Tư Chính Đình thắc mắc ngước đôi mắt vẫn còn mang theo tình dục lên nhìn cô, vẻ mặt ngày thường vẫn lạnh như băng lúc này cũng đã dịu đi nhiều, giọng nói trầm thấp còn hơi khàn: “Vẫn còn muốn?”

Hơi thở vừa chậm lại của Trang Nại Nại liền trở nên gấp gáp, cô đương nhiên hiểu ý câu này là gì.

Nhưng!

Sao lại giống như cô không được thỏa mãn nhu cầu thế hả?

Trang Nại Nại đẩy Tư Chính Đình lần nữa: “Anh… anh… anh ra đi!”

Giữa chân mày của Tư Chính Đình cũng chứa vài phần ung dung, rút ra khỏi người cô rồi nằm xuống bên cạnh. Sau đó cầm ly nước lạnh trên đầu giường uống một ngụm.

Trong phòng, trong chăn đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào.

Sắc mặt Trang Nại Nại đỏ ửng, cô kéo chăn lên che toàn bộ cơ thể mình lại.

Hít sâu vài hơi nhưng vẫn tức giận, cô bĩu môi nằm trong chăn, sau đó vểnh tai nghe ngóng tiếng động sau lưng.

Tư Chính Đình uống nước xong thì nằm xuống cạnh cô.

Nửa ngày sau, anh mới vỗ vào lưng cô.

Trang Nại Nại hừ mũi một tiếng.



Dù hôm qua hai người vẫn còn giận dỗi, nhưng sau khi làm chuyện này xong thì độ thân mật dĩ nhiên cũng tăng lên, lúc này mà Trang Nại Nại không làm nũng, làm kiêu một chút thì đúng là đồ ngốc!

Tay Tư Chính Đình hơi khựng lại.

Nhìn từ sau lưng, bờ vai của cô trắng nõn nà khiến người ta nhìn thấy liền không nhịn được mà nuốt nước miếng, con chim ưng lúc ẩn lúc hiện ở eo như muốn giương cánh bay lên cao, màu đen và trắng hoà quyện đánh mạnh vào thị giác.

Đôi mắt anh tối lại, bộ phận nào đó cũng rục rịch.

Nhưng nghĩ đến dáng vẻ không thoải mái và từ chối của cô vừa rồi, anh lại thấy hơi áy náy.

Nhất là khi cô lại hừ một tiếng như vậy, khiến Tư Chính Đình đột nhiên cảm thấy như trở về thời cấp 3, lúc cô giận dỗi anh.

Tâm trạng Tư Chính Đình liền dễ chịu hơn.

Trang Nại Nại hừ xong lại thấy bất an.

Cô như thế với anh, liệu anh có tức giận không?

Nửa ngày trôi qua mà sau lưng vẫn chẳng có tiếng động gì, trong lòng Trang Nại Nại sợ run, thấp thỏm không yên, lúc cô nhịn không được nữa định quay đầu lại thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh: “Bữa sáng ăn gì?”

Ăn gì?



Anh nói vậy là để… xin lỗi sao?

Trang Nại Nại được nước lấn tới, tức giận một cách đầy hùng hồn, quyết định không để ý đến anh nữa, nhất định phải dạy dỗ anh.

Việc cô cáu kỉnh chẳng những không khiến Tư Chính Đình tức giận mà ngược lại còn cảm thấy đây mới là Trang Nại Nại.

Vì thế, anh tiếp tục hỏi: “Đồ Trung Quốc hay đồ Tây?”

“... Đồ Trung Quốc.”

Trang Nại Nại yếu ớt trả lời, cô tuyệt đối chưa tha thứ cho anh, cũng chẳng phải là không dám nổi cáu với anh mà chẳng qua chỉ là không thể gây khó dễ cho bụng mình thôi, đúng, chính là thế.

“Ừm.”

Anh đáp gọn lỏn rồi xốc chăn mặc đồ ngủ, vào phòng vệ sinh rửa mặt đơn giản một chút rồi xuống tầng bê bữa sáng lên.

Trang Nại Nại nhìn theo bóng lưng anh, hương vị ngọt ngào dâng lên trong lòng.

Cô quấn chăn, không muốn động đậy.

Trang Nại Nại hơi ngẩng đầu lên, lấy điện thoại của mình để trên tủ ở đầu giường xem giờ, nhưng lại thấy tin nhắn của Cố Đức Thọ.

Đọc xong nội dung, tim Trang Nại Nại đã giật nảy lên, cô ngồi phắt dậy gọi lại cho Cố Đức Thọ.

Cố Đức Thọ bắt máy rất nhanh, giọng nói qua điện thoại vững vàng, trầm thấp: “Khuynh Nhan, có chuyện gì à?”

Chuyện gì à?

Ông ta nhắn tin cho cô, chẳng phải là muốn cô chủ động liên lạc với ông ta sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện