Trang Nại Nại siết chặt tay.

Cố Đức Thọ giam lỏng mẹ Trang là để ép cô lấy Tư Chính Đình.

Nhưng cô cũng đã kết hôn rồi mà đối phương vẫn không hề cho cô bất cứ tin tức gì về mẹ Trang.

Ban đầu, Trang Nại Nại còn nhắn tin hỏi ông ta, nhưng Cố Đức Thọ vẫn chỉ đánh trống lảng cho qua.

Điệu bộ đó khiến cô hiểu ra rằng Cố Đức Thọ sẽ còn có lúc cần dùng đến cô.

Trang Nại Nại hít sâu một hơi, sau đó hỏi: “Tin nhắn ông gửi cho tôi, có ý gì?”

Cố Đức Thọ im lặng một chút rồi mới thở dài: “Khuynh Nhan, chuyện này chúng ta nói chuyện trực tiếp sẽ tốt hơn.”

“Được, bây giờ tôi sẽ đến tìm ông.”

Cũng đã một tuần kể từ khi ông ta đưa mẹ Trang đi rồi, Trang Nại Nại quả thật rất sốt ruột về hành tung của bà.

“Dẫn cả ngài Tư về nhà đi, dù sao hai đứa cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về.”

Dẫn Tư Chính Đình theo?

Trang Nại Nại híp mắt lại.



Bọn họ muốn làm gì?

Trang Nại Nại cụp mắt xuống: “Ngài Tư không rảnh, ngài ấy bận nhiều việc.”

Giọng Cố Đức Thọ trầm xuống: “Dù có bận thì thời gian đến nhà ba vợ ăn bữa cơm vẫn phải có chứ?”

Trang Nại Nại nhếch môi trả lời: “Ba vợ? Ba cảm thấy ngài Tư sẽ để ba vợ vào mắt sao? Dù sao con cũng chẳng dám hỏi nhiều, thái độ của ngài Tư đối với con vẫn lạnh nhạt, nếu ba muốn ngài ấy về cùng con thì cứ gọi điện cho ngài ấy là được rồi.”

Cố Đức Thọ nghẹn lời: “Cái con bé này, nói gì thế hả? Nếu ngài Tư không rảnh thì thôi vậy.”

Trang Nại Nại lúc này mới cúp máy.

Không màng đến cơ thể đang mệt mỏi, cô chạy nhanh vào phòng vệ sinh. Lúc cô tắm rửa thay quần áo xong thì cửa phòng được mở ra.

Tư Chính Đình vẫn mặc áo ngủ, bê một bát cháo gạo vàng ươm và vài cái bánh bao hấp vào, thấy bộ dạng của cô thì hơi ngây ra.

Trang Nại Nại nói: “Em có việc phải ra ngoài một chuyến.”

Nói xong, cô liền cúi đầu lách qua anh để ra ngoài.

Nhưng lúc đi ngang người anh, cổ tay lại đột nhiên bị nắm lại.

Trang Nại Nại kinh ngạc ngẩng đầu lên liền thấy Tư Chính Đình nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh: “Ăn sáng đã.”



Trang Nại Nại sốt ruột muốn đến nhà họ Cố hỏi tình hình của mẹ, Cố Đức Thọ đã nhắn tin thăm dò như thế thì chắc chắn sẽ nói cho cô biết một chút tin tức của bà ấy. Nhưng nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của Tư Chính Đình, câu “không ăn” lại chẳng tài nào nói nên lời.

Cô bèn quay lại, nhận đồ ăn sáng trong tay Tư Chính Đình rồi để xuống bàn trà, bắt đầu ăn nhanh.

Uống hai ba hớp cháo, rồi cắn năm sáu miếng đã xong cái bánh bao, lúc cô định đứng dậy đi ra ngoài thì lại thấy Tư Chính Đình đã vào phòng thay quần áo.

Trang Nại Nại sửng sốt: “Anh cũng ra ngoài?”

Hôm nay là thứ bảy, theo lý mà nói thì không cần đi làm, nhưng việc Tư Chính Đình tăng ca cũng rất bình thường.

Không ngờ Tư Chính Đình lại nói: “Anh đưa em đi.”

Giọng nói không cho phép nghi ngờ.

Nhưng… đưa cô đi?

Trang Nại Nại rối rắm một chút rồi giải thích với anh: “Cố Đức Thọ gọi điện bảo em về nhà một chuyến.”

Tư Chính Đình nhìn cô, không nói gì mà bước xuống lầu.

Trang Nại Nại: “...”

Vậy nên, Tư Chính Đình thật ra cũng không bài xích việc đến nhà họ Cố sao?

Trang Nại Nại vội vàng đi theo sau lưng anh, từ lúc nói rõ vào đêm qua, quan hệ của bọn họ đã dịu đi nhiều.

Nhưng dù là thế, Trang Nại Nại cũng không hi vọng xa vời rằng Tư Chính Đình sẽ làm tài xế riêng cho cô.

Nhớ lại năm đó, chỉ cần Tư Chính Đình đón nhận cái tốt của cô là tâm trạng của cô đã phấn khởi như chim sẻ cả ngày rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện