Vãn Vãn chầm chậm bước theo sau một nữ nô dẫn đường, xuyên qua mấy ngã hành lang mới đến được chỗ tổ chức yến hội.

Từ xa xa đã thấy cung điện đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, thanh âm ồn ào tán gẫu cùng tiếng đàn hát vui vẻ truyền đến, trông cứ như một tòa thành sôi động không bao giờ chợp mắt vậy.

Tới trước cửa Vương cung, bên trong có rất nhiều quý tộc ngồi thành hai dãy, trên bàn bày biện đầy món ngon lạ mắt đủ kiểu dáng cùng muôn vàn loại trái cây tươi ngon, chính giữa là mấy vũ nữ mặc váy lụa đang yểu điệu lắc hông theo điệu nhạc xập xình.

Vãn Vãn dợm bước trên tấm thảm đỏ, mắt nhìn thẳng phía trước, kiêu sa tiến vào đại sảnh.

Không gian ồn ã trong phút chốc bỗng im lặng như tờ, các nhạc công ngừng tấu nhạc, mấy vũ nữ cũng ngừng lại điệu nhảy bốc lửa, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người con gái xinh đẹp như Thiên sứ vừa mới hạ cánh xuống nhân gian ấy.

Nhưng giờ phút này Vãn Vãn chỉ chăm chăm để ý đến nam nhân cao quý đang ngồi trên vương tọa kia.

Hôm nay hắn đội trên đầu vương miện hoàng kim tượng trưng cho người đứng đầu trị vì thành Uruk, vài sợi tóc vàng nghịch ngợm rũ xuống lòa xòa bên vành tai hắn, càng tôn lên đôi huyết đồng cao quý mà thần bí.

Dáng người hắn thon dài tựa con báo đốm nguy hiểm thu mình trong áo bào trắng tinh khôi, mặt trên có hình ảnh thần thú thượng cổ thêu bằng chỉ kim sắc. Bất kể khi nào và bất kể ở đâu, hắn đều lóa mắt đến vậy.

Gilgamesh cũng đang chăm chú nhìn Vãn Vãn tiến vào đại sảnh, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc cùng si mê.

"Lại đây." Thanh âm hắn trầm thấp từ tính lại mang theo một chút ngữ điệu ra lệnh.

Vãn Vãn nở nụ cười duyên dáng, chậm rãi đi về phía hắn.

"Là nàng! Phụ thân, chính ả đàn bà này đã đánh ta!" Trong đám người chợt truyền đến một tiếng kêu to, thanh âm vừa vội vàng vừa giận dữ.

Nghe thấy giọng nói hơi hơi quen thuộc, Vãn Vãn tò mò quay đầu nhìn lại.

Trong đám khách khứa có một gã đàn ông ăn vận phục sức sang trọng đang đứng đó, trên mặt hắn đầy những vết thương nông sâu do roi quất, giờ phút này hắn đang nhìn chằm chằm Vãn Vãn vẻ đầy hận thù.

"Ditus!" Một người đàn ông trung niên tướng mạo hơi có nét tương đồng với Ditus vội vàng chạy lên, lớn tiếng kêu, "Con uống quá chén rồi, không nhận rõ ai ra ai sao?"

"Cha, con không có nhìn lầm! Chính là ả, con nhớ rõ ràng rằng ả có một đôi mắt màu đỏ." Ditus mới nãy vừa uống chút rượu, sắc mặt đỏ bừng, lớn tiếng phản bác.

Gilgamesh tắt nụ cười, nhìn sang Vãn Vãn, hỏi: "Eliya, chuyện này là như thế nào?"

Vãn Vãn nhẹ nhàng nhướng mày, nói: "Anh, tên này nói không sai, là em đã đánh hắn."

"Cha! Cha nghe chưa? Ả ta thừa nhận, mau gọi người đem bắt ả ta lại, con muốn đem con đàn bà khốn nạn về nhà dạy dỗ!" Ditus cao hứng cười hả hê, cả buổi trưa hắn phải chạy đôn chạy đáo tìm kiếm khắp Vương thành, nhưng lại không có manh mối gì về nữ nhân đáng chết kia. Không nghĩ là đi Vương cung dự tiệc lại gặp nàng, hắn nhất định phải bắt nàng nhốt lại mà tra tấn đến chết đi sống lại mới được.

Giờ phút này hắn hoàn toàn không ý thức được, một nữ nhân có thể xuất hiện ở Vương cung thì thân phận nào phải đơn giản. Chỉ là sau khi uống chút rượu đầu óc liền trở nên lâng lâng, còn ỷ vào phụ thân mình là cận thần của Vương, liền cả gan tác oai tác quái hô to gọi nhỏ ngay trong cung.

"Ồ? Ngươi muốn dạy dỗ ta?" Vãn Vãn bật cười, tựa như nghe phải chuyện gì hài hước lắm. Dưới ánh đèn sáng ngời, làn da trắng nõn nà khiến nàng trông tựa tinh linh từ Thiên Đàng giáng thế.

"Đúng vậy, ngươi đúng là đáng đánh.." Trong não Ditus tràn ngập hình ảnh mình đang tàn bạo tra tấn ả nữ nhân cả gan dám chọc giận mình này, ánh mắt lướt trên người Vãn Vãn từ trên xuống dưới đầy vẻ đáng khinh.

"Ditus! Câm miệng!" Phụ thân của Ditus quát lớn, thằng con nghịch tử ngu dốt này, nữ nhân kia là người hắn có thể dây vào hay sao?

"Cha? Người làm sao vậy?" Ditus say khướt, thắc mắc lên tiếng: "Không phải cha đồng ý rằng sẽ giúp con tìm bằng được ả đàn bà đã đánh con sao? Hiện tại nàng đang ở trước mặt chúng ta, mau bắt trói nàng ta lại đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện