãng liếc một vòng, ngữ khí tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa uy áp khiến người ta cảm giác nếu ai đó dám làm trái lời nàng, thì hậu quả phải gánh chịu sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Bọn thị nữ ngoan ngoãn vâng lời, đoạn họ dùng một loại son được làm thủ công màu đỏ bôi lên đôi môi nàng, lại dùng mực xanh kéo dài đuôi mắt xếch sắc sảo, gương mặt vốn đã trắng nõn nay còn tô điểm thêm một lớp phấn nhàn nhạt. Quẹt chút nhũ bóng lên móng tay nhỏ nhắn hồng hồng, búi gọn gàng mái tóc vàng óng ả tựa sóng nước hồ thu. Tiếp theo là đội lên đầu chiếc vương miện khảm vô số mã não cùng đá ngũ sắc trân quý.
Sau một tá công đoạn rắc rối lằng nhằng, cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Raffith cung kính đưa chiếc gương đồng qua, "Vương phi, người hài lòng chưa?"
Đập vào mắt Vãn Vãn là một mỹ nhân quyến rũ phong tình hiện ra trong gương, nàng như có sức cuốn hút kỳ lạ khiến người ta muốn ngắm nhìn mãi không thôi.
"Vương phi, làn da của người còn trắng mịn hơn cả ngà voi, nữ nhân trên đời này không ai qua được người.." Raffith ca ngợi không dứt mồm.
Vãn Vãn không nhịn được cười, trêu đùa nói: "Raffith, mồm miệng như bôi mật vậy, ai bày ngươi thế?"
"Không ai dạy nô tỳ hết.." Rafith đặt tay trước ngực, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Vương phi, đó đều là lời nói xuất phát từ tấm lòng của nô tỳ."
Vãn Vãn buồn cười duỗi tay ra, Raffith lập tức ăn ý choàng vào người nàng chiếc váy màu trắng tinh khôi bó sát, tôn lên đường cong ẩn hiện hoàn mỹ.
Đêm nay Vãn Vãn xinh đẹp tuyệt vời, đẹp đến mức ngôi sao tỏa sáng nhất cũng phải lu mờ trước nhan sắc của nàng.
Lại nói, phong thái rực rỡ lóa mắt của Gilgamesh thậm chí còn làm mê đắm cả chúng Thần, khiến nữ thần Ianna đem lòng si mê. Thế nhưng khi nàng hạ phàm cầu hôn vị Đế vương hoàn mỹ này, lại bị hắn lạnh lùng thẳng thừng mà từ chối.
Ianna cay cú bèn thả Thiên Ngưu xuống thành Uruk, không ai có thể ngăn cản con thần thú hung bạo này, để mặc nó hoành hành phá hoại hoa màu suốt 7 năm liền.
Trong 7 năm đó, hàng vạn con dân của Gilgamesh gánh chịu nạn đói do thiếu thốn lương thực dẫn đến tử vong.
Thân là nữ thần, nhưng lại vì thù hằn cá nhân mà đày đọa dân chúng vào thế khổ đau cùng cực. Đúng là không ngôn từ nào có thể miêu tả sự độc ác cùng nhỏ mọn của nàng ta cho cam!
Vãn Vãn nghĩ ngợi một chút cốt truyện liền thật nhanh chìm vào giấc ngủ.
* * *
Khi nàng tỉnh lại thì trời vừa sẩm tối, Gilgamesh bên cạnh đã rời đi từ lúc nào. Những ngôi sao lộng lẫy tựa viên kim cương ngoài kia đang tô điểm cho màn đêm đen kịt thêm chút ánh sáng. Thỉnh thoảng có cơn gió tạt mạnh qua khung cửa sổ, mang theo cảm giác se se lạnh.
"Vương phi." Raffith tiến vào, "Đêm nay trong Vương cung tổ chức yến hội, Vương dặn dò người chuẩn bị kỹ càng." Nói đoạn đi đến bên giường, cung kính vươn tay ra.
Vãn Vãn nương theo cánh tay nàng mượn lực đứng dậy, chợt phát hiện bể tắm to lớn đặt chính giữa tẩm cung đã được đổ đầy nước nóng, hơi khói mờ mờ bốc lên tựa sương mù giăng khắp phòng.
"Vương phi, mời người tẩy rửa." Raffith đỡ Vãn Vãn bước vào bồn tắm, sau đó dùng chiếc gáo bằng vàng từ từ múc nước xối lên thân thể mềm mại của nàng.
Vãn Vãn dựa người vào thành bể thư giãn, sung sướng hưởng thụ sự hầu hạ tận chân răng kẽ tóc. Nói đi cũng phải nói lại, Vương cung của Gilgamesh quả thực là vô cùng giàu có, thứ nào thứ nấy đều được đúc từ vàng ròng hoặc bạch kim quý giá.
Tắm gội xong, Raffith vỗ vỗ tay, liền thấy bảy tám nữ nô bưng vài khay đồ tiến vào cung điện.
"Vương phi, mời người mặc y phục."
"Vương phi, để nô tỳ giúp người chải đầu."
"Vương phi, nô tỳ giúp người trang điểm."
Mấy người nọ cùng nhau đồng thanh lên tiếng, khiến cho Vãn Vãn cảm thấy có chút đau đầu chóng mặt, nàng xua tay nói: "Không cần."
"Vương phi, đây là mệnh lệnh của Vương!" Một thị nữ hất cằm lên, kiêu ngạo cất lời.
Vãn Vãn nghe vậy nhướng mày, ném cái nhìn lạnh băng về phía nàng ta. Ả nô tỳ này ăn gan hùm mật gấu hay sao?
"Từng người một làm, không cần sốt ruột, nghe rõ chưa?" Nàng lơ đãng liếc một vòng, ngữ khí tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa uy áp khiến người ta cảm giác nếu ai đó dám làm trái lời nàng, thì hậu quả phải gánh chịu sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
Bọn thị nữ ngoan ngoãn vâng lời, đoạn họ dùng một loại son được làm thủ công màu đỏ bôi lên đôi môi nàng, lại dùng mực xanh kéo dài đuôi mắt xếch sắc sảo, gương mặt vốn đã trắng nõn nay còn tô điểm thêm một lớp phấn nhàn nhạt. Quẹt chút nhũ bóng lên móng tay nhỏ nhắn hồng hồng, búi gọn gàng mái tóc vàng óng ả tựa sóng nước hồ thu. Tiếp theo là đội lên đầu chiếc vương miện khảm vô số mã não cùng đá ngũ sắc trân quý.
Sau một tá công đoạn rắc rối lằng nhằng, cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Raffith cung kính đưa chiếc gương đồng qua, "Vương phi, người hài lòng chưa?"
Đập vào mắt Vãn Vãn là một mỹ nhân quyến rũ phong tình hiện ra trong gương, nàng như có sức cuốn hút kỳ lạ khiến người ta muốn ngắm nhìn mãi không thôi.
"Vương phi, làn da của người còn trắng mịn hơn cả ngà voi, nữ nhân trên đời này không ai qua được người.." Raffith ca ngợi không dứt mồm.
Vãn Vãn không nhịn được cười, trêu đùa nói: "Raffith, mồm miệng như bôi mật vậy, ai bày ngươi thế?"
"Không ai dạy nô tỳ hết.." Rafith đặt tay trước ngực, tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Vương phi, đó đều là lời nói xuất phát từ tấm lòng của nô tỳ."
Vãn Vãn buồn cười duỗi tay ra, Raffith lập tức ăn ý choàng vào người nàng chiếc váy màu trắng tinh khôi bó sát, tôn lên đường cong ẩn hiện hoàn mỹ.
Đêm nay Vãn Vãn xinh đẹp tuyệt vời, đẹp đến mức ngôi sao tỏa sáng nhất cũng phải lu mờ trước nhan sắc của nàng.
Danh sách chương